Tuy mang tiếng là nhờ vã, nhưng Trần Vũ vẫn đưa cho gã nhân viên mười lượng bạc, làm đối phương không khỏi vui mừng.
Đợi gã nhân viên rời khỏi, Trần Vũ đem tấm biển mua được từ mấy ngày trước ra viết lên đó bốn chữ "Vũ Vân Y Quán".
Nếu giờ khắc này để Tử Vân nhìn thấy, nàng sẽ lập tức nhận ra cái tên này là ghép từ tên của hai người mà ra.
Bất quá, cho dù có biết, Tử Vân cũng không trách hắn cái gì, vì điều này không ảnh hưởng đến ai hết.
Nghĩ đến cảnh tượng Tử Vân nhìn thấy tấm biển này, Trần Vũ không biết nàng sẽ có biểu hiện như thế nào?
Cũng có thể là che miệng rồi trợn mắt, hoặc nhìn hắn một cách bình thản.
Nhưng phán đoán chỉ là phán đoán, có thể nàng chỉ nhìn hắn mỉm cười một cái rồi thôi.
Dù sao Tử Vân cũng không phải tiểu cô nương gì nữa, tuổi tác của nàng đã thừa sức làm lão tổ tông của hắn.
Nên mấy chuyện thất thố, hoặc che miệng ngạc nhiên sẽ không xảy ra như hắn tưởng tượng.
Trầm tư trong chốc lát, Trần Vũ đưa tay nhặt tấm bảng còn lại, viết lên dòng chữ "chữa bệnh cứu người, trả tiền tùy tâm, không gượng không ép, tùy người hữu duyên".
Viết xong, Trần Vũ đem tên y quán treo lên giữa nhà, còn tấm bảng khẩu hiệu kia thì để góc trái chỗ ra vào.
Làm xong đâu đấy, Trần Vũ vào nhà lấy sạp thuốc mua được ra sử dụng.
Hắn đem số thảo dược để vào sạp phơi khô, tránh cho độ ẩm của không khí gây hỏng hóc.
Trong lúc rảnh rỗi, Trần Vũ nằm dài trên ghế thưởng thức linh trà, thỉnh thoảng lại xem xét đôi chân của mình.
Tuy nói đôi chân đã bị phế, nhưng không phải là không có cách chữa trị.
Số linh dược dùng để chữa trị cho đôi chân có rất nhiều trong tháp, nên hắn không cần lo lắng.
Cái hắn cần nhất hiện giờ chính là thời gian, chỉ cần cho hắn hai ba năm dưỡng thương, đoán chừng tất cả thương thế sẽ khỏi hẳn.
Một khi đã nghĩ thoáng mọi chuyện, Trần Vũ cũng không gấp gáp mà chữa trị cho đôi chân của mình.
Thế là mỗi buổi sáng, trong lúc ngắm bình minh, thi thoảng Trần Vũ lại châm cứu cho bản thân.
Bất quá, châm cứu chỉ là một phần của liệu pháp khôi phục lại đôi chân mà thôi!
Ngoài việc châm cứu, hằng ngày hắn còn phục dụng một ít đan dược dưỡng thương.
Cho nên, theo thời gian trôi qua, cảm giác đau đớn trên người đã không còn tra tấn như đòi mạng.
Mỗi khi có thời gian rảnh, Trần Vũ lại đem số thảo dược chế tác thành đan dược, tuy nhiên không có dùng qua lò luyện đan.
Đan dược hắn chế tác chỉ là phàm phẩm, cơ hồ chỉ đem mấy loại thảo dược phối hợp với nhau theo tỷ lệ nhất định, rồi vo tròn đem phơi nắng là được.
Có điều, Trần Vũ cũng không làm quá nhiều, hắn chỉ làm mỗi loại sáu bảy khỏa đan dược là nghỉ.
Dù sao y quán vừa mở cách đây không lâu, số người biết đến rất ít, căn bản không cần chuẩn bị quá nhiều.
Mà kể từ lúc treo biển, đặt bảng khẩu hiệu, số người biết đến hắn đã tăng lên chút ít.
Đa phần những người biết đến đều là hàng xóm trong con hẻm, có điều như vậy cũng đã làm hắn hài lòng.
Trần Vũ không trong mong quá nhiều vào vấn đề này, có khách hay không không quan trọng, đó chỉ là vỏ bọc của hắn mà thôi.
Thời gian dần trôi, cho đến ngày thứ hai, y quán rốt cuộc chào đón vị khách đầu tiên.
Người này là một trung niên võ giả, trong lúc đi vào sơn mạch, vô tình bị Tử Sắc Ngô Công đánh lén.
Mặc dù đã kịp thời phục dụng đan dược giải độc, nhưng độc tố vẫn tích tụ trong người.
Chính vì độc tố quá mạnh, thân thể vô cùng mệt mỏi, huyền khí không cách nào ngưng tụ.
Người trung niên này đã đi qua những y quán nổi tiếng trong thành, nhưng không cách nào chữa dứt điểm trong thời gian ngắn.
Trong lúc thất vọng, người trung niên vô tình nhìn thấy tấm biển khẩu hiệu để bên cạnh căn nhà.
Thế là mang theo chờ mong, người này muốn vào trong thử vận may một chút xem sao.
Dù sao chữa bệnh tại chỗ này cũng không tốn tiền, vì tất cả đều tùy duyên mà!
Cho nên cho cũng được, mà không cho cũng chẳng sao, nên người này không chút đắn đo mà bước vào.
Vừa bước vào, người trung niên lập tức nhìn thấy một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi đang ngồi trên chiếc xe lăn.
Người trung niên hơi ngẩn người, vì đối phương còn trẻ hơn so với dự tính.
Thông thường những người làm nghề Y đều có tuổi tác từ hai mươi trở lên, nhưng người trước mặt lại quá trẻ.
Bất quá đó chỉ là hơi ngạc nhiên mà thôi, người trung niên rất nhanh đã lấy lại vẻ mặt vốn có.
Trần Vũ thấy đối phương bước vào thì nhẹ gật đầu một cái, mỉm cười hỏi:
"Tại hạ họ Quy, là chủ của y quán này! Không biết các hạ đến đây là có chuyện gì?"
Mặc dù đã đoán được bảy tám phần mười, nhưng Trần Vũ vẫn mở miệng hỏi thăm.
Dù sao số người tò mò mà đến cũng không ít, tới nay đã có ba bốn người, cho nên hỏi trước cho chắc.
"Nguyên lai là Quy Y Sư, tại hạ Lâm Thiên, trong lúc đi ngang, tình cờ thấy nơi này có để bảng chữa bệnh, trả tiền tùy tâm nên muốn thử một chút."
Lâm Thiên không muốn vòng vo làm mất thời gian, trực tiếp nói ra mục đích của mình.
Với lại Lâm Thiên cũng muốn xem thiếu niên trẻ tuổi trước mặt sẽ chữa bệnh như thế nào.
Tuy nói là bệnh, nhưng thực chất là trúng độc, nếu tay nghề thấp sẽ không làm gì được chất độc này.
Dù sao huyền khí cũng không thể đẩy hết chất độc ra ngoài, nên việc chữa trị vô cùng khó khăn.
Nghe đối phương nói như vậy, thần sắc Trần Vũ vẫn như cũ, không có chút gì là vui mừng.
Đối với hắn, có người đến chữa bệnh hay không đều như nhau hết, căn bản chỉ tốn chút thời gian mà thôi.
Tuy rằng như vậy, Trần Vũ vẫn mời đối phương ngồi xuống, thuận miệng nói:
"Nhìn dáng vẻ của các hạ, phải chăng là muốn đến đây để chữa trị chất độc trong người?"
Lời nói vừa ra, Lâm Thiên lập tức kinh hỷ, không nghĩ đối phương chỉ cần nhìn sơ qua đã nhìn ra bệnh tình của mình.
Điều này chứng tỏ y thuật của thiếu niên trẻ tuổi này không hề thấp kém, so với những y quán khác có thể nói là cao hơn một bậc.
"Quy Y Sư tuệ nhãn như đuốc, ta đúng là trúng độc, hơn nữa còn do Tử Sắc Ngô Công gây ra!"
Lâm Thiên nói đến đây thì khẽ thở dài, thần sắc trở nên khổ sở mười phần, thành thật nói:
"Thật không dám giấu gì, ta đã đến một số y quán có tiếng trong thành. Có điều, bọn họ đều nói cần ít nhất một năm mới có thể chữa khỏi. Nhưng ta lại không có nhiều thời gian để chờ như thế, vì trong nhà vẫn còn mẹ già con thơ đang chờ ta đi kiếm linh dược để nuôi sống gia đình. Cầu xin Quy Y Sư hãy chữa trị giúp ta, hoàn thành tất sẽ có hậu tạ."
"Hậu tạ thì không cần! Trước tiên để ta bắt mạch cho ngươi cái đã!"
Trần Vũ nhẹ lắc đầu, ra hiệu cho Lâm Thiên đặt tay lên bàn để hắn bắt mạch.
Thời gian ước chừng một chung trà sau, Trần Vũ mới mở mắt, trong con ngươi hiện lên vẻ phức tạp.
Quả nhiên chất độc tích tụ trong người trung niên này đã rất sâu, thông thường cần ít nhất một năm mới có thể đẩy hết chất độc ra ngoài.
Nhưng người này gặp hắn xem như vận may chiếu trúng, mộ tổ bốc khói xanh.
Năm xưa từng theo Bạch Lão học y thuật, sư phụ đã truyền thụ cho hắn vô số cách bài trừ chất độc trong cơ thể.
Hơn nữa, thời gian bài trừ chất độc cũng rất ngắn, căn bản không cần đến một tháng là có thể khu trừ sạch sẽ.
Đối với chất độc của Tử Sắc Ngô Công, Trần Vũ có mười phần tự tin vào y thuật của mình.
0