Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 24: Bóng ma trong thành phố
Phải tin vào câu chuyện những thây ma đang lượn lờ khắp các con phố trong một ngày nắng đẹp thế này là điều ít ai muốn nghĩ đến. Nhưng khi tận mắt đã chứng kiến rồi thì hoặc là cứ đứng im đó thôi mà chờ đợi c·ái c·hết, hoặc là phải hành động, dù theo bản năng hay theo ý thức để tìm kiếm cho ra con đường sự sống...
Tôi đã mất cả một ngày trời lang thang lục lọi, dò xét vu vơ mọi nơi cái kí ức mỏng manh, chắp vá của tôi dẫn lối, nhưng rốt cục cũng chẳng có gì đáng kể, ngoại trừ một vài lần bước chân cứ đưa đà tới gần một miệng cống đã bật nắp trong con hẻm nhỏ gần khu trung tâm. Nhưng khi ngó xuống cái lỗ sâu hoắm, đen ngòm ấy, tôi lại chẳng đủ dũng khí mà chui xuống dò thám. Có lẽ là chẳng đáng để liều mạng mình như vậy chỉ vì chút lấn cấn mơ hồ của bản thân.
Sự thận trọng đôi khi đến quá mức ấy đã khiến trời chuyển tối nhanh hơn là tôi tưởng. Chỉ đến khi chui ra khỏi một tòa nhà đổ nát với cái radio hỏng mà Ogris vừa lục lọi ra được thì tôi mới chợt nhận ra bóng chiều đã đổ rất đậm lên khắp thành phố. Chạy gần như đứt hơi suốt cả mấy dặm, tôi mới tìm được một tòa nhà có vẻ an toàn cho mình để qua đêm. Đó là một trường học tư cũ kĩ, nhưng những cánh cửa vẫn còn nguyên vẹn và khá chắc chắn. Tôi đồ rằng suốt thời gian qua, bọn thây ma cũng khó có thể tìm cách lọt vào được bên trong khi chiếc khóa sắt vẫn yên vị nằm quay ra ngoài, bền bỉ trước mọi gió mưa.
“Đoàng!” Ogris gào lên mấy tiếng khi tôi dùng khẩu s·ú·n·g săn bắn vỡ ổ khóa. Nó luôn ghét thứ tiếng động ồn ĩ, chói tai mà s·ú·n·g đ·ạ·n đem lại. Và khi cánh cửa của trường học được tôi mở ra thì đột nhiên, Ogris lại im bặt, rồi nó bắt đầu run lên, rên gừ gừ mấy tiếng cảnh báo về thứ gì đó bên trong tòa nhà. Tôi có lẽ đã nghe theo sự cảnh báo của nó ngay cả khi không chắc về thái độ kì lạ này của Ogris, nhưng tiếng s·ú·n·g của tôi đã làm bầy thây ma chú ý. Tôi liếc nhanh về mọi phía và rùng mình khi nhận thấy nơi đây có quá nhiều thây ma so với tôi dự kiến. Từ các hốc, các ngách và mọi con phố, “đám đông” mù dở ồn ã đổ về ngập kín cả con đường, bao vây chặt lấy mọi đường thoát khác của tôi. Lẽ ra tôi phải dùng con dao rựa để chặt ổ khóa, nhưng sự tự tin đến ngu ngốc trước phán đoán và nhận định của mình đã khiến tôi giờ đây phải lâm vào một tình huống thực sự nguy hiểm.