“Tới đi. Để ta xem ngươi có tài cán gì!” Mạnh Tiểu cười lớn đồng thời dùng ánh mắt khinh miệt nhìn kẻ đứng trước mặt.
Mạc Thiên Sinh không tức giận. Hơn ai hết, hắn rõ ràng bản thân chỉ là một con châu chấu trong mắt đối phương mà thôi.
“Nhưng mà, châu chấu cũng có thể đá ngã xe.”
Và rồi, Mạc Thiên Sinh bắt đầu nhích chân.
Thượng Đoạn Tấn!
Thế đứng mà hắn có tự tin để bản thân có thể phát huy toàn bộ sức mạnh của mình.
Vậy nhưng, Mạnh Tiểu ở đằng đó chỉ dùng ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt như thể xem một con hề nhảy nhót.
Và rồi, trong mắt Mạc Thiên Sinh thoáng qua tử quang. Khi ấy, hắn nhìn rất rõ ràng đối phương: “Không có đan điền, chẳng có dòng chảy sinh mệnh. Đó chỉ là một cổ tử thi.”
Ngay lập tức, gương mặt Mạc Thiên Sinh biến đổi, ánh mắt trở nên lăng lệ. Hắn bước một chân lên kèm theo khí thế như mọi khi vẫn thường bổ đá. Có điều, “viên đá” lần này lại không khác gì thiên ngoại chi thạch. Muốn làm vỡ nó buộc lòng hắn phải tung ra sức lực gấp hai lần thực lực của bản thân mới được.
Giờ này khắc này, toàn thân Mạc Thiên Sinh tỏa ra ánh sáng bạch sắc, Kim Cang Thương bị bao bọc bởi một tầng hào quang chói lóa đem khí thế của nó dâng lên đến cực hạn.
“Một kích này cho dù tu giả Đoán Cốt muốn đỡ cũng khá là gian nan đấy. Cơ thể này của ngươi dường như còn cứng cáp hơn cả những gì ta tưởng tượng.”
Trước lời nói đó của Mạnh Tiểu, Mạc Thiên Sinh phảng phất không hề nghe thấy. Lúc này toàn bộ sự chú ý của hắn đều dồn lên Kim Cang Thương trong tay.
“Bây giờ ta đang cảm nhận dòng chảy của nguyên lực rất rõ ràng. Hóa ra chỉ khi thật sự nhập tâm thì mới thông suốt được.”
Nương theo suy nghĩ trong tâm, Mạc Thiên Sinh vung tay bổ mạnh thương xuống. Khí thế đủ để chẻ đôi sơn hà.
Ầm!
Trọng thương đập mạnh xuống nhấc thời nổi lên vô số bụi mù. Thân thể của Mạnh Tiểu cũng bị ngập chìm trong đấy.
Mạc Thiên Sinh thu thương, trước ngực liên tục chập trùng, hô hấp có chút dồn dập. Việc vận nguyên lực vượt quá sức bản thân chịu đựng khiến cơ thể hắn bị quá tải.
Giờ khắc này, Mạc Thiên Sinh cảm giác như chỉ cần hắn hơi thả lỏng một chút thôi cũng đủ để bản thân mất đi ý thức rồi.
“Cũng không tệ nhỉ. Chỉ ở cảnh giới Trúc Cơ đã có thể thi triển võ kỹ Huyền Giai rồi.”
Âm thanh của Mạnh Tiểu trong đống bụi mù vang lên. Ngay sau đó, một cơn gió lấy hắn làm trung tâm quét qua đem mọi thứ thổi bay sạch sẽ.
Trên vai của thế thân kia là một vết lõm sâu đến mức nó cả xương nhưng vì nó chỉ là khôi lỗi nên không hề cảm thấy đau đớn.
Mạc Thiên Sinh nghi hoặc hỏi: “Võ kỹ Huyền Giai?”
“Ô. Ngươi không biết sao?”
Mạnh Tiểu bắt đầu giải thích: “Khác với võ kỹ Linh giai chỉ đơn thuần phóng thích nguyên lực, võ kỹ Huyền giai chính là đem dòng chảy ấy vận chuyển rồi hội tụ lại thành một đòn đánh với uy lực vượt qua thực lực của bản thân vốn có. Chẳng lẽ ngươi không biết điều ấy sao?”
Mạc Thiên Sinh không đáp nhưng trong lòng dậy sóng không ngừng: “Hóa ra sư phụ bắt ta làm công việc nhàm chán ấy trên thực tế đều là đang ngầm dạy võ kỹ sao? Thế nhưng, chẳng phải võ kỹ Huyền Giai chỉ khi đạt tới Đoán Cốt mới luyện được ư?”
“Ta hiểu rồi.”
Đúng lúc ấy, Mạnh Tiểu đột ngột lên tiếng: “Chắc hẳn chiêu thức này ngươi đã luyện tập không dưới vạn lần nên mới miễn cưỡng đánh ra một tia. Thảo nào thân thể kia lại cường tráng như vậy.”
“Ơ không. Thân thể này cường tráng là do ta dùng đan dược thập nhất phẩm cơ.”
Mạc Thiên Sinh rất muốn trả lời nhưng mà với kẻ địch thì không.
“Đáng tiếc. Nếu như đủ thời gian, ngươi hoàn toàn có thể trở thành người nổi bật. Xui xẻo một điều ngươi gặp ta. Vậy nên, yên nghỉ đi nhé.”
Dứt lời, thế thân của Mạnh Tiểu khẽ động. Một luồng hắc quang nhanh chóng tiếp cận Mạc Thiên Sinh.
“Hự!”
Cái cổ của Mạc Thiên Sinh lập tức bị bàn tay kia nắm chặt rồi nhấc bổng lên.
“Ta đã cho ngươi cơ hội để thể hiện rồi. Vậy nên không còn gì luyến tiếc nữa đâu nhỉ. Sao? Ngươi còn muốn nói gì nữa không?”
Mạc Thiên Sinh hai tay bấu víu vào cánh tay vạm vỡ kia rồi dùng sức để cho cổ họng được thả lỏng. Hắn nhìn chiếc quan tài kia rồi nói: “Cho ta c·hết một cách thoải mái nhất.”
“Hóa ra là điều này ư? Được thôi. Có thể coi như đây là ân huệ cuối cùng dành cho ngươi đi.”
Và rồi, một tia thần niệm vô hình từ bên trong chiếc quan tài bắn ra. Nó xuyên qua không gian, biến mọi thứ trở nên vặn vẹo, bát phương oanh minh, đến ngay cả tán cây rừng tại thời khắc này cũng phải rung động kịch liệt.
“Aaaaa!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, thân thể Mạc Thiên Sinh rơi xuống mặt đất. Nhưng có điểm khác biệt chính là tinh quang trong mắt hắn không hề mất đi, khóe miệng còn giương lên một đường cong.
Trước ngực Mạc Thiên Sinh, một thanh ngọc kiếm đang phát ra ánh sáng màu ngọc bích vừa ôn hòa lại vừa thoải mái. Nó không ngừng rót tinh thần lực vào thần thức hải vốn dĩ đang bị cạn kiệt của hắn.
Và dĩ nhiên, Mạc Thiên Sinh vô sư thì đồng nghĩa với âm thanh thảm thiết kia chính là từ kẻ còn lại.
Bùm!
Nắp quan tài trực tiếp mở ra. Từ bên trong, chân thân của Mạnh Tiểu không ngừng lăn lộn, trên trán càng là nổi lên ấn ký màu tím đang lung lay như sắp sửa nứt ra.
“Khốn kiếp. Ngươi dám…!
Mạnh Tiểu nhìn Mạc Thiên Sinh với ánh mắt đỏ ngầu ngập tràng huyết ti. Nhưng tình huống của hắn lúc này lại không được tốt cho lắm.
Chỉ thấy nương theo ấn ký màu tím rung động, ngoại trừ Mạnh Tiểu, bên trong quan tài còn bay ra thêm một cái bóng đen. Đó là một thứ gì đó hư hư thật thật không có hình dạng nhất định.
“Hống!”
Một tiếng rồng ngâm vang thấu tận trời, khiến cho màn nhĩ của Mạnh Tiểu và Mạc Thiên Sinh đồng thời chảy ra máu tươi.
Rắc!
Ấn ký màu tím trên trán của Mạnh Tiểu sụp đổ.
“Không… Không được.”
Hắn kinh hãi nhìn về cái bóng đen rồi thất thanh la lên.
Bóng đen kia đang cấp tấp ngưng tụ lại thành nhân ảnh rồi biến hóa thành một con hắc long với lớp lân phiến bóng bẩy. Nó nhìn Mạnh Tiểu với đôi mắt đầy hận ý, tưởng chừng như muốn g·iết người tới nơi.
Nhưng rồi nó quay sang Mạc Thiên Sinh như thể muốn xông tới. Bất quá khi ý định sắp chuyển thành hành động thì nó lại kiêng kỵ nhìn xuống ngọc kiếm trước ngực hắn.
“Gào!”
Hắc long rống lên lần nữa sau đó hóa thành hắc tuyến bay đi. Lưu quang màu đen xông phá bầu trời rồi biến mất một cách nhanh chóng.
Nơi đây chỉ còn lại hai người Mạc Thiên Sinh và Mạnh Tiểu.
Trái ngược với vừa rồi, hiện tại Mạc Thiên Sinh từ từ đứng dây, lông tóc đều không hề hao tổn. Còn phía đối diện, Mạnh Tiểu run rẩy tâm thần, cơ thể không ngừng co giật rồi biến lớn.
“Hồn… Long hồn của ta…”
Mạnh Tiểu vươn tay nhìn theo Hắc Long bay xa, dáng vẻ sắp sửa điên tới nơi.
Có vẻ nhưng vừa rồi dùng Ý Niệm Giết Ngươi lên Mạc Thiên Sinh nên bị phản phệ làm tinh thần hải của hắn kịch liệt rung động. Nhân cơ hội đó, Hắc Long vốn dĩ bị hắn dùng biện pháp nào đó đặt ấn ký phong ấn màu tím đã chớp thời cơ thoát khống.
“Ngươi… Ngươi… Ngươi… Tên khốn c·hết tiệt!”
Mặc dù bị tổn thương tinh thần hải nhưng những oán hận mà Mạnh Tiểu kèm theo một thân tu vi bạo phát lập tức đè nặng lên thân thể của Mạc Thiên Sinh.
“Khực!”
Mạc Thiên Sinh vừa mới đứng lên lập tức khuỵu chân xuống. Thứ áp lực kia là ba động tu vi chứ không phải do tinh thần lực áp chế. Vì thế hắn không còn cách nào khác ngoại trừ vô lực mặc cho uy áp đè lên.
Mạnh Tiểu từ từ đứng dậy. Đầu hắn đau như búa bổ.
Đồng thời bị phản phệ Ý Niệm Giết Người và hắc long phá xích khiến cho cảnh vật trong mắt hắn trở nên vặn vẹo. Nhưng hắn biết một điều, kẻ gây ra hết thảy mọi chuyện chính là Mạc Thiên Sinh.
“Binh!”
Một cước đá Mạc Thiên Sinh văng vào gốc cây dường như còn chưa đủ, Mạnh Tiểu tiếp tục lao tới như một con chó dại.
“Binh! Binh!”
Từng quyền từng quyền được Mạnh Tiểu nện thẳng vào người của Mạc Thiên Sinh kèm theo âm thanh chửi rủa.
“C·hết tiệt. C·hết tiệt. Ta quyết định rồi. Sẽ không g·iết ngươi ngay mà đem về Hủ Thi Tông h·ành h·ạ đến c·hết đi sống lại.”
Đầu óc Mạc Thiên Sinh mơ hồ. Hắn chẳng còn nghĩ được gì nữa. Mỗi một quyền của Mạnh Tiểu đều như búa tạ đập vào lồng ngực đến mức xương cốt đều vỡ vụn, những mảnh vỡ đâm sâu vào nội tạng của hắn.
“Ta sắp c·hết rồi sao?” Mạc Thiên Sinh tự hỏi.
“Sư phụ. Vĩnh biệt.”
Đúng lúc ấy, động tác của Mạnh Tiểu chợt dừng lại. Hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc đang tới gần dù đầu đang đau như búa bổ.
“Trở về rồi sao?”
Đúng vậy, là Khổng Lượng đang toàn lực lao tới. Thế nhưng khi nhìn thấy Mạnh Tiểu ở đó, hắn ta lại không nhìn mà bay vượt qua luôn.
Trong lúc Mạnh Tiểu còn mơ hồ thì phía sau lại truyền tới âm thanh xé gió. Rồi một thân ảnh chợt ngừng lại giữa không trung.
Trác Phàm nhìn Khổng Lượng ở phía xa nhưng không có tiếp tục đuổi nữa. Trái lại, hắn đảo ánh mắt tới chỗ của Mạnh Tiểu hay nói chính xác hơn là Mạc Thiên Sinh đang mơ hồ ở đó.
“Đã bảo đừng có đến đây rồi mà!”
0