Kể từ sau tiếng gào cùng bá khí vương giả của Tiểu Dạ phát ra, đoạn đường tiếp theo của Trác Phàm dường như đã trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.
Ở Hoàng Liên Sơn này, linh thú mạnh nhất cũng chỉ tầm cấp bảy mà thôi, nếu đem so ra, thực lực của Ám Kim Sư Hổ cũng thuộc dạng cấp sáu đỉnh phong, lại đến từ huyết mạch áp chế nên phần lớn đều lựa chọn đường vòng để đi.
Di chuyển bên ngoài rất dễ bị chú ý, chính vì thế Trác Phàm nương theo sương vụ lựa chọn đi đường xa tới bên sườn đông của Hoàng Liên Sơn. Có được Thần Nhãn khiến cho khả năng quan sát của hắn vô cùng tốt nhờ thế mà né tránh được phần lớn linh thú xung quanh.
Chừng hơn một canh giờ sau, Trác Phàm cõng Mạc Thiên Sinh trên vai đi ra khỏi lớp sương độc. Ánh mặt trời lúc này đã không còn huyết sắc nữa mà là một màu nắng giòn tan.
Chỉ ít lâu sau, hai thầy trò liền tới được nơi mà trận pháp bao phủ. Nhờ thể chất của mình, Trác Phàm liền thuận lợi tiến vào bên trong mà không phát động cấm chế. Từ đó, khí tức của hắn và Mạc Thiên Sinh cũng biến mất và tách biệt với bên ngoài. Lớp màn chắn khẽ run lên sau đó xóa nhòa hình ảnh hai người ngay trước mắt.
Tiếng nước chảy róc rách bên tai, Trác Phàm chậm rãi đặt Mạc Thiên Sinh xuống đồng thời hô hấp mấy làn khí thô. Tựa như mệt mỏi, hắn ngồi bệch xuống bên cạnh ngẩng nhìn bầu trời.
Dòng nước hùng vĩ đổ từ trên xuống, bọt nước tung ra trắng xóa như mây. Dưới ánh nắng mặt trời, hơi nước bốc lên tạo thành một cái cầu vồng bảy sắc bắt ngang hai phía. Ở chính giữa đó là những tản đá trơn bóng nhô ra với đầy rong rêu bám trên bề mặt. Một trong số đó chính là bậc thềm để bước vào thạch động bên trong thác nước.
Không khí ở đây tương đối trong lành, Trác Phàm sau khi nghỉ ngơi liền khôi phục chút ít khí lực. Sau khi rửa sạch vết thương, hắn đem Giải Ưu Thảo vò nát đắp lên vết thương trên thân thể.
Cánh tay bị thủng mấy lỗ, trước ngực là một vết thương kéo dài từ bả vai đến tận hông ấy vậy mà Trác Phàm không hề nhíu mày một chút nào. Cơn đau đớn này đã là gì so với những việc hắn đã trải qua tại Phàm Giới.
Ngược lại là Mạc Thiên Sinh. Thương thế ở phần vai là tương đối nặng với cơ thể ấy và tu vi ấy của hắn. Máu tươi ròng ròng chảy ra trước đó đã ướt đẫm y phục của hắn. Bây giờ nó đã lành lại nhưng bị bụi đất bám lên, nếu không xử lý kịp thời sẽ dễ dàng bị mưng mủ và lở loét.
Bởi vì Mạc Thiên Sinh không có khả năng khôi phục như Trác Phàm cho nên chỉ có thể dùng Kim Sang Dược thoa lên. Ngoài ra, Trác Phàm còn nhét vài viên Liệu Thương Đan vào miệng hắn.
Mãi đến một canh giờ sau, Mạc Thiên Sinh mới hơi cử động được thân thể. Việc đầu tiên mà hắn làm chính là rên rỉ một tiếng bởi vì cảm giác mà vết thương kia mang lại.
“Ngồi dậy sau đó nạp thổ đi.”
Trác Phàm nhắm mắt tĩnh tâm, phát hiện được Mạc Thiên Sinh khôi phục một ít liền nói.
“Vâng.”
Sau đó, Mạc Thiên Sinh liền đả tọa, đem nguyên lực vận chuyển tiến hành hoàn thành một đại chu thiên. Không thể không nói, nhờ vào việc hấp thụ linh khí đã khiến tốc độ khôi phục thương thế tăng lên đáng kể. Mặc dù chưa đóng vảy nhưng miệng vết thương đã ngừng chảy máu. Bất quá, phần xương cốt bị gãy trong nhất thời khó mà lành lại tức khắc.
Lại thêm một canh giờ trôi qua, lúc này mặt trời đã dần lên thiên đỉnh. Mạc Thiên Sinh từ từ mở mắt sau đó thở phào một tiếng. Hắn nhìn lên vết thương trên vai sau đó khẽ cử động.
“Vẫn còn rất đau.” Hắn đánh giá.
“Biết bản thân bị thương còn cử động là sao? Ngươi là óc heo à?”
Ngay khi đó, Trác Phàm không biết đã đi đâu bây giờ lại trở về với một ít hoa quả cùng hai khúc cây được gọt thành hình hộp chữ nhật.
Bằng một cách thuần thục, Trác Phàm xé vạt áo của mình ra thành một miếng dài rồi tới bên cạnh Mạc Thiên Sinh.
Hai cái nẹp lập tức được đặt ngay ngắn trên vai Mạc Thiên Sinh, đồng thời những miếng vải kia đóng vai trò nhưng băng gạc cố định xương bả vai của hắn về vị trí ban đầu.
Sau khi xong tất cả, Trác Phàm mới khẽ gật đầu dặn dò: “Khoảng thời gian này, ngươi không nên luyện tập thể chất. Thay vào đó, mỗi ngày đều dành mười canh giờ để tu luyện Tử Cực Ma Đồng cho lão tử. Hai canh giờ còn lại thì nạp thổ tiến hành khôi phục.”
Mạc Thiên Sinh không dám phản bác, chỉ có thể gật đầu xưng vâng.
Như nhận ra suy nghĩ trong lòng Mạc Thiên Sinh, Trác Phàm liền nói: “Vi sư không nói rằng lần này ngươi đã làm sai. Trên thực tế, việc ngươi theo dõi tên kia là do ta ra lệnh. Bất quá, để hành tung của mình bị phát hiện chính là sự tắc trách của ngươi. Muốn kiểm soát khí tức, đầu tiên chính là nâng cao tinh thần cùng độ tập trung.”
“Vâng. Đệ tử đã hiểu.”
Nghe Mạc Thiên Sinh nói thế, Trác Phàm cũng chẳng thể chỉ trích gì hơn. Hắn nhìn về phía thác nước, trầm giọng hỏi: “Chuyện xảy ra là thế nào?”
Mạc Thiên Sinh ngừng lại một chút như để tìm cách diễn giải cho liền mạch sau đó nói: “Lúc đệ tử theo dõi thì phát hiện hắn ta hội hợp với một nhóm tu giả khác trong đó có cao thủ Đoán Cốt. Đệ tử muốn tới gần nghe rõ hơn thì phát hiện bọn chúng di chuyển về hướng trước đó nên bị phát hiện. Trong lúc giằng co, đệ tử đã dùng Thiên Nữ Tán Hoa giết được đám tu giả Trúc Cơ, nhưng còn tên cao thủ Đoán Cốt cũng bị trúng độc nhẹ, bất quá đệ tử thì bị trọng thương cưỡi Tiểu Dạ chạy trốn…”
Mạc Thiên Sinh đem sự việc một năm một mười kể rõ cho Trác Phàm nghe. Thậm chí, tới cả những lời trò chuyện kia cũng đều được hắn tường thuật kĩ càng.
Một lúc sau, Trác Phàm mới khẽ gật đầu: “Nói như thế, bọn chúng là một đám tán tu tập hợp lại sau đó tìm cách dẫn dụ tu giả tới để giết người cướp của.”
Trác Phàm gật gù xem như hiểu rõ. Hắn đem mọi thứ xâu chuỗi lại rồi hơi nhíu mày: “Dùng xác người để đổi lấy thịt sống ăn qua ngày. Nói không chừng…”
Nghĩ tới đây, trong đầu hắn và Mạc Thiên Sinh đều có suy nghĩ như nhau. Khả năng đó phải nói là cực kì cao mới đúng.
“Nếu như thế, đống thịt mà người trung niên kia đổi được…” Mạc Thiên Sinh như nghĩ tới điều gì liền hô lên nhưng rồi ngừng lại liên tục nôn mữa.
Trác Phàm cũng có suy nghĩ tương tự như vậy: “Một hậu quả quá mức tàn ác đối với hắn.”
Bầu không khí lúc ấy chợt trở nên gượng gạo. Những hình ảnh không hay cứ hiện qua trong đầu của hai người. Để giải tỏa bớt, Trác Phàm đành chuyển chủ đề: “Phải rồi, chuyện của Tiểu Ám Kim Sư Hổ là như thế nào?”
Mạc Thiên Sinh biết Trác Phàm đang hỏi vì sao vừa rồi Tiểu Dạ lại xuất hiện với hình thái trưởng thành và phát ra ba động của linh thú cấp sáu. Hắn cười cười nói: “Là nhờ bí pháp kia.”
“Đệ tử đem toàn bộ tinh thần lực vừa khôi phục truyền cho Tiểu Dạ khiến nó trong vài tức có thể đạt tới ngưỡng đỉnh phong. Bất quá, vẻ ngoài chỉ là hăm dọa mà thôi, trên thực tế lực lượng của Tiểu Dạ không hề thay đổi.”
Trác Phàm khẽ gật đầu. Ban đầu hắn có suy nghĩ rằng Tiểu Dạ thật sự đã chân chân chính chính trưởng thành nhưng tỉ mỉ quan sát lại, nếu như nó thật sự là linh thú cấp sáu thì có lẽ Linh Miêu Điểu mới chính là mục tiêu tốt nhất để thị uy.
“Có hệ quả gì?” Trác Phàm hỏi lại.
Mạc Thiên Sinh nghe được liền cười khổ nói: “Quả là không gì qua mắt được sư phụ.”
Hắn chần chừ một chút rồi nói: “Tại vì thi triển bí pháp nên đệ tử sẽ không thể gọi Tiểu Dạ xuất hiện trong một khoảng thời gian. Cũng may là không quá lâu, chừng nửa tháng.”
“Còn gì nữa?”
Mạc Thiên Sinh thoáng quay người né tránh ánh mắt của Trác Phàm. Nhưng rồi, hắn cảm nhận được sự im lặng đáng sợ kia nên chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Tinh thần lực sẽ bị giảm ba phần…”
0