Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14: Thường ngày (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Thường ngày (2)


...

...

Rủa thầm vài câu xong nó không thèm đoái hoài tới cái khu múc nước giải khát cho học sinh sau khi ăn luôn mà phi thẳng về phía phòng ngủ kiêm phòng thể d·ụ·c của trường. Sau này thì phòng ngủ được đổi lên chỗ hội trường ngay phía sau phòng ăn, có lắp gần 10 cái máy lạnh hẳn hoi. Nhưng nó vẫn thích cái phòng thể d·ụ·c hơn vì đơn giản là nó thích.

- Ông nội mày! Học cái thứ này từ đâu vậy thằng hệ thống kia! (đọc tại Qidian-VP.com)

- Ừ ông tao nói là sau này mày sẽ cần tới. Tao đâu biết gì đâu.

[Ký chủ nghĩ nhiều, nãy là do hệ thống gặp một ít trục trặc thôi.]

- Ê từ từ...

Xoẹt xẹt...

Thở dài ngao ngán với con hàng hệ thống quá kỳ hoa, nó nhanh chóng xử lý hết tô cơm trước mặt.

Chương 14: Thường ngày (2)

- Mày có tiện ích ghi chú hay cái gì đại loại không hệ thống? Tao sợ nhớ xong đống tùm lum tà la đó là tao tẩu hỏa nhập ma đấy.

[Dậy đi ông cháu ơi! Dậy đi ông cháu ơi! Dậy đi ông cháu ơi!]

- Làm sao cho tao ngủ dùm cái đi tao xin mày luôn đó!

- Bạn Sinh hát tặng cả lớp một bài nào!

Một luồng điện cực mạnh tràn lan khắp đầu nó ngay sau khi hệ thống dứt lời. Y như nó đã đoán, một cơn co giật khủng kh·iếp khiến mặt nó nhăn nhúm, hai chân giật loạn xạ, mém tí nữa đã đập ống quyển vào cạnh bàn. Do phản xạ nhanh nó đã thu tay khỏi cái bàn ăn nếu không thì nó cũng chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

- Vậy là ông mày truyền cho mày nội công tâm lý gì đó hả? Ấy tao nhầm, nội công tâm pháp chứ! Dạo này già lẩm cẩm, thông cảm. (đọc tại Qidian-VP.com)

...

Thằng Sinh đang vừa cố bịt lỗ tai vừa rú lên với cái hệ thống trong đầu nó.

Lịch sử là một môn học tuyệt vời. Nó khiến con người ta được tìm hiểu về những sự kiện của cha ông trong quá khứ để chiêm nghiệm và rút ra được những bài học quý báu. Và bây giờ lớp thằng sinh đang cực kỳ hào hứng vì sắp được... Hát.

Thằng Sinh tặc lưỡi nhìn thằng bạn mập của mình đang ngồi đối diện và xúc cơm vào mồm lia lịa. Lấy tay chùi chùi cái chỗ dính vài giọt canh chua hồi nãy xong, thằng Sinh bắt đầu hỏi ý của hệ thống về việc nhớ cái đống loạn xì ngầu mà thằng bạn mình vừa đọc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cầm cái tô cơm lên, nó nhanh chóng bước về phía cửa sau của nhà ăn. Tiếng ồn ào xung quanh làm nó muốn chửi thề nhưng nghĩ lại thì đó là một hành động không tốt cho lắm nên nó đành thôi.

- Móa tao đ·ánh c·hết mày! Ờ thì có truyền cho tao một đống cái gì đó mà giờ tao chưa xem hết nữa. Ê mà mày nhìn thấy ma thiệt hả? Ông tao nói là mày dẫn tao tới chỗ ổng.

- A hem. Nghe tao nói đây, chuyện quan trọng. Hai đứa bây có muốn đồng hành với tao và tham gia vào những phi vụ b·ất h·ợp p·háp... Khụ khụ khụ... Tham gia vào những cuộc phiêu lưu thú vị không?

- Đ·m! Tới giờ của mấy đứa này mày để tao ngủ không được hả?!

- Tao nghĩ là mày đang trả thù tao, nhưng tao không có chứng cứ.

- Đã là bạn bè thì ngại gì mày? Tao chốt!

[Hệ thống đã ghi nó vào bộ nhớ lúc bạn của ký chủ đọc rồi, bây giờ hệ thống sẽ truyền nó vào thần kinh của ký chủ luôn.]

[Ký chủ đã thu nạp được thuộc hạ Thiên Khải, độ thân thiện 95%]

[Ký chủ cứ yên tâm 100% vì ký chủ cũng không có nhà để mà bán đâu.] (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai đứa nói chuyện qua lại một hồi thì thằng Sinh ngáp một cái sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cố ngăn không cho câu chửi thề thô tục được thốt ra khỏi cái mồm, nó nhanh chóng xoay người qua một bên vừa kịp né được cú đạp của thằng khiếm thính đang chạy qua. Trường nó là trường khiếm thị, nhưng có cả đa tật nữa, nghĩa là chỉ cần có vấn đề liên quan về mắt đều có thể học tập ở đây. Và ác mộng bắt đầu từ đó.

- Như thằng Khải đã biết thì trên cái thế giới này có nhiều điều không được bình thường đúng chưa? Vì vậy tao cần tụi bây, cần thêm nhiều đứa nữa tại vì một thằng là không đủ, lỡ có chuyện gì xảy ra thì đánh hội đồng nó vẫn sướng hơn phải hông? Đương nhiên là nếu tụi bây đồng ý theo tao thì phải làm việc dưới trướng tao, tao nói là làm việc, làm nghiêm túc. Chắc chắn tụi bây sẽ gặp nguy hiểm và tao cho hai đứa mày vài phút để suy nghĩ vì cơ hội thì chỉ có một và tao thì thường có những ưu đãi hấp dẫn để tụi bây trở nên mạnh mẽ. ĐÓ nghĩ gì nghĩ đi tao đi giải quyết nhu cầu cơ thể cái ngen!

[Ký chủ đã thu nạp được thuộc hạ Kiến Quốc, độ thân thiện 99%]

[Ký chủ nghe thử xem đang có chuyện gì xảy ra.]

Nghe thằng bạn mình tự nhiên nói một câu mà nghe vào chẳng hiểu gì, cả hai thằng một mập một ốm đồng thanh hỏi.

- Ok thằng Khải chốt đơn, còn thằng kia mày nghĩ sao?

- Đậu phộng mày! Rồi kêu tao dậy làm gì? Giờ còn chưa tới giờ mà.

- C·hết tiệt lại hạt é. Dẹp mẹ đi!

- Tao có cách nhớ cái đống hồi nãy rồi mày không cần đọc lại nữa đâu. Ăn lẹ lên đi tao ra ngoài đó trước coi hôm nay được uống gì.

- Ê khoan! Tao đồng ý! Ông tao có nói với tao là nếu mày có yêu cầu gì không quá đáng thì nhất định phải làm theo, nên tao đồng ý!

...

Dường như với mấy quả đầu óc mới 10 tuổi thì hai thằng bạn của nó vẫn không thể ý thức được những chuyện mà tụi nó phải đối mặt trong tương lai. Nhưng thằng Sinh không quá quan tâm, ít nhất là một thời gian dài sau này hai đứa bạn của nó sẽ không gặp bất kỳ vấn đề gì đe dọa tới an toàn tính mạng, vả lại nó có dự cảm là sức mạnh tổng thể của nó sẽ tăng lên nhanh chóng trong vài tháng tới.

Thật ra thì bọn bạn của nó hát cũng không đến nỗi là t·hảm h·ọa, tuy nhiên nghe cứ một màu và chán ngắt khiến sự buồn ngủ của nó càng ngày càng tăng thêm. Đang định gục đầu xuống cuốn sách lịch sử để làm một giấc thì tiếng của ông thầy vang lên.

[Ok ký chủ.]

- ...

- Ơ... Đệt.

Trong khu vực ngủ của học sinh bán trú của trường có tồn tại một số thành phần đặc biệt. Đó chính là 3 đứa bị khiếm thính. Vì tình trạng thị lực vẫn còn khá ổn, nhưng tình trạng tinh thần thì rất là không ổn, nên nguyên một đám học sinh đã phải chịu rất nhiều nỗi đau bởi những trò phá phách lung tung của bọn này mỗi khi những thầy cô trực ngủ có một số việc và rời khỏi phòng ngủ.

Thằng Sinh đang ngồi kế bên hai đứa bạn của mình, là Thiên Khải và Kiến Quốc. Sau khi cân nhắc lợi hại rất lâu, khoảng vài giây, thì cuối cùng nó quyết định sẽ thử thu nạp hai thằng đồng bọn của mình làm thuộc hạ. Hai đứa này hiện tại khá là phế phẩm, thằng Khải thì có ông bà phù hộ nên đỡ hơn một tí. Chủ yếu nó muốn thử nghiệm xem chức năng mới hoạt động như nào với lại nếu thu nạp thành công thì nó có thể dễ dàng giúp đỡ hai thằng bạn của mình hơn.

Và bây giờ chính là một trong những thời điểm đó, thời điểm vàng của những trò quậy phá, chạy nhảy lung tung, gào thét, ném máy trợ thính, và một số hành động khác...

- Ôi mẹ nó hát dở vãi!

- Ok, đập tay cái! Chứng minh cho thỏa thuận của tụi bây với tao! (đọc tại Qidian-VP.com)

- Vậy là ông mày kêu mày đọc cho tao cái mớ vừa chữ vừa số dài ngoằng này hả?

Cứ như thường lệ, ông thầy lịch sử với cây gỗ huyền thoại sẽ tổ chức một số tiết mục văn nghệ nho nhỏ nếu cả lớp hoàn thành bài học sớm. Sau khi đập cái cây gỗ dài cỡ một mét huyền thoại xuống bàn để giữ trật tự cho cái đám nhóc ồn ào bên dưới, những tiết mục đầu tiên bắt đầu diễn ra. Còn thằng Sinh ngồi bên dưới thì đang thở dài ngao ngán, phần vì nó vẫn còn buồn ngủ và 1 tiết học chưa đủ để phá tan cơn buồn ngủ đó, phần vì...

- Là sao mày?

Khi gần như toàn bộ mọi người đã chìm vào giấc ngủ, có hai thằng trẩu tre vẫn đang nằm ở một góc phòng mà nói chuyện xì xào.

[Hệ thống không có giới tính, xin ký chủ không gọi hệ thống là thằng.]

- Tin mày là tao bán nhà được rồi đó.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Thường ngày (2)