Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17: Lão tổ đây cũng thật là quá nhập vai đi.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Lão tổ đây cũng thật là quá nhập vai đi.


Chương 17: Lão tổ đây cũng thật là quá nhập vai đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đại nhật càng lúc càng sáng, giống như một mặt trời chân chính phát ra khí nóng ngập trời thiêu đốt hư không cố định lại vầng minh nguyệt cùng sóng biển màu xanh kia khó mà đánh tiếp.

Rồi sau đó vầng minh nguyệt ầm ầm lướt xuống giống như thiên thạch hạ giới muốn mạnh mẽ đánh ra một kích hủy diệt hết thảy. Mặt đất nơi này phải gánh chịu cả hai loại áp lực khủng bố khiến chúng nứt ra thành từng rãnh lớn, nhiều chỗ đã bị chưng khô thành bụi cát.

" Tử Nguyệt, muội nói hắn là d·â·m tặc, hắn đã làm cái gì đối với muội".

Chương 17: Lão tổ đây cũng thật là quá nhập vai đi.

" A a ta sẽ g·i·ế·t ngươi". Cơ Hạo Nguyệt tức đến nổ phổi, muội muội bảo bối chỉ vừa rời hắn một chút đã bị kẻ xấu chiếm tiện nghi lại còn chối tội.

" Thời gian mười hơi thở đã hết, ta thấy cả hai người thi triển ra dị tượng đều xem như khó phân thắng bại, tông ta là chủ nhà cũng không muốn so đo chuyện này thêm nữa". Hắn chắp tay về phía người của Cơ gia mỉm cười lên tiếng.

" Cái gì, Hạo Nguyệt đã là tu sĩ kim đan kỳ pháp lực hùng hậu cộng với thần thể gia trì mà vẫn không thể tiến gần đến được". Đám người Cơ gia khó có thể tin tưởng được nói ra, Cơ Tử Nguyệt càng là mắt to khẽ chớp nhìn về phía người Mặc Câu Trần.

Vầng đại nhật màu tro tàn kia khẽ chuyển động, nó từ từ hạ xuống rồi bắn ra một chùm hỏa quang về phía trước như muốn thiêu đốt tất cả.

Tiếp theo là một màn đuổi đánh khiến nơi đây loạn cả lên, hư không chấn động, đại nhật treo cao bảo hộ lấy Mặc Câu Trần. Vốn tòa tháp kia đã bị Lý Mạn Thanh thu hồi khiến hắn không có chỗ trốn liền tế ra dị tượng chống trả.

Các nhân vật thuộc lớp người già thấy như vậy cũng chỉ lắc đầu thở dài, đem mình ra so sánh với những tuyệt thế thiên tài như vậy chính là bi ai cùng ngu ngốc, kẻ mạnh chân chính là kẻ không sợ hãi mà càng quyết tâm để mình mạnh hơn.

Cơ Hạo Nguyệt nháy mắt nghe ra cái gì, cả khuôn mặt khẽ đen, gân xanh trên trán nổi lên quát lớn.

Không khí yên bình mới vừa khôi phục được một chút thì bây giờ lại tràn ngập mùi thuốc s·ú·n·g.

Cơ gia gia chủ thì trán đầy hắc tuyến tra hỏi Cơ Tử Nguyệt, Đại La Thiên Tông đám người thì là cổ quái nhìn nhau khẽ truyền âm.

" Thật không ngờ Cơ gia thần thể bây giờ đã sơ thành, dị tượng bực này đúng là cổ kim hiếm thấy". Dao Quang Thánh Chủ quanh người giống như đang có vạn đạo kim quang lưu chuyển trông như một vị thần ánh sáng tán thưởng nói ra.

Tất cả mọi người đều hiếu kì nhìn lại, đây cũng là thắc mắc của đám người Đại La Thiên Tông, lão tổ trước kia nếu không muốn nói thì cũng chính là một cái phàm thể không có gì lạ tu sĩ, bây giờ đột nhiên nện ra cái gì Hư Không Thần Thể.

Vầng minh nguyệt treo cao càng lúc càng phát ra tia sáng chói lọi mà lại từng tia đều sắc bén như lưỡi đao điên cuồng bổ ngang chém dọc xuống phía dưới.

Ngay lúc này, cả hai người Mặc Câu Trần cùng Cơ Hạo Nguyệt riêng phần mình đứng ở một phương. Hai bên đều không có phát động bất cứ loại hình công kích nào khác mà chỉ toàn lực thôi động dị tượng của bản thân.

Minh Nguyệt bị áp chế cũng liền ảm đạm từ từ hạ xuống mặt biển, Đại Nhật xám tro cũng là như thế hóa thành trăm vạn chùm sáng như tinh tú phân tán vào hư không. Nhất thời nơi đây khí tức khủng bố cũng đã tiêu tán trả lại sự bình yên.

" Ngươi không cảm nhận được chính là do ngươi tài nghệ không đủ, hỏi ta thì có tác dụng gì".

Cả hai người này đều có phong thái khiến người ta sùng kính, thánh tử thế như thần nhân một đầu tóc vàng xõa ra óng ánh giống như dòng thác ánh sáng đổ xuống nhân giới. Khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết, Mỗi một tấc cơ thể trên toàn thân Diêu Quang đều tản ra hào quang tràn đầy màu sắc, hắn giống như một Thiên thần đang từ trong vầng thái dương chói mắt đi ra, tràn ngập hào quang kinh người.

Các thế lực lớn như Khương gia cùng các bất hủ hoàng triều đều chăm chú quan sát hết thảy, lúc đầu là thánh nhân ra mặt rồi hai thần thể triển khai dị tượng quyết đấu đều đáng được họ chú ý đến.

Đứng phía sau hắn là vài vị thái thượng trưởng lão cùng Dao Quang Thánh Tử, Thánh Nữ cùng đến đây quan chiến.

Các vị đại năng ở xung quanh cũng có thể cảm thấy mình bị ảnh hưởng liền không khỏi tấm tắc khen hay.

Xung quanh Hoa Linh Phong có không biết bao nhiêu người đã bị trận quyết chiến giữa dị tượng của hai thiên kiêu sở hữu thần thể này.

Mặc Câu Trần hít sâu một hơi vận chuyển dị tượng, Đại Nhật màu tro tàn kia phát ra tia sáng chói lọi, hóa giải mọi đòn công kích của Cơ Hạo Nguyệt. Điều này cũng làm cho tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.

" Các ngươi nhìn, lão tổ có vẻ diễn cũng quá mức nhập vai đi, để một tiểu bối kim đan đuổi g·i·ế·t như vậy, vẻ mặt còn là hoảng sợ có thừa".

" Tốt, nếu Lý tông chủ đã nói như thế bọn ta không tốt gây thêm phiền phức". Gia chủ Cơ Hùng tiến lên cũng chắp tay tươi cười đáp lại.

Đứng ở một bên xem náo nhiệt các đại nhân vật đều là vẻ mặt mộng bức.

Trên đỉnh đầu Cơ Hạo Nguyệt treo cao một vầng trăng sáng, dưới chân đạp xuống sóng biển cuộn trào bắn ra từng luồng quang nhận chém xuống. Khí tức kinh khủng bùng nổ mà ra khiến cuồng phong thổi quét.

Một bên Cơ Tử Nguyệt cũng là sợ thiên hạ không loạn mau mồm nói thêm:" D·â·m tặc, khá khen cho ngươi cũng che giấu được cả ánh mắt của bổn tiên tử".

Mặc Câu Trần không hề hoảng hốt chút nào, hắn luôn cảm thấy đây không phải là lần đầu tiên mình phải đối mặt với chuyện như vậy.

- Không hổ là thần thể mà Hư Không Đại Đế sở hữu, dị tượng phát ra quả nhiên đúng là thần uy cái thế.

Mặt biển xanh sau lưng Cơ Hạo Nguyệt sóng cuộn trào vỗ ầm ầm vào không khí tạo ra một loại áp lực vô hình khiến đối thủ như lâm vào vũng bùn.

Hư không nơi đây bị cô đọng lại giống như bị lực lượng vô hình áp s·ú·c trấn phong lại.

Cơ Hạo Nguyệt sau trận so tài vừa nãy thì đã có một chút không đánh thì không quen hảo cảm với đối phương, nhưng khi nghe câu trả lời đầy tính coi thường cùng vũ nhục chỉ số thông minh của mình như vậy thì cả người run rẩy tức giận vô cùng.

Họ không hề biết lão tổ nhà mình giờ đây chỉ là một tên tiểu tu sĩ mới đặt chân vào tu hành, thánh nhân tu vi cùng kí ức đều đã bị phong ấn.

Đây chính là ý nghĩ chung của tất cả thế hệ trẻ tuổi đang từ phía xa quan chiến, đạo tâm của họ chưa bao giờ dao động giống như ngày hôm nay.

Bên cạnh cũng đứng đấy thế hệ tuổi trẻ tài tuấn của thế lực mình, tất cả đều đang mở to hai mắt ngưng trọng quan sát kĩ. Đối với những thiên tài trẻ tuổi như họ thì thần thể giống như là cả một tòa núi lớn đè ép không chỉ riêng bản thân mình mà còn đè lên cả tương lai của thế lực. Nhất thiết phải dùng thực lực mà vượt qua.

" Huynh đệ, tại hạ xưa nay vốn là một cái trong sáng cách làm người, ta còn không có quen biết gì với vị tiểu cô nương này đâu". Mặc Câu Trần vốn đã bị hệ thống phong ấn lại kí ức nên nghe vậy thì càng mơ hồ oan ức giải thích.

Đại trưởng lão Cơ gia rung động nhìn không chớp mắt, hắn giống như thấy được phong thái đại đế thời trẻ vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đáp lại sự chờ mong của mọi người Mặc Câu Trần vẻ mặt cổ quái khó hiểu đáp lại.

" Sảng khoái". Cơ Hạo Nguyệt thấy thế thì không giận mà cười, lớn tiếng nói.

Đại La Thiên Tông

" D·â·m tặc, ngươi đúng là hạng tiểu nhân, hai ta cùng nhau như vậy mà ngươi lại trở mặt không nhận người". Cơ Tử Nguyệt hai mắt tròn ngấn lệ ủy khuất vô cùng nói ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên phía Mặc Câu Trần cũng hoàn toàn không hề chịu thua kém một chút nào. Sau khi làm quen được với thân thể mới này cùng bản năng chiến đấu ở sâu bên trong kích phát ra khiến hắn càng đánh càng mạnh làm cho đối phương khó mà chiếm được thượng phong.

Cơ Hạo Nguyệt chiến ý không giảm vung tay quét ra khiến sóng biển dâng cao đáng mạnh vào trường vực hư không kia tạo ra một tiếng động đinh tai nhức óc.

Thánh nữ thì như một đóa hoa sen vừa hé mở, một mái tóc đen bay phất phới theo gió. Dáng người thướt tha nhẹ nhàng, đôi con ngươi của nàng như một đôi bảo thạch màu đen vậy, khẽ phát ra ánh sáng nhu hòa. Nàng có đôi lông mày màu đen cong cong, lúc nàng cau mày lại khắp người tỏa ra khí chất phong tình vạn chủng.

" Đây chính là thiên kiêu cấp chiến đấu sao, ta cảm giác mọi niềm kiêu hãnh trước nay của bản thân giống như là rác rưởi vậy". (đọc tại Qidian-VP.com)

Các thế lực lớn như đại thánh địa cùng hoang cổ thế gia đều có các vị cao thủ đại năng tọa trấn một phương nhìn về vị trí tòa lạc viện đã bị phá nát kia.

" Lần đầu tiên thấy ngươi ta không hề cảm nhận được căn nguyên của thần thể, tại sao bây giờ ngươi lại đột nhiên lại thi triển ra nó". Hắn mang theo nghi vấn lớn tiếng hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đại nhật giống như tro tàn tọa trấn cả một vùng hư không đen kịt kia đại triển thần uy ngăn chặn tất cả nguyệt quang lấp lánh lướt tới ở bên ngoài.

Chỉ còn Cơ Hạo Nguyệt vẫn còn đứng đó nhìn chằm chằm về phía Mặc Câu Trần.

Tông chủ Lý Mạn Thanh thấy thời cơ đã đến liền dứt khoát đứng ra, pháp lực đại thừa kỳ giống như trời cao biển lớn mạnh mẽ phân tách cả hai loại dị tượng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Lão tổ đây cũng thật là quá nhập vai đi.