Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 3: Bệnh dịch bí ẩn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Bệnh dịch bí ẩn


Còn giọng nói thiên thần…

“Thế thôi, có gì quan trọng thì con hãy nhắn cho mẹ sau nhé. Chào con!”

Mẹ nói rồi kết thúc cuộc gọi.

Mắt Sơn Nam mở to, cậu thở dốc, dạ dày quặn lên, trống ngực đập thình thịch khi chứng kiến toàn bộ cảnh bắt bớ vừa rồi.

Ngoài trang thiết bị hiện đại như một trường quốc tế thì chất lượng giảng dạy của trường cũng thuộc hàng đầu. Bằng chứng là 100% học sinh theo học đều thi đỗ đại học sau này. Hàng năm trường cũng đào tạo hàng chục học sinh giỏi chuyên đi thi đấu đoạt các giải thưởng trong nước và quốc tế.

Ở nhà thì phòng riêng của Sơn Nam rộng hơn và còn có điều hoà. Sơn Nam có một cậu em trai học lớp 9 nên không đến nỗi cô đơn dù cả hai anh em đều thuộc mẫu người ít nói. Và điều tuyệt vời nhất là cậu luôn được thưởng thức những bữa cơm nhà nóng sốt, ngon lành, sạch sẽ do mẹ nấu.

Sơn Nam và ba mẹ đã thống nhất với nhau là nếu không có việc gì khẩn cấp thì ba mẹ sẽ chỉ gọi điện hoặc nhắn tin vào ngày cuối tuần để Sơn Nam học cách tự lập. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Con thế nào rồi?” Mẹ dịu dàng hỏi han Sơn Nam.

Còn Sơn Nam lại chìm trong sự hối tiếc. Tiếc vì đã quyết định theo học trường Harmony.

“À, sắp kiểm tra chất lượng đầu năm đấy, con phải ôn thi cẩn thận, làm bài cho tốt vào!”

“Con phải chọn bạn mà chơi, ở ngoài kia người ta không phải ai cũng tử tế như mình đâu”

Sự khẩn trương trong hành động và sự cẩn thận trong trang phục của những nhân viên y tế này làm Sơn Nam nhớ tới thời kỳ dịch Covid bùng nổ cách đây mấy năm. Nhưng dịch Covid hiện tại đã bị đẩy lùi từ lâu, giờ nó cũng chỉ như cúm mùa thông thường. Bệnh nhân có thể ăn uống, vui chơi tại nhà như thể họ vẫn khỏe mạnh mà không bị đưa đến các khu c·ách l·y.

Tiếng chuông điện thoại vang lên làm Sơn Nam giật mình. Cậu lấy điện thoại ra xem ai gọi, thấy trên màn hình hiện lên số của mẹ.

“Con nhớ đặt đồng hồ báo thức dậy sớm để kịp đến trường ăn sáng đấy.”

Quên đi cái xác của thằng nhóc Hoàng Anh Tuấn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sơn Nam nheo mắt lại để nhìn cho kỹ hơn. Mắt cậu dạo này có vẻ tăng độ do những đêm thức chơi game trong bóng tối trước kia.

Đột nhiên, bệnh nhân đứng sững lại, tưởng anh ta nghĩ lại mà ngoan ngoãn tuân thủ theo hướng dẫn y tế nhưng hình như anh ta bị co cứng cơ toàn thân trong độ vài giây.

Ba mẹ luôn nói Sơn Nam đã rất may mắn, nhưng chỉ may mắn thôi chưa đủ. Cho nên họ luôn yêu cầu Sơn Nam phải cố gắng hơn nữa. Ngoài giữ vững thành tích đã có từ trước thì Sơn Nam phải đạt được vài giải thưởng học sinh giỏi Toán cấp quốc gia để con đường vào đại học sau này dễ dàng hơn.

“Những điều mẹ dặn con ghi ra giấy hoặc ghi vào điện thoại không lại quên.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ở xa xa ngoài đường, bỗng nhiên vang lên tiếng còi xe cứu thương, phá hủy sự yên tĩnh mà Sơn Nam đang tận hưởng. Tiếng còi ngày càng to dần, có khi xe sắp đi ngang qua khu nhà trọ nơi Sơn Nam ở.

Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?

Riêng giấc mơ này và hương hoa ly thơm ngát của cái đêm bị sốt thì Sơn Nam không muốn quên chút nào. Nó là niềm an ủi cho cậu trong quãng thời gian cô độc gần đây.

Không biết dưới đó đang có việc gì?

Nhìn lại những sự việc mà Sơn Nam gặp phải ngay đầu năm học thì Sơn Nam không rõ là việc theo học tại trường Harmony có thật sự may mắn không?

Trường Harmony có diện tích lên tới 5ha mà chỉ có vỏn vẹn gần 400 học sinh. Mỗi khối được chia thành 4 lớp học: A, B, C, D. Trong vòng bán kính 100km quanh khu vực thì đây là trường cấp 3 duy nhất có sân vận động, sân thi đấu đa năng, sân khấu biểu diễn, bể bơi trong nhà, thư viện lớn và hàng chục câu lạc bộ năng khiếu cùng phòng máy tính hiện đại.

Mẹ dặn Sơn Nam một tràng làm Sơn Nam chóng hết cả mặt. Sơn Nam chỉ biết vâng vâng dạ dạ đáp lại mẹ như một cái máy. Nhưng chắc là cậu chả còn nhớ gì sau đó thật.

Sơn Nam ra lệnh cho tâm trí của mình…

Máu bắn cả lên trang phục của nhân viên y tế đứng gần nhất. Sau đó bệnh nhân ngã nhào xuống đất, toàn thân của anh ta co giật trên chính vũng máu của chính mình.

“Mẹ nghe bác chủ trọ nói là ở thị trấn Nhân Hòa đang có bệnh dịch sốt xuất huyết, đã có 4-5 người t·ử v·ong rồi đấy. Con đi ngủ nhớ mắc màn cẩn thận. Mua thêm chai xịt muỗi nữa nhé.”

Bệnh nhân có vẻ không ưa thích gì sự hộ tống có phần hơi b·ạo l·ực này. Anh ta giãy dụa, cố chống trả để thoát khỏi các nhân viên y tế. Do tay đã bị trói nên anh ta còn v·ũ k·hí là bộ răng mà anh ta đang sử dụng chúng một cách hoang dại để cố cắn những người áp giải mình.

“Con quen rồi, con thấy cũng ổn.”

Nam nói dối mà mẹ cũng chẳng nhận ra. Hoặc mẹ biết nhưng mẹ kệ.

“Con ở trọ đã quen chưa?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Quên đi đôi mắt có đồng tử như loài mèo của Nhật Vương cùng nụ cười nguy hiểm của cậu ấy nữa.

Rồi bệnh nhân gập người xuống, anh ta ho sù sụ, và nôn ra một đống máu.

Tuần lễ học chính thức đầu tiên của học kỳ 1 tại trường mới, lớp mới đã trôi qua với đầy sự việc kỳ quái khiến cho Sơn Nam cảm thấy thân thể mệt mỏi rã rời vào ngày cuối tuần.

Hôm nay, Sơn Nam cho phép mình nằm ườn lười biếng trên giường. Cậu cố thư giãn trong không khí buổi sáng trong lành. Cậu tập trung suy nghĩ tích cực, gạt khỏi đầu những hình ảnh đáng sợ mà không lấy gì làm tốt cho tâm trí trong những ngày qua.

Hay đây chỉ là khởi đầu của những sai lầm không thể cứu vãn nổi?

Điều đó cũng tốt vì Sơn Nam không phải là mẫu người nói nhiều. Với người lớn như chính ba mẹ mình thì cậu lại càng không dám bộc lộ bản thân.

À, còn cả cô nàng Xuyến Chi lớp 11C nữa, nhìn rất xinh nhưng mà móng tay của cô nàng thì thật kinh dị.

Và mặc kệ Dũng Thám Tử nghĩ sao thì nghĩ.

Quên đi nào!

Từ trên xe cứu thương, những nhân viên y tế mặc trang phục bảo hộ kín mít từ đầu đến chân y chang CDC nhảy xuống. Tác phong của họ nhanh nhẹn như của các đặc nhiệm hơn là những người làm trong ngành y tế.

Đến cổng khu trọ của Sơn Nam thì tiếng còi xe dừng lại. Sơn Nam thấy hiếu kỳ, cậu mở cửa ra sân thượng để quan sát cảnh tượng bên dưới từ lan can trên cao. Đúng là xe cứu thương đang đậu trước cổng khu trọ nơi Sơn Nam ở thật.

Băn khoăn của Sơn Nam đã được trả lời ngay. Những nhân viên y tế đang ‘áp giải’ bệnh nhân, người mà cũng phải mặc đồ bảo hộ - với hai tay trói ra phía sau. Chính xác phải gọi là ‘áp giải’ theo cái cách mà người bệnh đang bị lôi lên xe cứu thương một cách thô bạo.

Chương 3: Bệnh dịch bí ẩn

Phòng trọ của Sơn Nam nằm tít trên sân thượng trong một tòa chung cư mini 7 tầng. Căn phòng nhỏ xinh và tách biệt này thật sự tối ưu cho kinh tế gia đình Sơn Nam, nhưng không tốt cho sức khỏe của cậu. Ở đây Sơn Nam cảm nhận rõ ràng nhất sự chênh lệch nhiệt độ giữa ban đêm lạnh ngắt và ban ngày nóng nực.

Nếu không có học bổng toàn phần thì không đời nào Sơn Nam được theo học tại một ngôi trường tư hoành tráng như thế này. Riêng học phí một tháng đã bằng cả tháng lương của giáo viên dạy giỏi có thâm niên lâu năm của mẹ rồi. Chưa tính những phụ phí khác.

So với trường cấp 3 cũ của cậu thì trường Harmony có điều kiện vật chất tốt hơn hẳn. Trường nằm trong trung tâm thị trấn ven biển Nhân Hoà, một thị trấn giàu có do lợi thế kinh tế về mặt du lịch.

“Con phải nhớ cân đối chi tiêu cho cẩn thận đấy.”

“Con… vẫn như bình thường mẹ ạ.”

Mẹ hỏi đến đây thì cảm giác muốn về nhà lại trào dâng lên trong lòng Sơn Nam. Chẳng ở đâu bằng nhà mình cả.

Sơn Nam không dám kể với mẹ những cảm xúc của cậu về biến cố trong tuần vừa qua. Là con của một quân nhân, Sơn Nam không được phép thể hiện sự yếu đuối hay sợ hãi trước mặt ba mẹ.

“Con chịu khó tập nấu cơm đi, buổi tối đừng ăn ngoài quán nữa, không đảm bảo vệ sinh đâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Bệnh dịch bí ẩn