Thánh Giới Chi Chiến
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 124: Không Tệ! Không Tệ!
Đám đông rẽ ra làm hai để lộ hình ảnh lão đầu bước ra. Chỉ vừa mới xuất hiện, khí tức mà hắn phát ra đã lập tức trấn áp ngược lại.
“Đoán Cốt Điên Phong.”
Bằng vào con mắt luyện linh sư của Trác Phàm, chiếc quan tài ấy chắc chắn là một món linh bảo bất phàm, thậm chí so với phi kiếm của hắn còn đáng giá hơn nhiều. Bên trên được chạm trổ họa tiết tỉ mĩ, mơ hồ còn cảm nhận được một ít phù văn của trận pháp.
“Muốn c·hết?”
Khương Tử đứng dậy gằn giọng đồng thời đem khí tức Đoán Cốt lục trọng bày ra. Lúc vào đây, hắn đã để ý thấy bên trong tửu điếm chỉ có hai tên tu giả cảnh giới Đoán Cốt sơ kỳ mà thôi. Bất quá, điều đó chỉ là nhận thức ban đầu của hắn mà thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương Tử một bên đem hạt hướng dương cắn ăn, một bên nhìn Mạnh Tiểu chế giễu.
“Thì sao? Khương Tử ngươi có dám đụng vào ta thử không?”
Mạnh Tiểu vuốt vuốt bộ ngực như thể để đống đồ ăn trong miệng tuột xuống. Rồi với đôi tay đầy mỡ, hắn quệt miệng sau đó nói: “Ăn xong ta chợt cảm thấy buồn ngủ quá đi.”
“Không tệ. Không tệ. Cẩm y, linh trạch, vòng cổ cả ba đều là linh bảo phòng hộ cấp ba. Nói như thế, chỉ giới kia nhất định là vô cùng sung túc đi. Ha ha. Trúng mánh rồi.”
Thế nhưng những lời đe dọa kia của hắn dường như đã quá quen thuộc với đám tu giả ở tửu quán này. Thay vì hoảng sợ, bọn chúng chỉ cười khẩy một tiếng, tiếu dung tà dị càng thêm nồng đậm.
“Các ngươi thật to gan, dám bày trò muốn ám toán lão tử. Có biết lão tử là ai không?”
Huống hồ, bây giờ Trác Phàm giả vờ b·ất t·ỉnh, chỉ cần xử lý Khương Tử và Mạnh Tiểu xong thời bắt hắn lại cũng không muộn.
Trác Phàm ngồi ở trong góc, chứng kiến hết thảy nhưng lại làm như không quan tâm. Cái hắn thật sự để ý chính là thứ nằm bên trong chiếc quan tài kia.
Tất nhiên, muốn câu được con cá lớn phải biết từ bỏ con cá nhỏ rồi. Đối với bọn chúng mà nói, nếu như Trác Phàm gục xuống trước khi hai tên phú nhị đại kia dùng bữa thì khả năng thành công sẽ rất khó.
Trong Lạc Quan Điếm, nam tử to lớn chậm rãi đặt chiếc quan tài trên vai xuống. So với dáng vẻ đồ sộ của hắn thì cái ghế ngồi lại quá tí hon. Và dường như, điều ấy cũng khiến hắn cảm thấy cực kì bực dọc.
Đúng lúc này, tên tiểu nhị đã xuất hiện sau đó làm tốt công việc của mình.
Đến nước này, sắc mặt của Khương Tử lại càng thêm khó coi.
Tiểu nhị nhanh chóng chạy ra đem khăn lau dọn đồng thời kéo Thạch lão đầu kia ra ngoài. Một lát sau, hắn trở lại với một bàn trà khác đặt ở trước mặt Trác Phàm rồi nói: “Khách quan thứ lỗi. Thạch lão đầu kia từ khi mất đi thê tử cùng nhi tử thì ngày nào cũng như vậy.”
“Mùi vị không tệ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mạnh Tiểu huynh, ngươi cứ bình tĩnh đi mà. Ta đã nói ở đây có đồ ăn rất ngon mà ngươi lại không tin. Nếu ngươi không ăn thì cứ ngồi đó mà nhìn, để mình ta ăn là được rồi.”
Trong khi ấy, trên thân của tráng hán tên Mạnh Tiểu kia không hề để lộ ba động nào của tu giả lại có thể dễ dàng nâng hạ cái quan tài một cách thành thục như vậy lại càng khiến Trác Phàm minh bạch đối phương không đơn giản. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có điều, giống như bị bỏ đói mấy ngày, đống thịt thơm phức trên bàn liền bị Mạnh Tiểu chén sạch. Khương Tử còn chẳng động đũa lấy một lần mà chỉ rót chút trà nóng mà uống tạm.
Chương 124: Không Tệ! Không Tệ!
“Ê mà Khương Tử.”
Gương mặt trắng bệch bất giác đanh lại cực kỳ khó coi. Khương Tử nhìn Mạnh Tiểu ngất xỉu, trong lòng thầm than một tiếng, chỉ là hắn không để lộ ra bên ngoài một chút nào.
Như nhận ra điều ấy, lão đầu tử cười lên ha hả rồi dùng cặp mắt tham lam đánh giá hết thảy khắp người của Khương Tử.
“Ai da. Thạch lão đầu tử, ngày nào ngươi cũng say xỉn như như thế không được đâu. Còn ảnh hưởng tới công việc làm ăn của tửu điếm, lão bản mà biết thì có mà đ·ánh c·hết ta.”
Hắn nhìn tên tráng hán cao to kia rồi đưa tay lên trên miệng bắt đầu cắn. Mặc kệ cho móng tay đen sì đã cụt ngủn nhưng thói quen khó bỏ ấy khiến hắn không thể dừng lại được.
“Có chuyện gì?”
Mạnh Tiểu thầm hừ một tiếng nhưng không nói gì, chỉ có cái bụng đang kêu cồn cào cả lên.
“Đây là có chuyện gì?”
Khương Tử nghe thế liền có chút cụp đuôi né tránh ánh mắt đầy khiêu khích kia của Mạnh Tiểu.
“Không sao. Ta hiểu mà.”
Có lẽ vào sinh ra tử nhiều lần đã khiến Trác Phàm có xu hướng đánh giá bất cứ ai gặp phải trên đường. Dựa vào mắt nhìn của hắn thì có lẽ tuổi tác của Khương Tử kia còn nhỏ hơn Mạc Thiên Sinh rất nhiều.
Ở phương diện khác, Khương Tử và Mạnh Tiểu dường như không để ý tới sự hồ nháo nơi Trác Phàm.
Khương Tử đang tính chọc ghẹo thêm nữa thì Mạnh Tiểu đột nhiên gục xuống bàn b·ất t·ỉnh, cho dù hắn lay thế nào thì cũng không thể gọi dậy.
Rồi đang cười lên ha hả, lão ta đột nhiên ngưng lại lạnh lùng nói: “G·i·ế·t hắn. Dù sao cũng sắp bỏ khách điếm nên không cần phải giữ cho thịt nguyên vẹn.”
Trong lúc đang phán đoán, Trác Phàm bất giác đem chén trà vừa mới rót ra nếm thử. Mà không, chính xác là khi chưa kịp nếm thì một tên tu giả say xỉn ở đâu đi tới vô tình ngã vào khiến mọi thứ trên bàn đều bị hất đổ.
“Cả tiểu tử tên Khương Tử kia nữa. Đoán Cốt lục trọng.”
Trác Phàm khẽ gật đầu sau đó rót một ly trà nóng ra thưởng thức.
Ngay khi tiểu nhị vừa bưng thức ăn lên, mùi hương xộc vào mũi liền kích thích vị giác của Mạnh Tiểu. Hắn ngay lập tức động đũa, đem số thức ăn trong đĩa ăn ngấu nghiến.
“Câu này ta đã nghe qua không biết bao nhiêu lần rồi. Tiểu tử à.”
“Một kẻ như thế không thể nào là công tử của một thế gia bình thường được.”
“Mẹ kiếp. Ta đã bảo cứ một mạch đi là được không được sao? Ngươi cứ nhất định muốn vào tửu điếm này ăn uống thế hả?”
Ngồi đối diện với tên to xác này là một thanh niên mặc trắng, bề ngoài chỉ khoảng hai mươi. Tất nhiên, đã là tu giả thì chỉ với diện mạo không thể nào phán đoán được số tuổi chính xác được.
Trác Phàm chứng kiến hết thảy liền giả vờ nằm phục xuống ngất đi.
Gương mặt trắng bạch, khóe môi l·ở l·oét cùng đôi mắt thâm quần là những gì người khác nhìn nhận về hắn. Bất kẻ ai lần đầu thấy được dáng vẻ này cũng sẽ cho rằng hắn bị mắc một căn bệnh hiểm nghèo nào đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hai vị khách quan muốn dùng gì ạ?”
Thấy cảnh ấy, thanh niên kia không khỏi bật cười chế giễu: “Ngươi xem. Ta là tu giả tốt bụng dẫn một kẻ như ngươi đi ăn một bữa, đã không cảm động thì thôi lại còn giả thanh cao không thèm. Ta thấy bao tử của ngươi đang réo liên hồi kia kìa.”
Trong lúc mơ hồ, từ phía sau khách điếm đột nhiên xông ra mấy chục cái bóng đen. Đồng thời, những tu giả xung quanh vốn dĩ đang ăn uống cười nói đều nhất tề thay đổi thái độ. Chúng lấy ra đủ loại binh khí rồi với gương mặt đầy sát khí bao vây Khương Tử lại ở giữa.
Ở gần đó, một tên tu giả thấy vậy liền khẽ nhếch mép nhưng lại không để ý. Hắn biết Trác Phàm giả vờ bởi lẽ tách trà có chứa thuốc mê đã bị tiểu nhị đổi rồi.
“Ngươi nhìn xem, lúc nãy nói thế nào mà bây giờ lại ăn như một con ma đói vậy kìa. Cái tên Mạnh Tiểu đúng là không hợp với khổ hình này mà.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ăn với chả ngủ. Ngươi chỉ biết ăn rồi ngủ thôi… Này. Mạnh Tiểu? Mạnh Tiểu?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.