Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 89: Chương 89

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 89: Chương 89


Phòng khách cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

Cô khựng lại một giây, rồi mỉm cười: “Ừ.”

“Cũng tạm, ba già rồi, không còn sức như trước nữa.”

Anh ta không hỏi cô gái đó là ai, xuất thân thế nào, gia thế ra sao. Hạ Tư Tự vốn khác bọn họ, những quy củ của nhà họ Hạ chẳng ràng buộc nổi anh.

Hạ Cẩn Hành cười vỗ vai Hạ Tư Tự:

Cô ngơ ngác quay đầu.

Hạ Cẩn Hành lại ngồi xuống bên cạnh Hạ Tư Tự, không nhịn được cười:

“Đàn ông con trai bôi gì thuốc? Thuốc này chưa đến hai tiếng là vết đánh hết sạch, vậy chẳng phí công chịu đòn à?”

“Anh chờ lâu chưa?” Cô cúi người vào trong.

Mười giờ tối, Tang Ninh bước ra khỏi công ty.

“Ba.”

“Vừa đến thôi.”

Hạ Tư Tự biết anh ta đang cố khơi lời, chẳng buồn để ý.

“Chuyện hôm nay cứ để vậy đi, sau này Đỗ Nghiêu không dám liếc nhìn em một cái đâu, yên tâm đi.”

Anh nhìn cô với ánh mắt sâu lắng: “Nam Tang Ninh, em phải nhớ, em có anh.”

“Con làm cái gì vậy! Sao lại đánh thằng bé chứ!” Bà cụ Hạ tức giận lao lên ngăn Hạ Vạn Quân lại.

Anh nghiêng người, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô: “Về nhà đi.”

Tang Ninh gật đầu: “Ừ.”

Anh thản nhiên: “Ừ, cậu gọi lại nói tôi xong việc sẽ về.”

Tang Ninh lúc này mới nhớ ra và hỏi: “Em thấy Đỗ Nghiêu bị thương khá nặng, chuyện hôm nay có gây phiền phức cho anh không?”

Anh bỗng nắm lấy cổ tay cô kéo lại.

“Con hãy tự suy nghĩ lại cho kỹ vào!”

Thật sự truy cứu thì Đỗ Nghiêu mới là người không thoát được.

Hạ Tư Tự đẩy cửa bước vào, đối diện là ánh mắt âm trầm của Hạ Vạn Quân.

“Thằng hỗn láo!”

Ngay giây tiếp theo, Hạ Tư Tự bất ngờ siết c.h.ặ.t t.a.y cô lại, cô hơi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt anh đã có vài phần bất mãn.

Nhưng Hạ Cẩn Hành liền giật lấy:

Hạ Tư Tự khẽ nhướn mày, lại nhớ đến vẻ cẩn trọng của cô ấy, cuối cùng vẫn không nói gì:

Anh ngồi trong xe, nhìn bóng dáng nhẹ nhàng của cô, khóe môi khẽ cong lên.

“Con không sai thì hối cải cái gì? Đỗ Nghiêu là loại rác rưởi, con đánh thì đánh thôi.” Hạ Tư Tự giọng điệu dửng dưng.

Hạ Vạn Quân giơ tay tát thẳng một cái vào mặt anh.

“Đã bị đánh rồi thì ít ra cũng phải dùng làm ‘lý do chính đáng’ chứ.”

Nhân viên cầm thực đơn rời đi.

“Ba, A Tự nó biết sai rồi, tính nó bao giờ chịu cúi đầu đâu?”

Tang Ninh nhớ lại danh tiếng “Hỗn thế ma vương ” nổi danh của anh, nghĩ chắc chuyện này đúng là chẳng to tát gì thật.

“Cả đời ba, Hạ Vạn Quân, sống quang minh lỗi lạc, chỉ vì có đứa con coi trời bằng vung như con mà mất hết thể diện!”

___

Thế là cô buông tay ra.

Hạ Vân Chu, Hạ Cẩn Hành: …

“Khụ.” Hạ Cẩn Hành suýt nữa không nhịn được, chống tay lên trán cúi đầu, cố gắng giảm sự tồn tại của mình.

Hạ Tư Tự bị đánh nghiêng đầu, nhưng thân người vẫn đứng im, không nhúc nhích chút nào.

“Ba chỉ đang giận mới dạy dỗ cậu mấy câu, cậu cũng vậy, có cần phải cãi lại không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nói chứ, cậu cũng đã mười năm rồi không bị ba đánh, lần này rốt cuộc vì chuyện gì vậy?”

Hạ Cẩn Hành và Hạ Vân Chu cũng vội vàng chạy lên khuyên can:

Cô giải thích: “Em sợ bị người khác nhìn thấy rồi đồn ra ngoài, không chỉ là Bùi Tùng Hàn, lúc đó ồn ào như vậy, chắc chắn cũng có những vị khách khác ra xem náo nhiệt. Người đông mắt tạp, bị nhìn thấy thì không hay.”

Hạ Vạn Quân sững lại một chút, rồi tiếp tục mắng: “Con đúng là không biết hối cải! Ba còn không hiểu con à? Nghĩ thôi cũng biết là vì chút tư thù cá nhân!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên đường vẫn đậu chiếc Land Rover quen thuộc, cô bước tới, mở cửa xe. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không có gì.”

Đúng lúc đó, dì Triệu mang thuốc bôi tới:

“Cũng tại mấy đứa tụi bay suốt ngày bênh nó, nuông chiều mới thành ra cái tính không coi ai ra gì này!”

Anh nắm tay cô đi vào nhà hàng, phục vụ đưa họ vào phòng riêng.

Phải nói rằng những chiến tích huy hoàng của Hạ Tư Tự là từ trước 18 tuổi, nhà đánh gãy mấy cây gậy mà không quản nổi.

Hạ Tư Tự vẫn còn mặt nặng mày nhẹ, Tang Ninh cảm thấy có lẽ anh cần thời gian để bình tĩnh lại, thỉnh thoảng cô cũng không nghĩ thông được và cần một chút thời gian.

Anh cầm ly nước uống một ngụm, giọng điệu thản nhiên: “Phiền phức gì chứ? Cha của Đỗ Nghiêu còn không dám đến tìm anh tính sổ.”

Chiều hôm sau, Hạ Tư Tự vừa kết thúc một cuộc họp, trợ lý Ngôn tiến đến.

Hạ Tư Tự tiện tay nhận lấy.

Nhà họ Đỗ là cái thứ gì chứ, cũng dám gây sự với anh sao? (đọc tại Qidian-VP.com)

Vừa vào nhà đã cảm thấy không khí nặng nề.

“Mặt anh sao thế này?”

“Anh chờ uống rượu mừng của cậu.”

“Bảo sao lần trước đột nhiên nói năm sau muốn kết hôn.” Hạ Cẩn Hành chặc lưỡi, lắc đầu, “Anh đã biết cậu có vấn đề mà.”

Chuyện anh muốn làm, chưa bao giờ làm không được.

Cô ngẩng đầu, đột nhiên thấy rõ vết bàn tay đỏ ửng trên má anh.

“Vậy sao? Thế là sợ Bùi Tùng Hàn biết chúng ta ở bên nhau à?” Anh nói giọng mỉa mai.

“Anh đi khuyên ba một chút.” – Hạ Vân Chu bước ra ngoài.

“Không có.”

“…”

Trợ lý Ngôn thầm nghĩ, quả không hổ là Hạ tổng, dù trời có sập cũng mặt không biến sắc.

“Vâng.”

“Vâng.”

“Con còn biết đường về à? Không phải con coi trời bằng vung sao?” Hạ Vạn Quân quát, “Đỗ Nghiêu là bị con đánh à?”

Ăn xong, như thường lệ, anh đưa cô về nhà, bảo tài xế lái chiếc Land Rover đến gần nhà họ Nam.

Xe đến gần cổng khu nhà họ Nam, Tang Ninh cầm túi, mở cửa xe chuẩn bị xuống: “Vậy em về nhà trước nhé.”

Năm giờ chiều, Hạ Tư Tự lái xe về hẻm Tử Đằng.

“Chẳng lẽ vì phụ nữ?”

Rất nhanh các món ăn được đưa lên, Tang Ninh cuối cùng cũng ăn một bữa no nê, rất hài lòng.

Giọng Hạ Tư Tự lạnh nhạt:

Ánh mắt Hạ Tư Tự khẽ lóe lên, giọng vẫn lãnh đạm:

Bà cụ Hạ xót con vô cùng, vội vã đi tìm thuốc bôi trong phòng.

Sau này lên đại học, bắt đầu khởi nghiệp mới yên ổn chút, nhưng Hạ Vạn Quân vẫn rất bực vì anh không chịu nghe lời, tự mình làm chủ.

Nói rồi ông tức tối quay người bỏ đi.

Tang Ninh cũng đói rồi, gọi mấy món đặc trưng của quán.

Hạ Tư Tự cau mày nhìn anh ta.

Chương 89: Chương 89

Hạ Vạn Quân giận dữ mắng:

Hạ Vạn Quân tức đến mức tay cũng run lên:

Lần đầu tiên anh ta thấy trên mặt cậu em trai ngang tàng này hiện rõ bốn chữ “Xuân tâm rung động”.

“Con lớn đầu rồi mà còn đánh nhau? Con định làm mất mặt ba cho đủ à?!”

Hạ Cẩn Hành hạ giọng:

Hạ Tư Tự cười lạnh: “Nhà họ Đỗ dám truy cứu sao?”

Hạ Tư Tự đã xử lý không biết bao nhiêu loại cặn bã như thế rồi, anh hiểu rõ hơn ai hết, không cần cách gì cao siêu, đánh cho sợ là được.

Hạ Vạn Quân chỉ vào mũi Hạ Tư Tự quát:

Ánh mắt cô khựng lại:

“Thuốc đây rồi, Tam thiếu gia bôi đi, thuốc này bôi vào sẽ mau khỏi.”

Nếu nhà họ Nam biết cô và Hạ Tư Tự đang yêu nhau, thì hoặc sẽ yêu cầu cô nhờ anh giúp nhà họ Nam mưu lợi, hoặc sẽ lập tức gả cô đi.

Khóe môi Hạ Tư Tự khẽ nhếch lên, tâm trạng cũng vui vẻ hơn.

Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y anh: “Em đâu có đâu?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tang Ninh mở cửa xe bước xuống, vẫy tay với anh, sau đó bước đi vui vẻ.

Hạ Vân Chu trầm giọng nói:

Cô học quá nhiều thứ, đầu óc có chút mơ hồ, ra ngoài hít thở chút không khí mới thấy tỉnh táo hơn.

Nhưng Hạ Cẩn Hành dường như đã ngửi ra mùi gì đó, nghi ngờ hỏi:

“Không gọi là đánh nhau,” Hạ Tư Tự sửa lời: “Gọi là… hành động nghĩa hiệp.”

Hạ Tư Tự đi đến ngồi xuống ghế sô-pha, giọng điệu hờ hững:

“Vậy thì ba cứ coi như không có đứa con này là được rồi.”

“Hạ tổng, vừa có điện thoại từ nhà cũ…” Trợ lý Ngôn trông nghiêm trọng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 89: Chương 89