0
“Hẳn là ở hướng này nhỉ?”
Trác Phàm bước một bước nhìn về phía một gốc cây, trong mắt nổi lên một tầng hào quang nhàn nhạt. Thần Nhãn của hắn cũng có tác dụng giống như Tử Cực Ma Đồng nhìn ra được dấu vết của Truy Tung Hương.
Bất quá, không phải cứ là Truy Tung Hương thì cách vạn lí đều sẽ tìm ra. Theo thời gian dấu vết sẽ phai mờ dần.
Từ lúc chia tay Hoàng Nam và Lạc Thiến Thiến tới nay cũng đã hơn nửa tháng, Trác Phàm từ Đông Nam di chuyển tới Tây Bắc chỉ có thể dựa theo phán đoán của mình cùng với những gì nghe được lúc giả vờ hôn mê mà thôi. Dấu vết của Truy Tung Hương là có nhưng thật sự rất mờ nhạt.
Lại được một đoạn, Trác Phàm chợt dừng lại bước đi trở nên cẩn thận hơn. Hắn nhìn thấy cách đó không xa là một lùm cây kì lạ. Nếu những nơi khác, mọi thứ đều xanh um thì tán lá ở đây lại vô cùng ảm đạm, giống như héo rũ bất thường.
Là một luyện dược sư, Trác Phàm đương nhiên vừa quan sát đã nhận ra ngay. Hắn lui lại giữ khoảng cách an toàn đồng thời đem một tay che đi gương mặt.
“Là độc. Hẳn là tên đệ tử Vạn Độc Môn kia. Nhưng mà…”
Trác Phàm liếc nhìn xung quanh một vòng. Không chỉ ở chỗ này mà cả cách vài trăm trượng cũng có vài nơi tương tự không theo bất kì quy luật nào. Nghĩ là nghĩ thế nhưng hắn vẫn tiếp tục đi theo xem sao.
Dưới mặt đất có hai dấu chân, một nặng nề, một nhẹ bẩng khiến Trác Phàm liên tưởng tới một người cao to mang chiếc quan tài và còn lại là Khương Tử.
“Không. Có gì đó không đúng.”
Trác Phàm chợt nhíu mày đồng thời tinh thần lực nhanh chóng khuếch trương. Dưới tác dụng của Thần Nhãn, đôi mắt hắn thoáng hiện ra vẻ kinh ngạc và vội phi thân lên một thân cây cao.
Sau khi tất cả mọi thứ đều hội tụ trong tầm mắt thế nhưng tất cả những gì Trác Phàm nhìn thấy chỉ là mấy chục cái chấm mà đen của củi khô xen lẫn màu xanh của những tán cây rừng rậm rạp mà thôi.
“Không lẽ là do quá n·hạy c·ảm sao?”
Trác Phàm tự hỏi với bản thân mình. Bất quá, cảm giác bất an trong lòng lại càng dâng lên mãnh liệt. Kể từ khi hắn mất hết tu vi thì bản thân cũng bắt đầu n·hạy c·ảm. Hắn cảm thấy nơi này không chỉ đơn giản là tùy ý qua lại.
“Nhất định phải có huyền cơ gì đó.” Trác Phàm nghĩ thầm. Cho dù là vận dụng Thần Nhãn, thứ mà hắn nhìn được cũng chẳng có gì ngoài màu xanh của cây rừng.
“Thấy rồi!”
Chợt Trác Phàm hô lên một tiếng rồi phi thân nhảy xuống. Nhờ leo lên cao hắn đã nhìn thấy một ít manh mối. Tại nơi xa, dưới nhãn thuật của mình hắn nhìn thấy một đoàn hương khí màu trắng đọng là không tán đang dẫn thẳng tới đâu đó.
Trác Phàm sau khi tìm được hành tung của Lạc Thiến Thiến liền bắt đầu đuổi theo. Trước lúc đi, hắn có nhìn lại nơi tán cây rừng đằng sau rồi lắc đầu như rũ bỏ mọi suy nghĩ phức tạp của bản thân.
“Hẳn là ta đã lo lắng quá nhiều.”
Lúc ấy, bầu trời đã dần tối. Ngay khi tia sáng cuối cùng biến mất, tại nơi mà Trác Phàm vừa đi bất nhợt nổi lên vài đóm sáng nhỏ màu xanh dương sẫm màu xen lẫn tử sắc. Chúng lóe lên rồi biến mất như thể trước đó chưa từng tồn tại.
Ở một phương diện khác, ngay khi màn đêm buông xuống cũng là lúc Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ bên trong thạch động phát ra ánh sáng êm dịu. Linh khí trời đất ngưng tụ đậm đặc tưởng chừng như có hàng chục cái Tụ Linh Trận cấp thấp đang vận hành.
Đứng ở xa xa, sáu bóng đem vẫn đang âm thầm quan sát hết thảy. Mọi sự chú ý gần như đều dồn vào mặt hồ êm ả phía trước cửa vào.
Thời tiết hôm nay vẫn lạnh, gió thổi hiu hiu rung động tán cây rừng. Chỉ khác ở chỗ vầng trăng khuyết đang dần lên cao tựa như một lưỡi đao treo lơ lửng tùy thời sẽ chém xuống đại địa. Bất ngờ, một đám mây đen theo cơn gió thổi qua che khuất cả hạo nguyệt chiếu xuống.
Tử Uyên tập trung nhìn phía xa xa nơi thạch động sau đó quay người lại nói: “Chúng ta dựa theo những gì đã bàn bạc trước đó mà hành động.”
“Được!”
Gần như tất cả mọi người đều đồng thanh hô ứng duy chỉ có một mình Khương Tử là khổ sở gật đầu. Hắn đưa tay chắp ở trước ngực liên tục xoa xoa, cái miệng thì lẩm bẩm như thể đang cầu nguyên gì đó.
Trong lồng ngực Khương Tử, một cái đầu chợt chui ra bên ngoài cùng với bộ lông vàng óng. Đó là Tầm Bảo Thú của Tử Uyên. Vừa mới xuất hiện, nó liền nhìn Khương Tử với ánh mắt hồ nghi như thể nói rằng “liệu theo tên nhân loại này có đáng tin hay không?”
Chính Khương Tử cũng cảm nhận được sự khinh miệt ấy nên liền lườm nó một cái. Thấy thế, Tầm Bảo Thú liền lần nữa chui vào trong ngực của hắn không xuất hiện, chỉ có âm thanh “chít chít” nho nhỏ phát ra.
“Được rồi. Đi thôi.”
Tử Uyên vừa nói dứt lời liên lấy ra một viên đan dược nuốt vào. Những người khác ngoại trừ Lạc Thiến Thiến và Khương Tử cũng đều như vậy.
Chỉ trong chốc lát, ba động của bọn họ liền tăng lên vượt bậc. Mặc dù chưa đạt tới cảnh giới Thiên Huyền nhưng rõ ràng so với Thiên Huyền còn cường đại hơn.
“Uy. Long Dật Đan này cũng thật là có tác dụng nha. Ta cảm giác như toàn bộ cơ thể đều sắp sửa đột phá vậy đó. Quả nhiên là đan dược của Hoàng Dược Cốc.” Tử Huyền ngạc nhiên la lên.
“Hừ. Có gì mà khen dữ vậy chứ? Nếu là ta luyện có khi còn trực tiếp đột phá Đoán Cốt ấy chứ.” Khương Tử xẹp miệng nói.
“Ngươi nói nhiều vậy chứ? Còn không mau nuốt đan.” Tử Huyền giơ giơ nắm đấm về phía hắn, một bộ dáng vẻ ‘ngươi muốn ăn đòn không’. Thấy vậy Khương Tử chỉ bất đắc dĩ né tránh ánh mắt đồng thời lấy trong chỉ giới ra một viên linh đan nuốt vào.
Ngay tức khắc, toàn thân ba động của hắn đều tựa như biến mất. Cho dù đứng ở bên cạnh cũng không ai cảm nhận được bất cứ sự tồn tại nào.
“Ta nói rồi, Ẩn Tức Đan này của Vạn Độc Môn…”
“Đi thôi. Làm thịt con đại xà ấy.” Chưa kịp đợi Khương Tử trang bức, Tử Huyền liên xoay người đạp bộ đi. Nàng liên tục xoay tay bẻ cổ như thể đang khởi động trước trận đại chiến. Tiếng xương cốt giòn giã vang lên đồng thời nguyên lực cứ như vậy mà tán khai.
Phía bên này, Hoàng Nam cũng bắt đầu động. Chiếc quạt trong tay nổi lên vô số phù văn, ngay sau đó liền có một đoàn ánh sáng bắn ra ngoài.
Lúc chạm vào mặt đất, quang mang liền biến mất để lộ ra một bộ hình nhân. Cái hình nhân này được làm bằng linh mộc quý giá, các khớp và đốt ngón tay được thiết kế tỉ mỉ. Chẳng những vậy, khắp nơi trên thân thể hình nhân đâu đâu cũng đều là phù văn chỉ có giữa ngực tồn tại một cái lỗ nhỏ.
Hoàng Nam nhìn vào hình nhân của mình trong lòng có chút tiếc nuối đồng thời lấy trong chỉ giới ra một món đồ vậy. Đó là một viên hình cầu vừa bằng lòng bàn tay của hắn, bên trong phát ra một tầng lam quang ẩn hiện.
Vừa mới xuất hiện, ánh sáng kia như bị phù văn bên trên hình nhân hấp dẫn. Bằng mắt thường có thể nhìn thấy có một luồng lưu quang đang cuộn trào từ viên cầu đến thân thể của hình nhân.
Hoàng Nam cắn răng, bỏ đi suy nghĩ tiếc nuối trong lòng. Hắn biết một khi lấy được Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ thì bao nhiêu đây đại giới có đáng là gì.
Ngay khi viên lam cầu đưa tới gần, lồng ngực của hình nhân như tự hành mở ra. Khoang chứa bên trong được đục khoét có kích thước cực kì phù hợp. Chỉ thấy ngay khi Hoàng Nam vừa buông tay, lam cầu liền tỏa ra âm thanh giống như tim đập. Theo đó, những sợi lam tuyến từ trước ngực liền lan ra khắp thân thể hình nhân, dưới sự thôi thúc của nó hình nhân hơi cử động.
Hoàng Nam đưa tay kết ấn, song chỉ đặt ở trên trán của bản thân, trong miệng thì thầm chú ngữ. Tầm ba tức sau, hắn liền dịch chuyển cánh tay lên đầu của hình nhân.
Đúng lúc ấy, hai mắt của hình nhân đột nhiên sáng rực rồi giống như đạt được một loại điều kiện nào đó, nó lập tức đứng dậy, toàn thân phát ra khí thế cực kì hạo hãn.