0
Phủ Nguyên Soái.
Bên trong phòng khách có hai người đang ngồi, một người là Đế Phong Lăng hoàng đế của Thiên Cung đế quốc, còn người ngồi bên cạnh, nhìn qua là tráng hán kiên cường cứng cỏi. Khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, dưới màu da như đồng cổ kia dường như có ánh sáng lưu chuyển, mặt chữ quốc, mắt hổ, mũi thẳng, miệng vuông, mặc dù đang ngồi nhưng cũng có thể nhận ra được thân hình khôi vĩ của hắn. Một thân trang phục không che đi được những bắp thịt cuồn cuộn trên thân thể hắn, hai mắt lấp lánh hữu thần, dường như có ánh sáng từ trong sâu thẳm con ngươi đen đó. Người này chính là trụ cột của Thiên Cung đế quốc, đại nguyên soái Chu Thủy Ngưu, cũng chính là phụ thân của Chu Duy Thanh.
Chu Đại nguyên soái cũng giống như Thượng Quan Băng Nhi, cũng là xuất thân từ gia đình bình dân, khi còn bé đi chăn trâu kiếm sống, mới có tên như vậy. Nhưng không có người nào dám giễu cợt tên hắn, bởi vì … những người làm như vậy, đều đ·ã c·hết. “Bệ hạ, người xem cái này. Sáng nay có người đưa tới một phong thư, chính là bút tích của thằng nhóc đáng c·hết kia.” Chu Thủy Ngưu đem một phong thơ đưa tới trước mặt Đế Phong Lăng.
“Chu đại ca, ngươi không phải vì an ủi ta mà chuẩn bị đâu. Ý ta đã quyết, nếu như Duy Thanh thật sự xảy ra chuyện gì, thì nha đầu Đế Phù Nhã kia sẽ chôn cùng hắn.” Đế Phong Lăng kiên quyết nói.