0
Eo biển Lappa, vài tiếng trước Ngày Định Mệnh.
Nước biển chùm lên, phủ kín tôi, bóp nghẹt tôi trong cái áp lực ngột ngạt. Con cá mập biến dị khổng lồ phóng cái tua nhớp nháp của nó cuốn lấy tôi, lôi tôi về phía những hàm răng sắc lạnh. Tôi vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi được nó. Quờ quạng bất cứ thứ gì có thể t·ấn c·ông, tôi vô tình rờ trúng túi kim tiêm chứa hóa chất Phenorylla, hoạt chất kiềm chế sự biến đổi của mình.
“Phập” – Các mũi tiêm liên tục được cắm lên cái tua rua của con quái vật. Chúng có lẽ chỉ như gãi ngứa cho con thủy quái khổng lồ, nhưng bản năng sinh tồn khiến tôi phải làm tất cả, dù nó chẳng có chút hi vọng nào chăng nữa. Nhưng khi tôi tưởng số phận mình rồi sẽ kết thúc tại đây, lúc hàm răng con cá mập đã được mở rộng, thì đột nhiên, con vật khổng lồ rùng mình, quằn quại, hất văng tôi đi một lần nữa.
Trước khi làn nước sủi bọt che mờ đôi mắt, tôi có thể thấy tua rua của nó sưng lên, nổi phồng rồi nổ đánh đụp chỗ tôi cắm kim tiêm vào. Phải rồi! Phenorylla có thể kiềm chế virus trong tôi, nó ắt hẳn cũng có tác dụng nào đó với con quái vật đột biến kia. Nhào lên mặt nước hít lấy một hơi dài, tôi lặn xuống biển lần nữa, cố sức bơi vòng ra phía sau tầm mắt con quái vật trước khi nó lấy lại cảm giác sát thủ.