Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 118: Chủ mưu, Lạc Cảnh Thiên phát uy

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 118: Chủ mưu, Lạc Cảnh Thiên phát uy


“Là tin tức của Nhật Nguyệt Các”. Sở Như Mộng đáp.

Hỏa Đầu Ưng, cấp bốn ma thú. Toàn thần màu trắng như tuyết, nhưng mà đầu nó lại là màu đỏ. Nhìn hình dáng của nó, ai nấy đều không hiểu nổi lên sợ hãi.

Ta là nằm mơ đi???

Lạc Cảnh Thiên cầm trượng đi lên, Hỏa Đầu Ưng nhìn thấy hắn, trong nháy mắt lao vụt xuống. Tốc độ kia có thể nói là cực kỳ kinh người, tiếng không khí bị xé rách làm đám người vô thức bịt tai lại.

“Nếu như vậy tại sao trưởng bối còn muốn chúng ta đi vào?”. Tần Dịch Quân nhíu mày nói.

“Rõ ràng cái gì?”.

“Ngươi nói”. Tiêu Nhược Thủy lên tiếng.

“Hắn là đang nói địa điểm đi vào nơi này là của người nào”. Tiêu Nhược Thủy lạnh nhạt nhìn Hạ Thần rồi nói.

Ta mẹ nó thấy cái gì?!

“Chia ra xem nơi này rốt cuộc là nơi nào, có nguy hiểm hay không”. Tiêu Nhược Thủy nói.

“Không về được, cửa… biến mất rồi”. Lạc Cảnh Thiên cầm bình rượu ra uống một ngụm nhẹ đáp.

“Tiểu Mộng Mộng, ngươi lần trước nói, nhật thực xảy ra 12 năm một lần, bản đồ sẽ tự hiện ra. Cái này ngươi ở đâu nghe thấy?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn Sở Như Mộng nói.

“Đúng là ngực to không não. Hiện tại còn chưa hiểu? Ngươi mang theo hai tên hoàng tử, họ không phải ở giám sát ngươi. Mà là muốn biết rõ chúng ta có đi vào hay không”.

Thời gian chậm rãi trôi qua, khoảng năm phút sau, đám người đồng thời đều trở về.

“Khí tức thật khủng bố. Đây là cấp bốn ma thú đi?”. Thiên Hàn Tuấn hít vào một ngụm khí lạnh nói.

Điều…

Cấp bốn ma thú, nhưng là tương đương với Ngự Linh cảnh đỉnh phong. Bọn họ tuy rằng đều là Ngự Linh cảnh, nhưng là cùng cấp bốn ma thú so sánh, thực lực kém xa nhiều lắm.

“Tuyệt đối phải loại bỏ”. Đinh Tiểu Vân biến sắc nói.

Nếu như đây là thật, hắn từ lúc sinh ra đến giờ, lần đầu tiên bị người khác chơi xỏ đi?.

“Nhớ kỹ, các ngươi thiếu ta một cái ân tình”. Lạc Cảnh Thiên ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người nói, sau đó không chờ họ lên tiếng, hắn liền tiến lên, trên tay trong nháy mắt xuất hiện Vận Mệnh Chi Trượng.

Chạy? Đừng đùa. Đó là cấp bốn phi hành ma thú, ngươi chạy lại sao?!

Hiện tại phỏng đoán còn quá sớm, chờ những người kia trở về hẳn là kết quả sẽ đi ra.

“Ngươi có cách, đúng không?”. Sở Như Mộng nhìn chằm chằm Lạc Cảnh Thiên hỏi.

Nhìn thấy Hỏa Đầu Ưng lao xuống, Lạc Cảnh Thiên khóe miệng nhếch lên nụ cười. Nếu như còn là Cao Cấp Pháp Sư, có lẽ hắn không có biện pháp nào. Nhưng mà, hiện tại hắn nhưng là Ma Pháp Sư, mặc dù đánh không lại cấp bốn ma thú, nhưng mà muốn chạy trốn, thật sự quá đơn giản. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn… hắn đem Hỏa Đầu Ưng… biến mất?!

“Trở về đường cũ”. Hạ Thần nói.

“Ngươi biết hiện tại mình ở chỗ nào sao?”. Tiêu Nhược Thủy cười nhạt nói.

“Hai người các ngươi biết được cái gì thì nói thẳng ra, úp úp mở mở có ý gì? Thể hiện trí thông minh hơn người sao?”. Hạ Thần có chút tức giận nói.

“Đổi lại là các ngươi, các ngươi sẽ làm như thế nào?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn đám người hỏi.

Đám người nghĩ tới cái gì đó, cứng ngắc quay đầu lại. Chỉ thấy trên bầu trời, một bóng đen cực lớn đang lao tới.

Oanh!

“Hơn nữa, các ngươi đều là thế hệ trẻ tuổi nổi bật nhất. Vì cái gì lại để các ngươi chịu nguy hiểm đến đây? Con đường đi vào vốn dĩ không có bất kỳ cái gì hạn chế thực lực, nhưng lại không có ai tiến vào. Bao quát người của Tiêu Nhược Thủy”.

Chương 118: Chủ mưu, Lạc Cảnh Thiên phát uy

“Không biết”. Đám người lắc đầu.

“Ngươi không thấy chuyện này rất kỳ lạ sao?”. Lạc Cảnh Thiên nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lạc Cảnh Thiên hắn lại… lại muốn cùng cấp bốn ma thú chiến đấu?!

Đám người gương mặt đều như tro tàn. Cấp bốn ma thú, đây là tồn tại họ không cách nào phản kháng.

Làm sao có khả năng?!

“Có phải không phát hiện bất cứ thứ gì? Còn không có bất kỳ sinh vật sống nào?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Không đơn giản như vậy. Các ngươi còn tốt, ít nhất bản thân còn có thực lực tự vệ. Nhưng Tiêu Nhược Thủy nàng thì khác, nàng bản thân liền không có thực lực gì, nếu như xảy ra chuyện, nàng là người sẽ gặp chuyện đầu tiên”.

“Khốn kiếp! Nơi này rốt cuộc là nơi quỷ gì?”. Lăng Thiên Sở tức giận quát lên.

Đinh Tiểu Vân cùng đám người nhìn nàng một cái, sau đó lắc đầu.

Sở Như Mộng nghe Lạc Cảnh Thiên gọi mình như vậy liền sửng sốt, gương mặt nhất thời đen lại. Tiểu em gái ngươi.

“Ngươi muốn nói cái gì?!”.

“Ngươi không tới càng c·h·ế·t sớm”. Tần Dịch Quần cười lạnh đáp.

Đám người trong đầu nhất thời như nổ tung.

“Mà cũng từ lúc đó, ta nghĩ hoàng thất cũng đã chuẩn bị kế hoạch này. Dù sao, bất kỳ đế vương nào cũng không muốn có một thế lực nào có thể uy h·i·ế·p được địa vị của mình”.

“Các ngươi đều bị hoàng thất chơi a”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.

“Ý ngươi là nơi này chính là nơi bí mật kia?”. Đinh Tiểu Vân vội hỏi.

“Trực tiếp nhảy xuống không tốt sao? Đừng quên chúng ta đều biết bay”. Thiên Hàn Tuấn bĩu môi nói.

“Ý gì?”. Hạ Thần ngẩn ra hỏi.

Nghe vậy, đám người đều sững sờ, bởi vì ban đầu khi rời đi, trưởng bối trong gia tộc có nói với họ, không đến nơi tuyệt đối không được quay lại.

“Ngươi làm sao biết?”. Đinh Tiểu Vân giật mình hỏi.

“Không đúng, rõ ràng ngoài ngươi ra, chúng ta đều không nhớ được bản đồ. Điều này rõ ràng không thể sắp xếp, mà như thế chứng tỏ bản đồ là thật, không phải giả”. Lăng Thiên Sở khó hiểu nói.

Ban đầu họ con kỳ quái, lúc này kết hợp các điều này lại…

Đám người nhìn lại, cánh cửa ban đầu, không biết từ lúc nào đã sớm biến mất rồi.

“Thế nào?”. Tiêu Nhược Thủy vội hỏi.

Bóng đen càng lúc càng gần, hình thể của nó che khuất bầu trời, nhìn qua chí ít dài trên 200m.

“Đương nhiên là trưởng bối của chúng ta, ngươi không phải là đang nói nhảm sao?”. Hạ Thần nói.

Đám người cũng cùng có một ý nghĩ với nàng, hắn đây là… muốn đối cứng với cấp bốn ma thú? Điên rồi sao!

“Ta nghĩ, hẳn là họ cũng đoán ra được chút gì đó”. Sở Như Mộng lên tiếng.

Một giây sau, toàn bộ thân thể Hỏa Đầu Ưng đều chui vào bên trong không gian kính. Lạc Cảnh Thiên nháy mắt thu tay lại, không gian kính đóng lại, Hỏa Đầu Ưng biến mất trước mặt tất cả mọi người.

Đám người đồng thời đều quay lại nhìn hắn.

“Ta biết”. Đinh Tiểu Vân lên tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đáng c·h·ế·t, sớm biết ta liền không tới đây”. Hạ Thần thấp giọng quát.

Trong nháy mắt, trước mắt hắn cả vùng không gian bỗng nhiên xuất hiện nhiều chỗ đứt gãy, nhìn qua giống như một chiếc gương bị vỡ như thế.

“Ngươi so với ta nghĩ càng hiểu chính trị thủ đoạn”. Sở Như Mộng trầm ngâm một chút rồi nói.

“Có người lập một ván cờ lớn để các ngươi nhảy vào chứ sao. Thử nghĩ một chút, Đinh Tiểu Vân biết sự việc 12 năm một lần kia, Sở Như Mộng cũng biết. Lại kết hợp cùng sự việc lần này, còn chưa đủ rõ ràng sao?”.

“Lấy thật làm giả, giả làm thật. Lấy không làm có, có làm không”.

“Mau nói”. Đám người vội lên tiếng, Hạ Thần càng là quát lên.

Vận Mệnh Chi Trượng phát ra ánh sáng, Lạc Cảnh Thiên tay bấm pháp quyết sau đó vung trượng ra.

Đánh? Cái này càng tuyệt vọng.

Nàng hiện tại cũng có chút suy đoán, nhưng không dám chắc suy đoán của mình là đúng.

“Như vậy, ta nghĩ, tất cả những thứ này đều là cái bẫy của hoàng tộc. Trong Nhật Nguyệt Các tuyệt đối có người của hoàng tộc, hơn nữa địa vị cũng không thấp. Mà Đinh Tiểu Vân, ngươi xem ra là đánh mất sự tin tưởng của hoàng tộc rồi”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Đừng ngươi ngươi ta ta, không hiểu thì nhiều động não một chút”. Sở Như Mộng cười lạnh nói.

“Không ai biết sao?”. Lạc Cảnh Thiên thấy đám người im lặng, hắn nhướng mày nói.

Hắn đang mở ra không gian kính, đây là không gian bất kỳ thế giới nào cũng có. Chỉ có Ma Pháp Sư mới có thể vận dụng.

“Ngươi nói không sai, nơi này không có bất kỳ thứ gì. Hơn nữa… nơi này, giống như… rất cao. Chúng ta bay ra ngoài tìm kiếm, nhưng là xung quanh đều là mây. Chúng ta hiện tại cách mặt đất có chừng hơn ba ngàn mét”. Sở Như Mộng nói.

“Ha ha, không nghĩ tới ta Lăng Thiên Sở lại c·h·ế·t ổ chỗ này”. Lăng Thiên Sở nhìn bóng đen to lớn, bất lực cười lớn.

“Ngươi nói rõ ràng cho ta”. Đinh Tiểu Vân tức giận đi lên túm lấy cổ áo Lạc Cảnh Thiên quát lớn.

“Xem ra chúng ta là bị vây tại đây”. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nói.

Tiểu… tiểu Mộng Mộng?!

“Kỳ lạ? Là nơi này?”. Tiêu Nhược Thủy khó hiểu đáp.

“Như vậy liền rõ ràng”. Lạc Cảnh Thiên khẽ gật đầu nói.

“Đừng nghĩ, nơi này cách mặt đất ba ngàn mét. Mà một ngàn mét trở lên, đây là vùng hoạt động của phi hành ma thú. Đây chính là nguy hiểm mà ngươi nói sao?”. Lăng Thiên Sở nhìn chằm chằm Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Làm sao lại như này? Rõ ràng nơi này đã có người đi vào, nhưng làm sao so với trong miêu tả lại khác biệt như vậy?”. Đinh Tiểu Vân cắn môi lẩm bẩm nói.

Đám người phía sau ánh mắt trừng lớn.

“Đừng tức giận, các ngươi hiện tại tức giận hơn cũng không làm được cái gì. Hiện tại ta hỏi, các ngươi trả lời. Ta cần là câu trả lời thật sự, đừng nói láo. Muốn thoát khỏi đây thì nghe ta”. Lạc Cảnh Thiên nhìn đám người nói.

Đúng a.

Nhưng hắn cũng không phải chạy trốn, hắn muốn đem con Hỏa Đầu Ưng này bắt lại.

Hỏa Đầu Ưng vọt xuống, nó có một chút trí tuệ, nhưng nó làm sao có thể biết Lạc Cảnh Thiên so với những nhân loại mà nó gặp lại có một chiêu này? Cho nên nó cứ thế mà lao đầu vào cánh cửa không gian kính.

“Không sai. Hơn nữa, thời gian của chúng ta, không còn nhiều”. Lạc Cảnh Thiên ánh mắt nhìn về phía chân trời nói.

“Ngươi!”.

“Ngươi sai, ta hiểu là nhân tâm”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu đáp.

Đám người biết, đây là việc duy nhất có thể làm lúc này. Mấy người khác vội bay lên, lao ra xung quanh, chỉ còn lại Lạc Cảnh Thiên cùng Tiêu Nhược Thủy ở lại.

“Các ngươi không cảm thấy khó hiểu sao? Chúng ta vì cái gì lại ở đây? Các ngươi đều nói nơi này từng có người đến, hơn nữa cũng chỉ còn sót lại một chút bí mật. Nhưng các ngươi lại không nhận ra chỗ này, các ngươi nói, đây là vì cái gì?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn đám người hỏi.

“Lợi ích! Ngươi Đinh gia nắm trong tay kinh tế của một nửa Xích Hồ Thành, ngươi cho rằng hoàng tộc sẽ để yên? Đừng nghĩ nhiều, trước kia ngươi còn giá trị lợi dụng, hiện tại thì không”. Sở Như Mộng lên tiếng.

“Hỏa.. Hỏa Đầu Ưng? Ông trời a”. Hạ Thần giật nảy mình kêu lên.

“Ngực to không não”. Sở Như Mộng lập tức trào phúng.

“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”. Tần Dịch Quân cũng lên tiếng.

“Ngươi rốt cuộc biết được cái gì?”. Thiên Hàn Tuấn lên tiếng.

Hắn lúc này đã hiểu được ý của Lạc Cảnh Thiên, trong lòng dâng lên sự giận dữ cùng vô lực. Cùng Đinh Tiểu Vân lời qua tiếng lại chỉ là để che giấu đi sự hoang mang trong lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hắn muốn làm gì? Điên sao?”. Tiêu Nhược Thủy trừng lớn mắt nói.

Đám người ngẩn ra.

“Các ngươi nói, lần này đi tới di tích, là để tranh đoạt tài nguyên. Đúng chứ? Như vậy, vấn đề liền ở đây. Nơi này, ai nói cho các ngươi”. Lạc Cảnh Thiên nhìn đám người nghiêm túc nói.

“Làm sao có khả năng? Đinh gia ta vì hoàng tộc làm biết bao nhiêu thứ, vì cái gì…”. Đinh Tiểu Vân ngơ ngác nói.

“Không. Không phải nơi này, mà là các ngươi”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.

Điều này sao có thể?!

Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nhìn lấy nàng, trong người ma lực nhất thời bùng phát đem nàng đẩy ra. Lạc Cảnh Thiên đưa tay sửa lại cổ áo, lạnh nhạt nhìn nàng nói.

Lạc Cảnh Thiên không đáp, hắn hai tay ôm ngực, vẻ mặt trầm tư như đang suy nghĩ điều gì đó.

Không có người lên tiếng.

Nghe thế, Hạ Thần liền ngậm miệng.

“Ngươi nói không sai, ta thật đúng là có cách”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười đáp.

“Các ngươi biết điều này?”. Lạc Cảnh Thiên lại nhìn đám người hỏi.

Mà mục đích của hắn chính là đem con Hỏa Đầu Ưng này nhốt vào không gian kính. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vậy chúng ta làm thế nào để về? Chẳng lẽ phải chờ c·h·ế·t tại đây?”. Hạ Thần gương mặt khó coi nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 118: Chủ mưu, Lạc Cảnh Thiên phát uy