Tại Lạc gia. Lạc Cảnh Thiên ngồi trên sân thượng, ánh mắt nhìn về phía chân trời.
Bầu trời đầy sao, trăng rất sáng, có lẽ nếu như là người khác, đã bắt đầu ngồi xuống tu luyện hấp thu nguyên khí, nhưng là hắn khác biệt. Hắn không có cách nào trở thành võ giả.
Thực tế, hắn cũng không phải người của thế giới này, mà là tới từ trái đất.
Kiếp trước, hắn là một người bình thường, tuy nhiên không phải giàu có gì, nhưng vẫn đủ sức tiêu xài thoải mái, gia đình cũng hết sức hòa thuận. Hắn đã tới cái thế giới này được 15 năm rồi.
Nhớ ngày đó, hắn xuyên qua, hồn nhập vào một đứa trẻ bị bỏ rơi trong rừng sâu núi thẳm. Được một tên võ giả đi ngang qua nhìn thấy, liền đem về đưa hắn vào Tâm Tâm cô nhi viện.
Ban đầu hắn là nghe không hiểu ngôn ngữ của bọn họ, cho nên không bao giờ mở miệng nói chuyện, chỉ là 2 tuổi năm đó, hắn đột nhiên trong đầu liền xuất hiện rất nhiều kiến thức, là ngôn ngữ của Thiên Linh đại lục. Những người khác còn tưởng rằng hắn bị câm, mà khi thấy được hắn lên tiếng, viện trưởng cùng các nhân viên rất vui mừng.
Mà cũng trong lúc đó, Lạc Vũ Quân cùng Phùng Nguyệt đi ngang qua, nhìn hắn đáng yêu, liền tâm nổi lên ý nghĩ muốn nhận hắn làm con nuôi. Thế là từ lúc đó hắn liền trở thành Lạc gia một thành viên.
Cha mẹ ruột của hắn, hay nói cách khác, là cha mẹ của thân thể này là ai hắn cũng không biết. Người ta nói cha mẹ hắn c·hết bởi ma thú, nhưng hắn biết, thực tế cũng không phải vậy. Khi linh hồn hắn phủ xuống, hắn nhìn thấy được một người áo đen, không rõ giới tính đem đứa trẻ này ném vào trong rừng rồi rời đi. Mà khi đó, đứa trẻ này đ·ã c·hết, cho nên mới tiện nghi hắn nhập hồn vào.
Chỉ là nghe được “ma thú” hai từ này, Lạc Cảnh Thiên cả người liền không thoải mái. Đây chẳng lẽ không phải trái đất? Là thế giới cao cấp hơn sao?.
Tiến vào Lạc gia, Lạc Cảnh Thiên rất nhanh liền phát hiện những thiết bị công nghệ cao như của trái đất, hắn mới âm thẩm thở phào nhẹ nhõm. Hắn không thích chém chém g·iết g·iết, cho nên nếu là hiện đại thế giới, không có gì tốt hơn.
Chỉ là hắn lầm, khi hắn lần đầu sử dụng máy tính, hắn mới biết. Mình lầm to.
Thế giới này cũng không phải trái đất, mà được gọi là Thiên Linh đại lục.
Cái tên này làm hắn nhớ tới kiếp trước từng đọc một quyển tiểu thuyết tên là “Đấu Phá Thương Khung” mà nơi đó gọi là Đấu Khi đại lục. Nếu như thế, chẳng lẽ nơi này tu luyện là Thiên Linh? Đó là cái quỷ gì? Thiên Linh Cái sao?.
May mắn là không phải, sau khi tìm đọc tư liệu kỹ càng.
Thiên Linh đại lục, độ rộng lớn so với trái đất phải gấp ba lần, trong quá khứ cũng có độ tương tự rất lớn về lịch sử với trái đất, nhưng lại nhiều hơn 2000 năm.
Hai ngàn năm này mới là biến hóa lớn nhất. Giống như là linh khí khôi phục, động vật biến dị, nhân loại từ hơn 10 tỷ người, bỗng nhiên liền c·hết đi hơn 9 tỷ người.
Biến dị thú cũng bị nhân loại gọi bằng ma thú, nhân loại dần đi vào đường diệt vong. Chỉ là giống như có thiên thần phù hộ, bỗng nhiên sau 200 năm, trong nhân loại bỗng nhiên nhô ra ba người có sức mạnh vô biên, đẩy lùi ma thú. Tạo ra cho nhân loại một nơi an toàn cho nhân loại sinh sống, đồng thời cũng dạy nhân loại cách tu luyện.
Chỉ là… nhìn ba người tên tuổi, Lạc Cảnh Thiên khóe miệng co giật không thôi. Tiêu Viêm, Lý Thất Dạ, Hàn Lập.
Đây là cái quỷ gì? Tiêu Viêm xem như xong đi, bảy bò làm sao cũng xuất hiện? Hàn lão ma cũng chạy ra? Đây là muốn diệt thế tiết tấu sao?.
Có lẽ là trùng tên đi, dù sao trong tư liệu có nói, những người này là tu luyện linh lực, không phải cái gì đấu khí hay tu chân. May mắn những người này đều đ·ã c·hết, nếu không Lạc Cảnh Thiên cũng không có cơ hội vươn mình.
Thiên Linh đại lục có điểm giống Đấu Khí đại lục, ma thú sau khi phát hiện, nhân loại càng lúc càng lớn mạnh, cho nên chúng bắt đầu học theo nhân loại, tiến hóa!
Chúng đạt tới đẳng cấp nhất định liền có thể hóa hình. Mà khi hóa hình liền mất hết tu vi, lần nữa tu luyện lại từ đầu.
Sau vài trăm năm, ma thú tiến hóa thành một chủng tộc riêng - Yêu Tộc, mà những ma thú khác tiến hóa thất bị trở thành không có đầu óc ma thú, chỉ có g·iết chóc và ăn uống. Yêu tộc cùng nhân loại lần nữa xảy ra c·hiến t·ranh, c·hiến t·ranh này kéo dài suốt một ngàn năm. Cuối cùng nhân loại với Yêu Tộc mới phải ký kết hòa bình khế ước cho đến ngày nay.
Nhìn khắp nơi đều cùng thế giới cũ khoa học kỹ thuật tương tự rất lớn, làm sao lại không có v·ũ k·hí nóng đây? Có v·ũ k·hí nóng, nhân loại làm sao có thể thua cho ma thú?.
Không có cái gì một quả bom nguyên tử không giải quyết được, nếu có? Vậy thì đến hai quả.
Nhưng mà, cũng không phải chưa từng xuất hiện v·ũ k·hí nóng, lịch sử mấy ngàn năm trước, khoa học kỹ thuật phát triển so với bây giờ cao hơn một chút, nhưng là khi linh khí khôi phục, hết thảy đều mất đi hiệu quả, trở thành phế phẩm.
Cũng khó trách nhân loại lại bị ép tới bước đường này.
Lạc Cảnh Thiên cũng âm thầm vui mừng, nếu như thật như cổ đại như thế, không có máy tính, không có điện thoại, không có mạng lưới, hắn không biết làm thế nào trôi qua, quả thật chính là nhàm chán muốn c·hết.
Thiên Linh đại lục tu luyện chính là Linh Tâm, Luyện Linh cảnh chỉ là bước đầu để hình thành Linh Tâm mà thôi.
Bước vào Khai Linh cảnh, hình thành Linh Tâm mới chính thức bước vào con đường võ giả.
Nơi này công pháp chia làm Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Từ cao đến thấp.
Mỗi cấp lại chia thành, sơ cấp, trung cấp và cao cấp.
Kết hợp cùng công pháp còn có võ kỹ, võ kỹ có thể phát huy linh lực lực lượng, cấp bậc cũng chia thành Thiên, Địa, Huyền, Hoàng tứ đại đẳng cấp.
Tại trên thế giới, ngoại trừ một số đỉnh cấp gia tộc hoặc siêu cấp tông môn mới nắm giữ Thiên cấp công pháp cùng võ kỹ. Tầng lớp phổ thông cao nhất liền là Hoàng cấp. Các học viện mới nắm giữ Huyền cấp công pháp. Cao hơn chính là Địa cấp công pháp, cũng chỉ có một số thế lực lớn hặc đế quốc mới sở hữu. Như Lạc gia, liền là trấn tộc công pháp cũng chỉ là Hoàng giai Mộc hệ cao cấp công pháp mà thôi.
Dù sao, Lạc gia thuộc Tâm Nguyệt Thành. Đây là một thành nhỏ, nhưng cũng có trên trăm km độ lớn. Tuy nhiên nhân khẩu lại quá 1 triệu người.
Mà võ giả, đầu tiên là phải trải qua quá trình Luyện Linh cảnh, hấp thu các nguyên tố trong trời đất, tìm ra nguyên tố phù hợp nhất với bản thân. Như vậy, sau khi bước vào Khai Linh cảnh mới có thể mở ra Linh Tâm.
Song hệ võ giả không phải không có, nhưng là cực kỳ hiếm hoi, lại tu luyện hết sức vất vả. Dù sao phải tăng gấp 2 lần tốc độ tu luyện mới có thể theo kịp nhất hệ võ giả.
Đại lục phân thành bốn châu lớn, Đông, Tây, Nam, Bắc. Mà Đông Châu chính là địa bàn của nhân tộc, ba châu còn lại toàn bộ thuộc về Yêu Tộc địa bàn. May mắn rằng yêu tộc cùng nhân tộc đã ký kết hòa bình khế ước, cho nên cũng không có ôm địch ý quá lớn đối với nhân loại, cho nên tại địa bàn yêu tộc, cũng có một số thành trì thuộc về nhân loại sinh sống.
Cũng đủ biết nhân loại rơi vào tình trạng kém cỏi tới mức nào.
Tuy nhiên nhân loại thuộc thế yếu, nhưng là nơi này so với trái đất lớn nhiều lắm, chỉ tính riêng Đông Châu đã lớn gấp 2 lần toàn bộ lục địa trên trái đất cộng lại, bao gồm các đảo nhỏ trên đại dương. Nhưng dân số so với trái đất thì không bằng, cũng chỉ có trên dưới 5 tỷ người mà thôi.
Tuy nhiên nhân loại thuộc thế yếu, nhưng là, thế giới này tràn ngập kỳ ngộ, nói không chừng một ngày nào đó, ngươi rơi xuống vách núi, lại tiến vào một hang động, mà hang động kia lại là một vị tiền bối nào đó vẫn lạc để lại truyền thừa cùng tài bảo cũng không chừng.
Nhưng… gãy tay gẫy chân là khẳng định, chỉ là ngươi có dũng khí đi thử hay không.
Lạc Cảnh Thiên không cách nào tu luyện để trở thành võ giả, hắn không hấp thu được nguyên khí trong trời đất, tất cả đều bị tán ra ngoài. Kỳ lạ là hắn lại có thể tu luyện võ kỹ, nếu biết được việc này, người khác chắc chắn là kinh ngạc không thôi.
Nói ra cũng dài dòng, thực ra khi hắn 5 tuổi, hắn liền nhận được kỳ ngộ, nói đúng hơn bàn tay vàng của mình.
…
Ngồi suy nghĩ về tương lai, Lạc Cảnh Thiên cảm giác có chút mờ ảo không rõ. Những thứ hắn trải qua giống như là một giấc mơ. Bỗng nhiên, hắn đột ngột quay người, liền thấy một nữ nhân đang nở nụ cười hiền hóa trìu mến nhìn hắn.
“Mẹ, trễ như này, ngài còn chưa có ngủ sao?”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.
“Thiên nhi, lại ngẩn người sao? Ngươi nhiều năm qua, mỗi ngày đều là trốn lên đây ngồi một mình, có tâm sự sao?”. Phùng Nguyệt đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa tay xoa đầu hắn nhẹ giọng hỏi.
“Không có, chỉ là… không biết nên làm cái gì mới tốt”. Lạc Cảnh Thiên nói ra một câu khó hiểu.
“Không biết làm gì? Tu luyện, trở thành cường giả được nhiều người kính trọng”.
“Mẹ, ngài cũng biết, ta thiên phú cũng không thế nào tốt, kiếp này cùng võ giả là không có cơ hội, nói gì tới trở thành cường giả”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.
“Nói cái gì đó? Còn không phải ngươi lười biếng? Không chịu tu luyện?”. Phùng Nguyệt gắt giọng nói.
“Mẹ, ngươi không phải không biết, ta mỗi ngày đều dành phân nửa thời gian tu luyện, nhưng cũng không có tiến triển gì. Đều là 29 điểm linh lực, nói không chừng một tháng sau liền bị đá ra khỏi học viện đây. Hơn nữa, có lẽ vì điều này nên ta mới bị ném vào rừng tự sinh tự diệt đi? Hẳn là ta làm họ rất mất mặt”. Lạc Cảnh Thiên giọng nói hơi chút ủ rũ, nửa thật nửa giả nói.
“Con trai ngoan, đừng bi quan như thế. Dù ngươi thế nào, người xung quanh nói ra sao, ngươi đều là ta con trai ngoan”. Phùng Nguyệt đem Lạc Cảnh Thiên ôm vào lòng an ủi.
Trên nóc nhà gần đó, một người nam nhân cũng đang ngồi, người này nghe toàn bộ câu chuyện của 2 người. Thậm chí khí Lạc Cảnh Thiên lên sân thượng ngồi ngẩn người nhìn bầu trời, hắn đã xuất hiện ở đây rồi.
Nghe được hai người nói chuyện, người kia thở dài một hơi, từ trong người lấy ra một điếu thuốc đốt lên, hít sâu một hơi, trong đầu giống như nổi lên chủ ý gì đó.
0