Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Cô nam quả nữ, anh còn ăn mặc thế này...
Hứa Lộc đang chờ ra ngoài bắt gian Lương Văn Khiêm, miệng thì nói tiếc, mắt thì sáng rực, đang định ra ngoài, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động bên đối diện, cô giữ tay Lục Kiệm Minh đang mở cửa, áp sát mắt vào lỗ nhỏ trên cửa nhìn ra ngoài——
Hứa Lộc quay lưng về phía 2806, nghe thấy nhân viên phục vụ nói: "Thưa ngài, tôi mang đồ ăn khuya ngài đặt lên đây."
Hứa Lộc thở phào nhẹ nhõm.
Tôi chưa từng học Bắc Đại... Hứa Lộc cúi đầu thấp hơn, xấu hổ nói lời nói dối thứ ba: "Tôi đã hối lộ giám thị."
Nhanh vậy sao?
Lúc anh vừa nói ra câu đó, Hứa Lộc thật sự hoảng sợ.
Cô đã bắt gian tại các nhà nghỉ tồi tàn vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên đến nơi sang trọng như vậy. Hứa Lộc nhẹ nhàng áp sát tai vào cửa phòng 2805, vừa phấn khích vì đã mở khóa được một địa điểm bắt gian mới, vừa lo lắng.
Lục Kiệm Minh khoanh tay nhướn mày, ánh mắt rõ ràng đang đánh giá cô. Ý là, cô không thấy mình xuất hiện trong phòng tôi vào đêm khuya, còn không ổn hơn cả Trịnh Doanh Doanh sao?
Cô dừng lại một lát ở góc rẽ, nghe thấy tiếng thang máy mở, đóng, rồi mới đi tới.
Lục Kiệm Minh nhất thời không biết nên biểu lộ cảm xúc gì, nhưng màn "phong thủy luận" trên hội nghị thật sự khiến anh tức đến đau ngực, anh nghiêm mặt hỏi: "Cô học kỹ thuật môi trường rốt cuộc thế nào?"
Hứa Lộc lập tức quay người lại, quay lưng về phía anh ta, nghĩ ngợi một chút, cứ đứng yên cũng không được, bèn nhìn đông ngó tây nhìn số phòng, giả vờ tìm người.
Mục đích ban đầu của việc giả mạo học vấn là cô không muốn Lục Kiệm Minh biết mục đích thực sự của cô khi đến TS, và muốn mượn lý do chuyên ngành phù hợp, để được điều đến bên cạnh Lương Văn Khiêm điều tra ở cự ly gần, không ngờ sự việc không như ý muốn, Lục Kiệm Minh không những vẫn luôn giữ cô ở văn phòng tổng giám đốc, mà còn thật sự để t@m đến chuyên ngành của cô.
Tôi chưa từng học kỹ thuật môi trường... Hứa Lộc đành phải nói: "Học không giỏi."
Tầng 28 là tầng phòng hạng sang của khách sạn, cả tầng chỉ có vài phòng, đèn chùm pha lê chiếu sáng hành lang rộng rãi, thảm len in hoa mềm mại hút âm, che giấu hoàn hảo tiếng bước chân của Hứa Lộc.
Lục Kiệm Minh thuận theo ánh mắt của cô cúi đầu nhìn vạt áo choàng tắm, vì khoác tùy tiện, nên lúc đóng mở cửa có hơi xộc xệch, nhưng cũng không đến mức khiến cô nhạy cảm như vậy.
Trịnh Doanh Doanh đã đi rồi, tối nay hiển nhiên sẽ không còn thu hoạch gì nữa, Hứa Lộc hiểu ánh mắt chán ghét của Lục Kiệm Minh, cô "ồ ồ" hai tiếng, tự giác mở cửa đi ra ngoài.
Trước mặt người ngoài, Lục Kiệm Minh không tiện nói gì, chỉ nói một câu: "Vào đi."
Lục Kiệm Minh trưng ra vẻ mặt "cô bị bệnh à". (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 12: Cô nam quả nữ, anh còn ăn mặc thế này...
Thang máy Trịnh Doanh Doanh đi một mạch lên trên, Hứa Lộc ngay sau đó đi một thang máy khác, bấm tầng 28——
Cô điều tra vụ án là thật, nhưng không phải bất chấp thủ đoạn, nếu vì vấn đề của cô mà gây ra tổn thất cho Lục Kiệm Minh hoặc TS, cô sẽ áy náy.
Hứa Lộc thả lỏng, không quá bận t@m đến chuyện sau khi trở về, ân oán tình thù ngắn ngủi với Lục Kiệm Minh dường như cũng sắp kết thúc, quả chuối vẫn còn trên tay, cô lại đưa cho Lục Kiệm Minh, coi như kết thúc: "Cái này coi như quà xin lỗi của tôi hôm nay vậy, anh mà còn từ chối, quả chuối sẽ buồn đấy."
Bây giờ lại còn đi công tác ở ngoài, Lục Kiệm Minh nể mặt cô chủ động xin lỗi, không so đo quá nhiều: "Chuyện hôm nay bỏ qua, về phòng nghỉ ngơi đi."
Cũng không biết bộ mặt nào là thật, đến giờ Lục Kiệm Minh vẫn không nhìn ra được cô gái này rốt cuộc là người như thế nào. Tưởng cô là kẻ vô dụng, cô lại đạt điểm 3.89 ở Bắc Đại, tưởng cô chuyên môn giỏi, cô lại nói năng lắp bắp, rồi cầm một quả chuối chạy lên giả vờ như không có chuyện gì.
Lục Kiệm Minh ăn tối không được bao nhiêu, họp hành tiêu hao năng lượng, về phòng liền gọi một phần đồ ăn khuya, lúc nhân viên phục vụ gõ cửa, anh vừa tắm xong, khoác áo choàng tắm ra mở cửa, ai ngờ bên ngoài còn đứng một kẻ làm anh tức c·h·ế·t.
Một lúc sau, Lục Kiệm Minh hừ lạnh một tiếng: "Cô đúng là giỏi giang."
Sau đó, một giọng nam quen thuộc vang lên: "Sao cô lại ở đây?"
Vừa mở cửa, lại dừng lại.
Quả chuối trên tay cũng quên cả bỏ xuống.
Không có việc gì cả... Hứa Lộc không trả lời được, đang căng thẳng nắm chặt tay thì cảm giác trên tay phải nhắc nhở cô, cô giơ tay lên ra hiệu với anh: "Tôi mang chuối đến cho anh!"
Nói đến mức này rồi, Lục Kiệm Minh nhận lấy quả chuối, nhìn Hứa Lộc rời đi.
Lục Kiệm Minh thấy cô không đi vào trong, quay đầu liếc nhìn cô một cái.
Hứa Lộc dịch ghế ra, áp sát mắt vào lỗ nhỏ trên cửa để nhìn——
Hứa Lộc đưa về phía trước.
Lục Kiệm Minh nhìn chằm chằm vào quả chuối cứng ngắc, tư thế từ chối, ánh mắt nghi ngờ.
Cô đang ngẩn người nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa, Lục Kiệm Minh bị cô nắm tay phải, chỉ có thể giơ tay trái lên, gõ nhẹ vào cửa bên cạnh mặt cô.
"Vậy thì thật đáng tiếc."
Lục Kiệm Minh mặc áo choàng tắm, một tay vịn cửa, nghe vậy trên mặt lộ ra chút bất ngờ, anh nghiêng người cho nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn vào trong bày biện, sau đó mới thu lại vẻ mặt: "Tìm tôi làm gì?"
Còn kẻ lừa đảo trước mắt này, coi Bắc Đại như nhà mình, giám thị dễ hối lộ như vậy, thuê người thi hộ dễ dàng như vậy sao?
"Tôi làm sao?" Lục Kiệm Minh cãi lại cô.
Lục Kiệm Minh nghi ngờ: "Thi ở Bắc Đại mà có thể thuê người thi hộ?"
Hứa Lộc nhìn điện thoại một cái, nói: "Bây giờ đã 10 giờ tối rồi."
Vừa rồi còn tưởng cô giả vờ như không có chuyện gì, bây giờ lại thành thật xin lỗi, thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách.
"Vậy, điểm tích lũy 3.89..."
Trịnh Doanh Doanh đi ra khỏi phòng.
Hứa Lộc vẫn mặc bộ đồ ban ngày, dáng vẻ xuề xòa rất dễ nhận ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc họp tối nay cô đã chọc Lục Kiệm Minh tức giận đến mức bỏ đi, hình như vẫn chưa xin lỗi anh.
Cô cứng đờ người, một tay cầm điện thoại, một tay cầm chuối, hoàn toàn không ngờ Lục Kiệm Minh lại ở phòng đối diện với Lương Văn Khiêm! (đọc tại Qidian-VP.com)
Phải làm sao bây giờ...
Tan họp, Hứa Lộc và Trịnh Doanh Doanh cùng nhau về phòng, lễ tân khách sạn rất biết ý, sắp xếp cho họ ở hai phòng đối diện nhau.
Hứa Lộc nhỏ giọng nói đầy ẩn ý: "Tôi thấy Trịnh Doanh Doanh đi ra khỏi phòng phó tổng Lương, như vậy có được không?"
Cửa mở.
"Còn chuyện gì nữa?"
Hứa Lộc giật mình, một tay giữ chặt tay anh đang làm loạn, buông tay đang mở cửa của anh ra, giơ ngón trỏ lên ra hiệu im lặng với anh——Trịnh Doanh Doanh vẫn chưa đi xa.
Nhưng nghĩ lại, Trịnh Doanh Doanh và Lương Văn Khiêm tối nay không có gì, chẳng lẽ ngày mai cũng không làm gì sao? Chỉ cần bọn họ làm, cô có được bằng chứng, về giao cho Tiết Ấu Thanh xong, cũng không cần ở lại TS nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Kiệm Minh nói tiếp: "Đợi về, tôi sẽ cho người điều tra lại lý lịch của cô, nếu xác nhận cô có hành vi vi phạm kỷ luật, thì TS không chứa chấp được cô."
Editor: Minse
Lục Kiệm Minh không nhận, đưa tay mở cửa, thả kẻ thần kinh nhàm chán này ra ngoài: "Chuối ngon như vậy, tự mình giữ lại mà ăn đi, tôi nhận tấm lòng của cô rồi."
"Trịnh Doanh Doanh là trợ lý của anh ta, có gì mà không được?"
Anh đẩy cửa vào phòng, Hứa Lộc lưu luyến nhìn cửa phòng 2805 một cái, rồi đi theo vào, sau đó đứng yên ở cửa ra vào, không nhúc nhích.
Hôm nay khách sạn đúng là có khá nhiều đoàn thể công ty đến nghỉ, nhân viên phục vụ trong lòng biết rõ hai phòng này là khách nào, nhưng vì quy định, nên không trả lời cô, anh ta định đưa đồ ăn trước, đợi đưa xong, nếu cô gái này vẫn chưa đi, thì sẽ khuyên cô xuống dưới.
Đứng ở đây còn có thể nghe ngóng động tĩnh bên đối diện.
Hứa Lộc vừa vào phòng liền đóng đô ở cửa ra vào, cô chuẩn bị cho một cuộc chiến trường kỳ, bê một cái ghế đến, rồi đặt trái cây mua ở siêu thị cạnh khách sạn lúc ăn tối lên bàn bên cạnh, vừa ăn vừa chơi điện thoại, đồng thời cứ cách hai phút lại nhấc mông lên nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa để quan sát động tĩnh bên đối diện.
Đèn ở cửa ra vào màu vàng ấm áp, Hứa Lộc không hiểu sao lại thấy nóng, quay mặt đi nói: "Không đứng đắn."
Trước khi lên lầu, Hứa Lộc thấy Lương Văn Khiêm gọi Trịnh Doanh Doanh ra nói riêng vài câu, hôm nay cô đã moi tin Trịnh Doanh Doanh quá nhiều, hỏi thêm nữa sợ đánh rắn động cỏ, hai người trò chuyện về đặc sản Sơn Thành, rồi quẹt thẻ mở cửa phòng riêng.
Khách sạn lâu đời ở Sơn Thành, thiết bị bảo mật tương đối lạc hậu, không cần quẹt thẻ cũng có thể đi lên, Hứa Lộc ra khỏi thang máy, rẽ vào hành lang phòng khách, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng Trịnh Doanh Doanh đẩy cửa vào phòng.
Trước đây ở nhà nghỉ, chất lượng cửa phòng rất kém, vặn hai cái là mở được, có chỗ tốt hơn một chút, như khách sạn bình dân, cũng có thể nghĩ cách mượn thẻ phòng của dì dọn phòng, nhưng bây giờ đối mặt với cánh cửa gỗ chạm khắc của phòng hạng sang, cô bỗng nhiên có chút bất lực.
"Đinh" một tiếng thang máy ở đằng xa, một lúc sau, một nhân viên phục vụ khách sạn đẩy xe đồ ăn đi tới.
Nói ra thì công ty điều tra mà Trử Hâm tìm cũng có vấn đề, bề ngoài thì làm rất tốt, bên trong lại chẳng điều tra rõ ràng.
Nguồn: Tấn Giang
Bên trong vẫn chưa có động tĩnh gì, có thể ngoại tình cũng rất coi trọng màn dạo đầu, Hứa Lộc nghe ngóng một lúc, đứng trước cửa phòng Lương Văn Khiêm nghĩ cách.
Thái độ nhận lỗi trông cũng ra dáng lắm.
Hứa Lộc nói: "Cô nam quả nữ, anh còn ăn mặc như vậy... Tôi cứ đứng đây nói vậy." (đọc tại Qidian-VP.com)
Hứa Lộc đứng trước cửa 2805 đi qua đi lại, nhân viên phục vụ đứng trước cửa 2806, bấm chuông cửa.
Chẳng có chuyện gì cả, Hứa Lộc hai tay nâng quả chuối, bày ra tư thế cung kính: "Tôi đang ăn chuối ở dưới lầu, thấy quả chuối này đặc biệt ngọt, trong lòng nghĩ, chuối ngon như vậy, Lục tổng mà không được ăn thì thật đáng tiếc, nên mới mang một quả lên cho anh."
Hứa Lộc: "..."
Nhân viên phục vụ chợt hiểu ra: "Hai người quen nhau à? Cô gái này vừa rồi còn nói đang tìm người, không nhớ số phòng."
Trịnh Doanh Doanh đi ra khỏi phòng Lương Văn Khiêm.
Trịnh Doanh Doanh không để cô chờ đợi quá lâu, hay nói đúng hơn là Lương Văn Khiêm có chút nóng lòng. Hứa Lộc vừa ăn xong một quả quýt, vừa cầm lên một quả chuối thì nghe thấy tiếng mở cửa bên đối diện.
Một khi nghi ngờ nảy sinh, tất cả những chuyện trước đây chưa suy nghĩ kỹ đều trở nên đáng ngờ. Học một văn một lý, hai chuyên ngành chẳng liên quan gì đến nhau? Đến văn phòng tổng giám đốc làm trợ lý thực tập nhiều ngày như vậy, chẳng làm được việc gì ra hồn, ngoài việc rót nước cho anh, thì không phải bán dâu tây thì là chơi điện thoại, có giống đến thực tập nghiêm túc không?
Hứa Lộc dùng một lời nói dối khác để lấp li3m: "Tôi thuê người thi hộ."
Nhảy nhót như chuột túi... Lục Kiệm Minh rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay cô, bực bội hỏi: "Cô làm ăn trộm à?"
Vừa rồi còn xấu hổ đến mức không biết nhìn đi đâu, nháy mắt đã sờ hết hai tay anh.
Cô ấy quay người đi về phía thang máy. Hứa Lộc lặng lẽ mở hé cửa phòng, nhìn thấy cô ấy rẽ vào thang máy, liền nhanh chóng cầm điện thoại trên ghế, rút thẻ phòng, bám theo.
Trong lòng anh thấy hơi buồn cười, kéo vạt áo choàng tắm, thắt chặt dây lưng, khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc: "Nói đi, có chuyện gì?"
Hứa Lộc: "..."
Nhân viên phục vụ bày đồ ăn khuya lên bàn ăn xong, đẩy xe đồ ăn ra ngoài.
Chuối có ngọt đến mấy, cũng không bằng đồ ăn khuya tiêu chuẩn năm sao, Lục Kiệm Minh tiện tay đặt lên tủ ở cửa ra vào, nhớ đến dáng vẻ cô cầm chuối khoe khoang, khẽ cười một tiếng, cái tài ăn nói khéo léo, lúc thì nói phong thủy lúc thì khoác lác này, đúng là tuyệt vời.
Hứa Lộc chợt nảy ra một ý, chỉnh lại nét mặt, quay người lại, đối diện với đôi lông mày hơi nhướng lên của Lục Kiệm Minh, gật đầu chắc chắn: "Tôi đến tìm anh."
Hứa Lộc hơi ngẩng mắt nhìn anh, giống như học sinh cá biệt bị phụ huynh mắng, nói lời ngon ngọt với phụ huynh: "Tôi sai rồi."
Theo quy định, tầng này không cho phép người lạ qua lại.
Mới mười mấy phút, không phù hợp với nhận thức của cô về chuyện đó, chẳng lẽ Lương Văn Khiêm có vấn đề gì... Nhưng nhìn kỹ, Trịnh Doanh Doanh vẫn mặc bộ váy ban đầu, tóc búi cao cũng không hề xê dịch, vẻ mặt cũng như thường.
Xông vào chắc chắn không được, hay là tìm chỗ ở tòa nhà đối diện để chụp trộm, nhưng lần này cô hành lý gọn nhẹ, tưởng rằng mượn thân phận nằm vùng đến gần là có thể chụp được bằng chứng, nên căn bản không mang theo máy ảnh tele.
Chẳng lẽ không có chuyện gì xảy ra?
Nhân viên phục vụ dừng lại bên cạnh cô, ánh mắt dò xét hỏi: "Xin hỏi cô là khách ở phòng nào? Có gì cần giúp không?"
Lục Kiệm Minh đã đói bụng từ lâu, đợi cô đi rồi mới ăn, ai ngờ cô cứ đứng yên không nhúc nhích.
"Tôi đến tìm giám đốc của chúng tôi, hơi quên số phòng rồi..." Hứa Lộc cười cười, lẩm bẩm: "Là 2805 hay 2806 nhỉ... Đúng là trí nhớ kém."
Sau khi bị cô chọc tức bỏ ra khỏi phòng họp, Lục Kiệm Minh đã suy nghĩ, vấn đề không hoàn toàn do cô, cô mới vừa tốt nghiệp, có bao nhiêu kinh nghiệm, chuyện phương án dự án có vấn đề hay không, nếu anh chắc chắn Lương Văn Khiêm có ý đồ khác nên không làm cho tốt, thì nên mời chuyên gia đến kiểm tra, chỉ là anh tạm thời chưa có bằng chứng, lại không bỏ được chút nghi ngờ trong lòng, nên mới bắt cô làm tạm, cuối cùng lại tự lừa dối mình.
Tóc anh còn hơi ẩm ướt, đến gần có thể ngửi thấy mùi sữa tắm thơm tho, Hứa Lộc nhìn chằm chằm vào lồ|\|g ngực lộ ra của anh, đường nét cơ ngực rõ ràng nhưng không quá mức, là sự rắn chắc vừa phải, nhìn xuống dưới nữa, rãnh bụng ẩn hiện, rồi lại biến mất dưới lớp áo choàng tắm chồng lên nhau.
Giọng điệu đuổi người, Hứa Lộc quay người lại, nói ngắn gọn: "Chuyện xem phương án tối nay, xin lỗi anh."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.