Thế Thân - Tống Triệt Không Ăn Cá
Tống Triệt Không Ăn Cá
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Chương 2
“Tại sao vậy?”
Tống Thanh Yến sững lại, tay anh nhấc lên, rồi lại đặt xuống.
Cô ta không nói gì, tôi quay sang người tiếp theo.
"Uyển Uyển, hãy tin vào bản thân mình, tin vào anh trai em, cũng tin vào anh."
Tôi mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Tống Thanh Yến: “Giống như đĩa ngọc vậy.”
Trong ngăn bàn bắt đầu xuất hiện chuột c·h·ế·t và ếch c·h·ế·t.
Mặt anh không cười, rất nghiêm trọng, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng: "Hôm trước đi ngang qua trường em, một người bạn của anh thấy em bị ai đó kéo đi."
Tôi không phản kháng, cũng không có cảm xúc gì đặc biệt.
Thanh xuân của con người đọng lại ở thời cấp ba. Trong thanh xuân của tôi, Tống Thanh Yến là nét mực đậm nhất.
Thích anh ấy.
——Như một vị thánh nhân vậy.
Hiệu trưởng ngồi đó trông có vẻ lúng túng.
Chưa ai từng nói với tôi rằng tôi bị đối xử như vậy, bị bắt nạt như vậy, lại còn phải tha thứ cho họ.
"Uyển Uyển, có anh thương em."
Tôi không biết hoa nở từ khi nào, không biết ai đã trồng chúng, cũng không biết tên của chúng.
Anh vừa tan học liền chạy đến ngay.
Chẳng trách anh bảo mình rất nghèo. Chẳng trách anh chưa bao giờ kể về gia đình, bởi vì anh hoàn toàn không có.
Tôi lặp đi lặp lại tội lỗi của họ, nhưng dường như chính tôi cũng đang bị đâm vào lòng. Rõ ràng họ mới là kẻ có tội, nhưng tất cả những đau đớn ấy đều do tôi phải gánh chịu.
Tôi cầm lấy chai sữa, khẽ đáp, sữa còn ấm.
Thích một người tốt vô cùng, dịu dàng vô cùng.
4
"Anh ơi." tôi nói, "Em cảm thấy mình không thể sống tiếp được nữa."
Lớp tôi bắt đầu rộ lên trào lưu gấp hạc giấy, nói rằng gấp đủ một nghìn con, tặng người mình thích thì điều ước sẽ thành hiện thực. Không biết từ đâu mà có lời đồn như vậy.
Tôi nhìn cô ta: “Cậu túm tóc tôi rồi ghì tôi xuống đất, cậu nói quần áo của tôi là ngủ với đàn ông mà có được. Cậu mắng tôi là đi làm gái bao.”
Họ nói đúng, tôi là đứa trẻ không ai yêu thương.
Một nữ sinh bật khóc.
Trước khi đi, anh hỏi liệu tôi có muốn đi cùng anh không.
“Anh ơi, anh không thấy chán sao?”
Tôi đã mua rất nhiều giấy màu.
Như một mảnh gỗ trôi dạt trong biển cả, muốn chìm xuống, nhưng lại luôn nổi trên mặt nước, đối diện với tất cả phong ba bão tố.
Thực ra, tôi không biết trả lời thế nào.
"Sau này có người dạy anh, không thể cứ để bản thân mãi bị bắt nạt như vậy."
Ghế ngồi thì dính đầy keo và những tờ giấy đầy sơn màu.
Tống Thanh Yến cũng không nói gì thêm, chỉ là khuôn mặt quá đỗi nghiêm nghị.
6
Tống Thanh Yến không từ chối.
Ngày mười sáu âm lịch, hồi còn ông bà, ông thường bế tôi trong lòng, chúng tôi ngồi trong sân ngắm trăng. Ông bà thường bảo rằng, trăng ngày rằm luôn tròn nhất vào ngày mười sáu.
Bạn tôi cười, ríu rít kể vài chuyện thú vị ở trường.
“Có bạn bè tốt để cùng học, cùng ăn, cùng chia sẻ. Những ngày như thế rất tuyệt, Uyển Uyển. Sau này em nghĩ lại sẽ thấy rất đẹp.”
Trong một lần đọc sách, tôi nhìn thấy một câu: "Người đẹp là có tội, sẽ luôn có những người ghét bỏ vô duyên vô cớ."
Đĩa ngọc trắng.
Là thanh xuân không thể quay lại.
Bài tập và sách vở của tôi không biết mất đi lúc nào.
Rồi đến người tiếp theo.
“Tôi không thể quên được,” tôi nghẹn ngào, “tôi không thể quên, tôi không thể tha thứ.”
“Vâng ạ.”
“Buổi tối muốn ăn gì? Anh sẽ nấu cho em ăn.”
Rồi người kế tiếp nữa.
Muốn thấy ánh mặt trời.
Tôi lắc đầu, không muốn để anh vào bếp nữa: “Anh ơi, chúng ta ra ngoài ăn nhé. Em mời anh ăn xiên nướng.”
Anh định hỏi tình hình thế nào nhưng khi thấy đôi mắt sưng đỏ của tôi, lại thôi không hỏi nữa.
"Thứ sáu."
"Thật á? Bảo sao. Cô ta đẹp như thế này, nhiều người mê chắc luôn, hôm trước còn thấy cô ta lên taxi cơ."
“Tất cả số tiền mặt của tôi đều bị cậu lấy đi, cậu còn đạp vào bụng tôi hai cái. Tôi nhớ rất rõ, vì cậu nói tiền của tôi cũng bẩn thỉu như con người tôi vậy.”
Anh khẽ vuốt tóc tôi: “Về nhà thôi.”
Tống Thanh Yến ném giấy vào thùng rác: "Anh là trẻ mồ côi."
Anh nhìn tôi, mỉm cười.
Họ đứng đó, bàn luận về cách ăn mặc của tôi, về nhân cách của tôi.
Tôi đang phân vân, không biết có nên kể cho anh ấy nghe tất cả những gì tôi đã trải qua, hay nên cười và nói với anh ấy rằng mọi thứ ở trường đều ổn.
Tống Thanh Yến đã nói với anh tôi về tình cảnh của tôi.
"Anh ơi." Giọng tôi khàn đi, "Em là đứa trẻ không ai yêu thương đúng không?"
À, lần đó.
"Uyển Uyển."
Anh nhìn thầy giáo chủ nhiệm với vẻ mặt mà tôi chưa từng thấy, có chút lạnh lùng và nghiêm nghị.
Sau lưng tôi bắt đầu có những tiếng bàn tán xì xào.
Không ai có quyền bắt tôi phải tha thứ cho họ, ngay cả bản thân tôi cũng không được.
“Ninh Uyển, đây là anh trai cậu à? Đẹp trai quá!”
"Anh là anh trai của Ninh Uyển đúng không? Con bé luôn rất ngoan ngoãn, quan hệ với bạn bè cũng rất tốt. Hiện giờ xảy ra chuyện này, nhưng anh lại không có chứng cứ..."
Thực ra, anh không muốn tôi đi, không muốn tôi nhìn thấy những người kia mắng nhiếc mình.
Tôi rửa sạch tay, nhìn anh dùng giấy lau tay cho tôi. "Anh, lúc nãy anh có chút nghiêm khắc quá rồi."
“Anh ơi, sao trăng lại tròn thế?”
Đôi lúc tôi còn bị nhốt trong nhà vệ sinh không ra được, phải ngồi đợi cô lao công đến mở cửa cho tôi.
Chúng tôi đi đến lớp, tôi đứng trước chỗ ngồi của mình, bình tĩnh lấy ra một con chuột c·h·ế·t và một con rắn nhỏ còn sống.
"Kết quả là khi được cô lao công thả ra, mới chỉ có mười phút trôi qua."
Tống Thanh Yến vỗ nhẹ vào lưng tôi, như đang an ủi tôi.
“Cậu… cậu còn nhớ cậu đã bỏ gì vào hộp cơm của tôi không? Cậu nhét keo vào cơm tôi, tôi suýt nữa đã ăn phải. Cậu còn nói gì khi đó nhỉ? Cậu bảo đáng tiếc quá.”
Thu hút ánh nhìn của không ít nữ sinh.
[Anh quá dịu dàng, em sẽ ngày càng thích anh nhiều hơn]
Nhưng tôi còn chưa kịp trả lời thì Tống Thanh Yến đã nói tiếp.
Chuyện này cũng đến tai bố mẹ tôi, họ chỉ gọi điện hỏi thăm tôi một chút. Nhìn sang anh trai và Tống Thanh Yến đang ở cạnh bên, tôi cúi đầu trả lời, "Cũng ổn mà."
Tống Thanh Yến đặt tay lên vai tôi, mỉm cười hiền lành: “Chào em.”
Tôi đã gấp được hai trăm lẻ tám con hạc giấy rồi.
Trong tôi không có cảm xúc gì.
"Luôn có người ở bên Uyển Uyển của chúng ta, những kẻ đó đều là những đứa trẻ xấu xa, những gì họ nói là sai hết."
Tôi không còn nhớ rõ nữa.
Dường như câu nói ấy là một lời nguyền, khiến cho cuộc sống lớp 11 của tôi trở nên không mấy tốt đẹp.
“Anh mời em gái của chúng ta một chiếc kẹo bông gòn.”
Câu nói này giống như một lời nguyền đã mang đến cho tôi những điều tồi tệ không thể diễn tả được.
Đột nhiên, một khe hở mở ra, ánh sáng xuyên vào, từ khe hở đó một bàn tay đưa ra, nắm lấy bạn thật chặt.
Rồi anh lau đi nước mắt của tôi.
Những chú hạc giấy đã được gấp rất nhiều, sắp đến sáu trăm bảy mươi ba con rồi.
Tôi gật đầu, dùng tay kia vuốt trán anh: "Đúng vậy, lúc nãy em bị anh dọa sợ đó."
Tống Thanh Yến bỗng ngồi xuống bên cạnh tôi, lặng lẽ đưa cho tôi một chai sữa.
"Những bài tập em làm rất vất vả đều biến mất, cuốn sách bài tập mua được cũng bị xé nát, không còn trang nào nguyên vẹn. Ngăn bàn của em còn xuất hiện chuột và rắn mà em rất sợ."
“Trường trọng điểm đây sao, giỏi thật. Em gái tôi đã bị các người hành hạ đến thế rồi. Hóa ra cái mà các người gọi là ‘giáo d·ụ·c’ là dạy học sinh đi bắt nạt người khác hả?”
Chỉ vừa nói ra mà cổ họng tôi đã nghẹn lại.
Có ai đó đã nặn sơn vào trong ngăn bàn của tôi.
Tống Thanh Yến không hề tỏ ra khó chịu, lắng nghe câu chuyện về cuộc sống buồn tẻ của tôi ở trường với vẻ rất thích thú.
Ngày dã ngoại xuân, Tống Thanh Yến ăn mặc rất đẹp. Thật ra anh không mặc gì đặc biệt, chỉ là một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, bên dưới là quần dài màu đen. Có lẽ trời nắng quá, anh đội thêm mũ lưỡi trai đen.
Tôi bắt đầu không kiểm soát được cảm xúc của mình, lấy tay che đôi mắt đang tuôn trào nước mắt.
“Cậu là người đã nhét chuột và rắn vào ngăn bàn của tôi, tôi biết mà. Mỗi lần thấy tôi hoảng sợ ngã xuống đất, cậu đều cười lớn, tôi biết chứ. Vì cậu cười rất to.”
Anh tôi nhanh chóng bay từ nước ngoài trở về, giận dữ không thể kiềm chế.
Mỗi tối, hoặc những khi mệt mỏi, tôi lại lấy ra một tờ, viết một câu rồi gấp lại bỏ vào lọ.
Trong tôi bắt đầu nhen nhóm một ý nghĩ.
Trong đầu tôi chợt lóe lên hình ảnh Tống Thanh Yến ngày hôm đó, anh mỉm cười nói rằng, Uyển Uyển, em không cần phải ép mình tha thứ cho những kẻ đã làm tổn thương em. Họ đều là những kẻ có tội.
Tôi cầm lấy chiếc váy đẹp trên người mình: "Ngay cả việc mặc một chiếc váy đẹp cũng bị chỉ trích là vì em ngủ với người khác để đổi lấy. Em không xứng đáng có được những bộ đồ đẹp như vậy sao."
"Em gái nhà chúng tôi đi học, chịu bao nhiêu thiệt thòi như vậy. Theo lý mà nói, với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, thầy phải là người nhận thấy có gì đó không ổn chứ. Ninh Uyển bị nhốt trong nhà vệ sinh suốt mấy tiết học, thầy có hỏi về việc này không?"
Anh tôi cười lạnh một tiếng: “Toàn là bọn tồi tệ.”
Anh tôi ôm chặt tôi, nhìn những người kia và nói: “Chuyện này không thể kết thúc dễ dàng như vậy đâu.”
"Phải phản kháng, phải để họ biết rằng không ai nên bị bắt nạt như thế."
Chương 2: Chương 2
Tống Thanh Yến lắc đầu, giúp tôi mở chai nước khoáng: “Rất thú vị.”
Cuối cùng, tôi được Tống Thanh Yến ôm vào lòng.
Sau đó, anh ấy đưa tôi đến trường.
Hương thơm trên người anh rất dễ chịu, tôi ngửi rất lâu, là mùi bạc hà.
“Vậy thôi nhé, mẹ bận rồi, cúp máy đây.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh không nói gì nhiều, chỉ lặp đi lặp lại rằng anh thương em. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh ngồi đó, khuôn mặt không biểu cảm.
Một lần ngồi ở ban công nhà, nhìn ra vườn đầy hoa, tôi cảm thấy mơ màng.
Giáo viên chủ nhiệm ngừng lại: "Không thể nói suông như vậy được, phải không?"
"Ninh Uyển toàn mặc đồ hiệu, chẳng bao giờ mặc lặp lại cái nào."
[Em đã gặp ác mộng, nhưng bây giờ em không sợ nữa]
"Là sao cơ?"
“Chúng tôi đã xin lỗi rồi thì còn muốn gì nữa chứ——”
5
Đêm hè cuối cùng cũng dịu mát hơn một chút, anh đội chiếc mũ lưỡi trai lên đầu tôi, cười dịu dàng. Tôi nhìn thấy, trong mắt anh phản chiếu hình ảnh một tôi nhỏ bé.
Tôi nhìn Tống Thanh Yến, rất lâu mà không thể thốt nên lời.
"Nhìn từ đây ra, phong cảnh thật đẹp, đúng không Uyển Uyển?"
Tôi bị túm tóc, kéo vào một con hẻm, họ lục lọi quần áo của tôi và lấy đi tất cả tiền mặt tôi có.
Trên đường về, chúng tôi gặp Tống Thanh Yến.
Anh có chút nghiêm nghị, nhưng tôi lại cảm thấy trong lòng thật ấm áp.
Là cảm giác thế nào nhỉ.
"Đôi khi bị nhốt trong nhà vệ sinh, không có đồng hồ, em chỉ ngồi đó và nghĩ xem đã mấy phút trôi qua rồi nhỉ?"
Bởi vì họ nói rằng tôi là đứa trẻ không ai yêu thương, sẽ không ai quan tâm tôi, không ai giúp đỡ tôi.
"Dù họ có nói em không được ai yêu thương, cũng đừng tin."
“Nếu đã vậy thì bố mẹ không về thăm con nữa đâu. Dù sao con cũng có anh trai ở nhà, khi nào mẹ với bố bớt bận rồi mới về nhé?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng tôi vẫn quyết định đi.
Những chú hạc giấy đã được gấp bao nhiêu con rồi nhỉ? Hình như là bốn trăm sáu mươi chín con.
Rồi bạn không muốn rơi xuống nữa, bạn muốn leo lên.
"Nhưng em cảm thấy như một năm đã trôi qua, dài đằng đẵng."
Anh tôi ở trường đã nổi cơn giận lớn, đi thẳng vào phòng hiệu trưởng.
Giáo viên chủ nhiệm không còn gì để nói.
"Có người đồn là cô ta đi làm… gái bao."
Con hạc giấy thứ tám trăm năm mươi tư. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chúng ta thương em."
Giọng anh nghẹn ngào: “Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa Uyển Uyển.”
Xem thử có những thứ mà tôi đã nói hay không.
Bạn tôi hay cười chọc ghẹo rồi cúi qua nhìn, cười tinh nghịch chọc tôi: “Thích ai đấy? Lại còn gọi là anh? Cậu có bí mật gì phải không?”
Tôi cười, nhìn xuống những bông hoa dưới chân.
Tống Thanh Yến nói với tôi rằng, họ là kẻ có tội.
Thật bất công.
Anh ngạc nhiên, động tác nhẹ nhàng lại: "Vậy sao?"
Tôi không trả lời.
Tôi ngồi tại chỗ: "Thầy ơi, chúng ta đi đến lớp xem đi ạ."
Chỉ là hơi đờ đẫn.
[Hôm nay trời đẹp quá, anh à]
"Họ đều nói vậy, dường như vì em là đứa không ai yêu thương, nên họ có thể thoải mái bắt nạt em."
Tin đồn lan truyền mạnh mẽ.
"Từ lúc có ký ức thì anh đã ở trong cô nhi viện rồi. Khi ấy anh cũng bị bắt nạt, những đứa trẻ không có ác ý quá lớn, nhưng lúc đó anh luôn thấy buồn."
Anh tôi ôm lấy tôi, vỗ vỗ nhẹ nhàng.
"Thầy không hỏi đúng không."
Điểm đến của chuyến dã ngoại xuân là bãi biển.
Rồi lại lục bên trong, móc ra một tay đầy sơn đỏ.
Chúng đã đầy ắp mấy cái lọ rồi, chắc phải mua một cái to hơn.
Anh cười: “Bởi vì đó là thanh xuân.”
Anh cùng tôi ngẩng đầu ngắm trăng: “Vì hôm nay là ngày mười sáu.”
Từng phụ huynh của những người đã bắt nạt tôi đều bị gọi lên, ép con cái họ phải cúi đầu xin lỗi tôi.
"Haha, cậu đừng nói vậy, tiền và quần áo của cô ta cũng không biết từ đâu mà có."
Họ như những kẻ đứng trên cao, như chủ nhân của thế giới này, hạ thấp tôi thành một kẻ vô giá trị.
Anh nói, đừng nghe người khác, hãy nghe tiếng lòng của chính mình.
Giọng mẹ từ bên kia nửa vòng trái đất vọng về, có chút mơ hồ.
“Cậu đã nhốt tôi trong nhà vệ sinh, khiến tôi không ra được trong một thời gian dài. Cậu đã làm chuyện đó nhiều lần, có lần còn dội cả xô nước lên người tôi. Vào mùa đông, quần áo tôi ướt sũng, tôi run cầm cập, còn cậu lại cười nhạo tôi là một con gà ướt.”
"Dạo này ở trường thế nào rồi?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ý thầy là chúng tôi đang bịa chuyện sao?"
Chúng tôi men theo bờ biển đi rất lâu, cuối cùng anh đưa tôi về nhà.
Tôi phải chịu những lời lăng mạ, đi trong khuôn viên trường luôn mang một cảm giác vô vọng.
Anh đi bên cạnh tôi và nói: “Đi ăn kẹo bông gòn nhé.”
7.
Tôi cười né tránh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.