Thế Giới Trò Chơi
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 25: Blind drive - bịt mắt lái xe (3)
- Nông dân +5 điểm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rồi xong luôn, random trúng cái thứ mất dạy này thì có 10 mạng nó cũng không dám đảm bảo mình còn sống nữa chứ ở đó mà ăn mừng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cái tình hình này mà không kết thúc sớm là đảm bảo một cái xe quái ác nào đó sẽ tiếp tục tiếp xúc vật lý một cách thân thiết với cái xe của nó nữa cho coi.
- Xe kem +4 điểm, nếu đã có ice cream shield. Trước mắt chỉ mới thử nghiệm trên một loại xe kem, còn một loại nữa, không rõ nó có khác biệt gì không.
Vì nó là người đã chơi nát cái game này hàng chục lần, nên nó biết rõ một điều. Là xe đạp không phải thứ mà nó nên né.
Nhạc thì cứ xập xình xập xình với âm lượng cực lớn, hai bên đường thì liên tục có hàng đống xe lao vụt qua. Thằng Sinh vừa nghiến răng vừa hướng mặt thẳng tắp về phía trước, hai tay huy động vô lăng một cách kịch liệt.
Bùm bùm chát chát...
Mấy cái khớp trên cánh tay nó đã bắt đầu thông báo với chủ mình là hình như hết giờ làm rồi tớ muốn được nghỉ ngơi, nhưng nó say no for all!
Xe thì cứ đâm đầu tiến về phía trước, thằng Sinh thì cứ nơm nớp lo sợ. Giờ nó chỉ hy vọng sẽ không có gì xảy ra nữa.
Cái xe hơi vừa tông trực diện với nó, theo như nhận biết của nó thì đã biến mất đi đâu rồi. Thật ra là không khoa học vật lý cho lắm, nhưng mà nó cũng đã làm quen với cái sự ảo ma ca na đa này của mấy trò chơi rồi.
Thấy mọi chuyện rất là không ổn, thằng Sinh quyết định liều mạng. Nó dứt khoát bỏ một tay ra khỏi vô lăng để tiết kiệm năng lượng.
Một thứ âm thanh như đến từ một cái cõi không gian thần thánh nào đó, thứ âm thanh của sự tuyệt vời, hy vọng, giải thoát hay giải lao hay mẹ gì đó... Nói chung là cái âm thanh này nó đã mong chờ rất lâu rồi.
Sau cú tông nhớ đời vừa nãy thì cái thứ nhạc xập xình khủng kh·iếp trên xe cũng được tắt. Lỗ tai và quả tim của thằng Sinh cuối cùng cũng được tha.
Vèo!
Vừa mới né qua một cái xe tải xong, nó định hít thở tí để lấy lại sức, thì đột nhiên nó nghe thấy một thứ âm thanh kỳ diệu.
Hít thở đều, cuối cùng cảm giác chóng mặt của nó cũng từ từ biến mất. Nó thề là nó không muốn gặp lại cái cảm giác dời sông lấp biển đó một lần nào nữa.
Chương 25: Blind drive - bịt mắt lái xe (3)
Thật ra là nội dung đại khái của game kể về một số thứ có liên quan tới mấy anh xã hội không được trắng cho lắm, nên cái việc cố tình đ·âm x·e đâm người hay bị cảnh sát rượt là một điều hết sức bình thường. Tuy rằng toàn bộ nội dung cốt truyện của game này thì nó cũng không hoàn toàn nhớ hết, vì toàn tiếng Anh thì với cái trình của nó nhớ hết kiểu đếch gì cho được, nhưng ít ra cũng biết lõm bõm được một tí. Mà nhớ làm gì, cốt truyện bị xóa hết mẹ rồi còn đâu.
- Còn nhiều lắm, sẽ cập nhật sau.
Khụ khụ, nó thề bằng danh dự của thằng hàng xóm là nó không cố tình muốn tông vào cái xe đạp để kiếm extra life. Chắc chắn là như thế.
Vừa chửi thầm mấy thanh niên phóng nhanh vượt ẩu nó vừa xót thương cho cái quả tim phải làm việc trong trạng thái chập chùng lên xuống trong thời gian dài của mình, cứ như vầy thêm mấy lần không biết nó có bắt đầu bị các chứng bệnh về tim mạch không nữa.
Tại sao ư? Tại vì game thích thế.
Mang theo tâm hồn chính nghĩa, nhét đầy lòng nhân văn nhân hậu của mình, thằng Sinh nhanh chóng tạt đầu xe về hướng cái xe đạp tội nghiệp.
Nghe thấy cái xe đạp lơn nhơn trước mặt như vậy thì thằng Sinh rất là muốn giáo d·ụ·c lại cho cái đứa đang lái xe đạp kia một khóa về an toàn giao thông. Đạp xe lơn nhơn giữa xa lộ như này là rất nguy hiểm.
Cả cái xe đạp bị tháo thành tám khối, sau đó biến mất đi đâu không rõ. Một luồng sáng nhẹ bao phủ lấy cái xe hơi của nó.
- Cố lên, một tí nữa là xong rồi.
- Cùng lắm mỏi quá thì đổi bên là được chứ gì. Xời, game là d...
Than thở dài dòng vậy thôi chứ thằng Sinh biết tỏng là cái loa phát nhạc này chỉ là sự khởi đầu của vô số thứ mất dạy khác nữa. Giăm ba cái nhạc nhẽo này làm sao làm khó được nó.
Phần phụ lục: Lại là ghi chú về cách tính điểm
- Tương lai bất ổn kiểu này có khi mấy phút nữa mình đi gặp các đấng ông bà luôn nhỉ? (đọc tại Qidian-VP.com)
Cái loa trên xe đột ngột bật ra một bài nhạc xập xình cực lớn, như để ăn mừng cho cái sự thành công của nó. Còn nó thì mặt méo xẹo, cười ra nước mắt.
Không biết là do nó thao túng tâm lý cái cơ thể mình thất bại hay sao mà cái sự mỏi nhừ càng ngày càng nhiều.
Âm thanh của một cái xe đạp đang chạy khơi khơi trên đường.
Một cái xe máy phắn đi với vận tốc kinh hoàng vừa bay qua, nó mà không cẩn thận là đảm bảo cú này xác định là đi thêm một mạng nữa.
Nhận ra cái việc lo lắng tương lai của mình cũng đếch có hiệu quả gì cho tình huống hiện tại lắm, thằng Sinh nhanh chóng tập trung để tiếp tục trò chơi.
Tính ngồi hát hò một tí để chúc mừng, nhưng hình như cái xe thấy vui giùm cho nó hay sao nên...
- Cứ mỗi khi ghi được 20 điểm, nếu người chơi không full mạng, sẽ +1 mạng. Nó tính từ khi bắt đầu trò chơi, có nghĩa là nó sẽ cộng thêm ở các mốc 20, 40, 60, bla bla...
Thế là thằng Sinh của chúng ta quyết định lái xe chỉ bằng một tay. Tuy có hơi vất vả nhưng hình như nó vẫn thấy ổn áp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một cái xe đang phóng nhanh vượt ẩu đập thẳng tới một cách không khoan nhượng. Thằng Sinh đoán có lẽ đứa lái cái xe này mới đập đá xong nên không để ý xung quanh lắm.
- Anh đây chỉ cần một tay là đủ! (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố dùng một cánh tay của mình, nó bẻ lái về phía bên trái. Nhưng vì tay cầm vô lăng là tay phải nên sự ngược hướng làm lực tác động lên vô lăng không đủ. Cái xe thì cứ từ từ mà nhích qua trong khi mọi thứ đã không kịp nữa.
Cuối cùng thì nó cũng đã lấy lại sự tự tin của bản thân khi thanh mạng sống đã đầy trở lại.
Vật lý của các nhà khoa học đã vả thẳng vào mặt thằng Sinh một vố cực mạnh. Nhanh chóng cầm lại vô lăng bằng hai tay, nó hứa là sau này nó chừa không bao giờ dám làm như này nữa.
Càng ngày thằng Sinh càng quen thuộc với cái kiểu lái xe quái ác này, nó liên tục né qua một đám xe đang nối đuôi nhau phía trước. Nhưng với kinh nghiệm của mình, nó đảm bảo chắc chắn là cái trò chơi này không có dễ dàng như vầy được.
Rầm!
PS: Chương này viết tương đối dễ nhưng vì đang ngồi trong phòng máy lạnh nên cóng hết cả tay, lời văn chương này thì theo đánh giá của tác cũng không được hay cho lắm, ở mức bình thường. Dễ viết nên đăng sớm, có thể cuối tuần có chương. Hoặc không :)
Mọi người biết đấy, khi đeo lên cái bịt mắt quái ác kia, thì quá trình chơi của người chơi game này chỉ còn phụ thuộc vào hai tai nữa thôi. Mà đã khổ sở thì chớ, còn gắn loa mở nhạc ầm ĩ thì thế quái nào mà nghe được tiếng xe để né!
Cố kệ mẹ cái sự vùng lên khởi nghĩa của hai chi trước của mình, thằng Sinh cố gắng đẩy sự tập trung lên hết mức có thể.
Vừa định gáy cho xong cái chữ "game là dễ" nhưng cuộc đời không thích cho nó làm thế.
- Con bố mẹ nhà nó!
- Xe cảnh sát +3 điểm.
Ầm!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.