Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 46: Sống C·h·ế·t Cùng Nhau

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46: Sống C·h·ế·t Cùng Nhau


- "Hoàng...Kha."

Mặt anh hướng về phía Châu Minh Mỹ, trên môi hé một nụ cười lần cuối sau đó lịm đi.

Văn Thái trợn tròn mắt, theo bản năng đỡ lấy cơ thể không còn chút sức lực gì của cô, gào thét trong đau khổ. (đọc tại Qidian-VP.com)

NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.

Thế nhưng, viên đ·ạ·n từ xa đã ghim xuyên qua tim cô.

Văn Thái hai mắt đỏ ngầu, khẽ v**t v* gương mặt xinh đẹp của cô lần cuối, sau đó hét thật lớn:

Vì...đã không đi cùng...anh được...!nữa."

Nhưng không ngờ...không ngờ mày lại đâm sau lưng tao."

Vì vậy, hôm nay tao phải sống c·h·ế·t với mày."

Đoàng....Đoàng...

Khó khăn lắm hai người mới tìm được lối đi chung. (đọc tại Qidian-VP.com)

Văn Thái lập tức lăn đùng xuống đất.

Cuối cùng, cô cũng có thể thay mẹ đòi lại công bằng.

Bất ngờ, ông ta cảm nhận một cơn đau truyền đến ở dưới bàn chân.

- "Uổng công tao xem mày là anh em cho nên chừa mày con đường sống.

Hắn không những không biết ơn còn quay trở về kể lại mọi chuyện cho Quốc Triệu.

Tình yêu cùng nỗi hận đã khiến Văn Thái tựa như con quái vật khổng lồ, trông rất kinh sợ.

Chỉ còn một bước là cô đã có thể ôm lấy người đàn ông trước mặt để ăn mừng thắng lợi.

Sắc mặt vô cùng điềm tĩnh khiến Quốc Triệu có chút gì đó cảnh giác.

Châu Minh Mỹ miệng đầy máu tươi, yếu ớt đưa tay chạm nhẹ lên gò má đã thấm đầy nước mắt của Văn Thái, khó khăn nói:

- "Người con gái mà tao yêu cũng đã c·h·ế·t cho nên hiện tại tao cũng như cái xác không hồn.

Là Châu Minh Mỹ.

- "Minh Mỹ...."

Chuyện lần trước anh cố ý thả hắn đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngừng một lát, anh lại tiếp: (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 46: Sống C·h·ế·t Cùng Nhau

Có điều, điều duy nhất khiến anh cảm thấy không hề ân hận chính là yêu và c·h·ế·t cùng cô.

Nhân lúc ông ta không để ý mà rút ra con dao găm ghim mạnh xuống giữa bàn chân khiến ông ta ngã lăn xuống nền nhà.

Tuy nhiên Hoàng Kha lại nhìn anh bằng một nửa con mắt.

Nhưng cuối cùng thì....

- "Châu Minh Mỹ, anh yêu em."

Ngay khi ngửa mặt lên nhìn người đang từ xa bước lại gần từ phía cửa.

Truyện Quân Sự

Văn Thái nhanh chóng lùi về sau hai bước.

Quốc Triệu vì cơn đau khi nãy nên chưa đứng lên được.

Dứt lời, hai tay cô buông lỏng sau đó thả dài xuống mặt đất.

Anh dùng chân đạp mạnh vào bụng khiến hắn ngã lăn ra đất.

Không ngờ, ngay khi mở cửa, đã thấy hai người có ý định bỏ trốn.

Vẫn là Văn Thái nhanh nhạy hơn.

Ánh mắt Văn Thái lúc này đã hằn lên tia máu lửa.

Chính vì thế mà ông ta đã đánh cược niềm tin lần này vào anh.

Anh hít sâu một hơi thật dài.

Ngay khi Hoàng Kha chuẩn bị lên còi bắn về phía anh liền lập tức cảm nhận một cơn đau truyền đến.

Quốc Triệu lùi vào một góc, mặc cho hai người mà ông một mực tin tưởng đang đối đầu nhau.

Bàn tay Văn Thái lúc này đã nhuốm đầy máu từ Châu Minh Mỹ.

Ngay lập tức, cô xoay người chạy về phía anh liền nghe một âm thanh từ phía ngoài cánh cửa truyền đến.

Bản thân anh tự trách mình đã thả một con rắn độc về rừng cho nên đến giờ đây nó quyết định quay lại cắn anh.

Cánh tay run run, vội lấy khẩu s·ú·n·g trong người ra mà chỉa thẳng về phía Hoàng Kha.

Sau đó tức giận mà đấm vào mặt Hoàng Kha liên tục đến khi mặt hắn đầy vết thương, tím bầm khắp nơi, miệng phun ra máu tươi.

Ngay khi anh sắp sửa tiễn hắn xuống địa ngục thì từ phía Quốc Triệu, ông ta đã nhặt lấy khẩu s·ú·n·g của đám thuộc hạ c·h·ế·t gần đó bắn trực tiếp vào đại não.

Hôm nay, anh phải sống c·h·ế·t tại nơi này. (đọc tại Qidian-VP.com)

- "Em...xin...lỗi.

Đợi đến lúc hắn hoàn toàn bước vào bên trong, anh mới hoàn toàn sững sờ, nghiến răng nói:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46: Sống C·h·ế·t Cùng Nhau