The Vampire’s Bloodbound
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26: Blind Box
Và cô nàng đang mặc cái gì đây?
Trong thùng đồ có tận hai bộ đồng phục học sinh trường Harmony được xếp cẩn thận trong túi giấy. Những bộ đồng phục mới đều có chất lượng may đo như bộ Sơn Nam đang mặc hiện nay. Mùi thơm dễ chịu từ những bộ đồng phục cho thấy chúng đã được giặt sạch.
Hồ Thu khẽ hỏi Sơn Nam:
Cậu hết lăn qua phải và lộn qua trái mà vẫn không thể ngủ nổi.
“Uhm. Đành vậy! Giữa tuần cậu mới đi học lại à?”
Sơn Nam nói với giọng hơi buồn buồn. Cậu không mấy khi chia sẻ cho người khác những vấn đề tế nhị như thế này.
Sơn Nam tự dưng thấy hơi ngây ngất trong lòng. Hình như đây là cuộc đối thoại dài nhất của cậu với Hồ Thu từ trước đến nay.
Bình thường Sơn Nam chẳng bao giờ thấy mệt khi làm đồ thủ công hết. Nhưng mà nay chắc cậu đành đi ngủ sớm vậy. Dù sau thì cậu cũng cần dưỡng sức sau những ngày gần đây.
Sơn Nam thấy hơi chưng hửng trước sự e ngại của Hồ Thu. Rõ là Hồ Thu cũng đang có ý bảo vệ Kim Ngọc.
”Về câu hỏi của cậu… Chị Thiên Kim - đúng là chị ruột của Kim Ngọc. Sao thế?”
“Nên… Chúng ta hãy đợi Nhật Vương đủ khoẻ, rồi chúng ta gặp nhau trực tiếp để cùng trao đổi được không?”
Lại một bộ váy ngủ cổ điển, bồng bềnh và lãng mạn.
Trong giấc ngủ, Sơn Nam cũng chẳng được yên thân chút nào.
Ngoài ra, trong thùng còn có thêm cả một giỏ hoa quả nhỏ. Bao gồm nhiều loại hoa quả khác nhau như: Táo, nho đỏ, thanh long đỏ… Không lẽ ăn những quả có vỏ hay ruột màu đỏ có tác dụng bổ máu thật?
Chương 26: Blind Box
“Bình thường tớ và Sơn Việt ít khi nhắn tin cho nhau lắm..”
Sau mấy tiếng, Sơn Nam mới chỉ làm được khoảng 10% số lượng hoa giấy cậu tính toán.
Sơn Nam có thể nhìn thấy Hồ Thu trông đã ổn hơn rất nhiều. Những mạch máu nơi cổ, trán và quai hàm chỉ còn rất mờ. Đôi mắt mê hoặc của Hồ Thu cũng đã trở về màu nâu trong veo như bình thường.
Sơn Nam ngước mắt lên trần nhà chìm trong hồi tưởng.
“Chắc là không đâu. Vì sau đó, em trai tớ - thằng Sơn Việt - nó nhắn tin hỏi là tớ đã gây chuyện gì mà mẹ bỗng trở nên dịu dàng với nó vậy?”
“À, tớ có vài phỏng đoán… về thủ phạm vụ t·ấn c·ông tối Thứ Sáu tuần trước.”
“Là sao nhỉ, tớ chưa hiểu lắm?”
Lại còn qua Video Call nữa chứ.
“Vậy là ổn rồi nhỉ?”
Sơn Nam cố không để tâm trí mình tạo nên những tưởng tượng quá xa vời. Thật may là cậu đã nhớ ra cậu có một việc rất quan trọng phải làm.
“À, tớ cho tớ cảm ơn…”
Sơn Nam còn chưa kịp nói hết lời cảm ơn đã soạn thì Hồ Thu đã cúp điện thoại luôn.
Cậu chỉ hy vọng không có con Labubu đáng ghét nào trong này vì nó đã hết trend từ lâu.
Dù tắt đèn đã lâu mà Sơn Nam cứ mãi thao thức và trằn trọc trên chính cái đệm ngủ quen thuộc của mình.
Và Sơn Nam cứ vô thức nhìn chăm chăm vào cánh cửa dẫn ra ban công. Tưởng chừng như có ai ở đó đang rình mò cậu, chực chờ cậu đi ngủ…
Sơn Nam thấy không cần phải băng bó lại nữa. Cậu chọn ngay áo sơ mi cộc tay để mặc cho mát.
Gia đình Hồ Thu thật chu đáo với cậu quá đi.
Nhưng thật lạ!
Đó cũng là lúc mặt trời lên cao hẳn so với đường chân trời và bắt đầu chiếu những tia nắng ban mai ấm áp vào tận trong phòng của Sơn Nam.
Hồ Thu tỏ ra vui vẻ hẳn:
Hạn chót để hoàn thiện tất cả là ngày 13/10. Vậy Sơn Nam chỉ cần mỗi ngày làm một ít và tập trung thời gian làm vào mấy ngày cuối tuần là đủ.
“Sau đó mẹ cậu phản ứng ra sao, Sơn Nam?”
Sơn Nam ngáp dài. Cậu đã buồn ngủ đến díu cả mắt rồi.
Sơn Nam vội đi đánh răng, tắm rửa và gội đầu.
Hẳn Sơn Nam đã vừa trải qua một cơn ác mộng rất đỗi kinh hoàng. Nhưng cậu lại không thể nào nhớ ra nổi nội dung của cơn ác mộng ấy nữa.
Sơn Nam lôi ngay đống giấy bìa ra cắt cắt, ghép ghép. Những bông hoa giấy xinh xắn với tông màu trắng và hồng đang dần hình thành dưới bàn tay khéo léo của Sơn Nam. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặt Hồ Thu thoáng ửng hồng. Cô nàng ngượng ngùng xua tay như muốn che đi toàn bộ không gian phòng ngủ được trang hoàng diêm dúa như phòng công chúa.
“Sơn Nam nè, mối quan hệ giữa anh Giang Hạ và chị Thiên Kim khiến Kim Ngọc cũng giống như người nhà của tớ đó.”
Sơn Nam bê thùng đồ lên phòng trọ của cậu tại tầng thượng.
“Không… Tớ có chuyện đột xuất phải làm nên phải sang tuần mới đi học được.”
Cậu hăm hở mở ngay thùng đồ ra. Hầu như đám thanh thiếu niên hiện nay đều thích mở Blind Box, Sơn Nam cũng không ngoại lệ.
Sơn Nam chợt nhớ đến mấy bộ đồng phục trường Harmony và giỏ hoa quả.
Cậu chỉ biết giấc mơ đó đáng sợ lắm, thân thể cậu hiện nay vẫn còn đang run lẩy bẩy đây.
”Haizzz… Lạ lắm luôn nhé. Mẹ tớ chỉ nói ‘Thế hả’ và không hỏi gì thêm sau đó luôn.”
Theo dự tính, Sơn Nam sẽ mang tất cả đám hoa giấy này đến lớp. Cậu sẽ nhờ bọn con trai 11D hoàn thành nốt ‘tác phẩm nghệ thuật’. Những bông hoa giấy có kích thước khác nhau sẽ được dính vào góc trên bên phải và góc dưới bên trái của một tấm bìa backdrop lớn.
“Cậu cũng vậy nha.”
“Ừm. Làm tớ nhớ tới ba mẹ Kim Ngọc cũng hay bị so sánh nó với chị Thiên Kim suốt .”
“Cậu đừng để ý đến không gian xung quanh nhé. Như tớ từng nói đó: vào thời điểm này, mẹ tớ đang bị mắc kẹt tại gu thẩm mỹ của thời kỳ Victoria”
“… Nên nếu tình cảm của mẹ mà tự nhiên đảo chiều: Bỗng dưng ngọt ngào với Sơn Việt và lạnh lùng với tớ thì hẳn chuyện để lỡ kỳ thi của tớ nghiêm trọng lắm.”
“À, để tớ chuyển sang Video Call nhé.”
Còn vết cắn của Hồ Thu?
“Sơn Việt vốn không thích học hành cho lắm. Nó chỉ khá mỗi môn Văn và thích tập trung vào viết lách mấy cái tiểu thuyết mạng. Nên mẹ tớ luôn càu nhàu và la mắng Sơn Việt. Mẹ hay đem tớ ra so sánh với nó. Mẹ muốn nó cũng phải học tốt cả các môn Toán, Lý, Hoá.”
Sơn Nam cảm thấy lạnh hết cả sống lưng. Tóc gáy của cậu hình như cũng đang dựng đứng hết cả lên. Tim cậu thì cứ đập dồn dập như trống trận, còn dạ dày lại đau quặn từng cơn. Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên trán Sơn Nam.
“Alo. Sơn Nam à?”
Khi tỉnh dậy, Sơn Nam thấy trán và cơ thể mình đầm đìa mồ hôi. Tim cậu thì vẫn còn đang đập rất mạnh.
“Vậy cậu có muốn thi lại không?”
Và đây cũng là cuộc nói chuyện dài nhất của cậu với con gái luôn.
“À… Tớ không dám gọi điện nói với mẹ trực tiếp đâu. Tớ chỉ nhắn tin báo với mẹ rằng tớ bị cảm đột ngột nên không thể làm bài dự thi.”
“Thế cậu nói như nào với bác?”
Hồ Thu kết luận sau khi nghe Sơn Nam nói một hồi.
“Ừ, không vấn đề gì, tớ hiểu mà.”
Phải đến một lúc lâu sau, vết cắn tự nhiên đỡ đau dần.
Tuyệt thật!
Nhân Thành - tự dưng cái tên đó xuất hiện trong đầu Sơn Nam. Gã là học sinh lớp 11 duy nhất trong đội tuyển Toán của trường Harmony. Nếu Sơn Nam mà may mắn đậu kỳ thi lại thì sẽ phải học chung với cái gã đẹp mã nhưng thô lỗ đó.
Hồ Thu đang tỏ ra rất dè dặt:
“Haizzz. Tớ không biết nữa.”
Sơn Nam cũng bắt chước luôn cách đổi chủ đề rất linh hoạt của Hồ Thu
Giọng nói trong veo như thiên thần của Hồ Thu vang lên trong điện thoại khiến Sơn Nam hơi ngẩn ngơ chút.
Sơn Nam chỉ mới đang soạn lời cảm ơn trong đầu thì chuông điện thoại của cậu reo lên.
“Mẹ tớ biết rồi…”
Ngáp! (đọc tại Qidian-VP.com)
Và trên cổ Sơn Nam, vết cắn của Hồ Thu còn nhìn rõ hơn cả ngày hôm qua.
“Sáng nay tớ hơi bận nên không thể nhắn lại cho cậu được ngay…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nó vẫn đang giật giật và đau nhói lên từng hồi.
Sơn Nam mỉm cười, cậu đã cảm thấy đồng cảm với sự phấn khích khi săn được thông tin của Dũng Thám Tử.
Khi mặc quần áo, Sơn Nam bắt gặp hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Với cách sắp xếp như vậy, các bạn nữ 11D có thể dễ dàng tạo dáng đứng chụp ảnh với backdrop.
Đột nhiên, Sơn Nam cảm thấy một cơn đau nhói lên từ vết cắn của Hồ Thu.
Vết cào do ả Vampire khát máu để lại trên hai cánh tay Sơn Nam giờ chỉ còn những vệt rất mờ. Không biết bà Hải Lam đã dùng loại thuốc gì, mà khiến hai cánh tay bị cào nát tả tơi lại có thể lành nhanh đến như vậy.
Thật kỳ diệu! (đọc tại Qidian-VP.com)
Trông Sơn Nam thật nhợt nhạt và lộ rõ vẻ mệt mỏi. May sao, bên dưới hàng lông mày thanh tú, đôi mắt Sơn Nam vẫn còn tinh anh lắm. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thế diện mạo của cậu đã trở về bình thường chưa, Hồ Thu?”
Tối đến, Sơn Nam đã rất bất ngờ khi về đến nhà trọ. Cậu được nhận một thùng đồ to tướng đề gửi cho mình. Tên người gửi trên thùng là: Nguyễn Hồ Thu. Và tất nhiên trên thùng không đề địa chỉ.
“Ừ, tớ đây, Hồ Thu.”
Và rất tự nhiên, Hồ Thu hỏi lảng ngay sang chuyện khác.
“Cậu nên nghĩ cho kỹ đi nha, Sơn Nam.”
Nghe như có chút ngập ngừng trong câu trả lời của Hồ Thu:
Cuối cùng, do quá mệt mỏi, Sơn Nam đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không biết.
“Vụ lỡ mất kỳ thi vào đội tuyển học sinh giỏi Toán của trường Harmony của cậu ấy, mẹ cậu đã biết chưa?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.