0
Tại một nơi nào đó ở Hoàng Liên Sơn, bốn phía cây cối um tùm lại thêm lớp sương trắng bao phủ khiến mọi thứ đều trở nên mờ ảo. Nếu như có người ở đây sẽ không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy bóng đen của một con mãng xà lớn đến vài trượng đang đi đi lại lại.
Tuyết Tinh Xà cảnh giác đảo mắt nhìn khắp bốn phương tán hướng. Một lúc sau nó lại cuộn tròn thân thể lại nhưng vì quá chán nên chỉ đành tiếp tục di chuyển. Thi thoảng nó lại liếc mắt về phía hang động, nơi đang có một tầng bạch quang nổi lên.
Ở bên trong, Mạc Thiên Sinh đang ngồi đả tọa. Thương thế của hắn đã khôi phục được phân nửa. Trước mắt hắn là một khối thạch nhũ trắng như bạch ngọc, hàn khí tỏa ra khắp nơi.
Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ trôi nổi giữa không trung, bị một tầng bạch quang bao phủ và không ngừng quay tròn.
Mạc Thiên Sinh đưa tay kết ấn, chỉ thấy khắp người hắn bắt đầu rời khỏi mặt đất, tà áo không gió mà lại phất phới tự bay.
Đã ba ngày trôi qua, Mạc Thiên Sinh chưa từng ngừng việc hấp thu Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ. Bất quá, tốc độ của hắn tương đối chậm chạp, bao nhiêu thời gian ấy vẫn chưa được một nửa khối.
Trác Phàm ở một bên im lặng quan sát. Hắn cũng biết việc tu giả hấp thụ Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ không phải dễ dàng, đặc biệt là khi thứ ẩn chứa trong đó là tinh thần lực tinh thuần nhất. Chậm chạm củng cố bức tường tinh thần vẫn hơn là để nó lung lay sắp vỡ.
Đoàng!
Đúng lúc ấy, toàn thân Mạc Thiên Sinh khẽ run lên một cái. Nương theo thanh âm vang vọng, tu vi của hắn lại tăng lên một bậc.
Mạc Thiên Sinh cảm giác toàn thân vô cùng thư sướng, ngay cả những vết đau âm ỉ trong trận chiến với Mạnh Tiểu… À không, phải nói là những vết thương khi bị Mạnh Tiểu nắm đầu đánh đã giảm đi kha khá.
Xương cốt bị gãy đã được Mạc Thiên Sinh vận công nối lại. Ngoại thương như vậy đối với hắn mà nói chỉ là chuyện như cơm bữa mà thôi.
Đáng nói nhất chính là tinh thần lực của Mạc Thiên Sinh đang bắt đầu thăng hoa. Trong khi nhắm mắt cảm nhận dòng nguyên lực lưu chuyển khắp người, não hải của hắn hiện ra hình ảnh của Đan Điền. Tại đó, một tầng bạch sắc quang mang đang dao động thành vòng xoáy khiến cho các huyệt vị trở nới rộng ra.
Lại qua thêm ba ngày, Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ cuối cùng chỉ còn lại một khối đá sẫm màu nhỏ chừng nắm tay rơi xuống. Toàn bộ tinh hoa đều được Mạc Thiên Sinh hấp thụ sạch sẽ. Hắn từ từ mở mắt ra, một tầng tử quang hóa thành tia sáng phóng thẳng về phía trước.
Không có chuyện gì xảy ra, mọi thứ đều bình thường. Bất quá, khi Trác Phàm nhìn tới lại khẽ mỉm cười gật đầu hài lòng.
“Tinh thần lực cuối cùng cũng đạt tới Thiên Huyền. Hiện tại đã có thể dùng Tử Cực Ma Đồng phóng thích Tử Cực Thần Quang.”
Tử Cực Thần Quang là kỹ năng công kích tinh thần của Tử Cực Ma Đồng khi tinh thần lực đạt tới ngưỡng nhất định. Chúng phóng thích không hề báo trước nên dễ khiến kẻ địch chủ quang mà trúng đòn.
Tất nhiên, nếu như Mạc Thiên Sinh dùng Tử Cực Thần Quang lên những kẻ có tinh thần lực mạnh mẽ hơn hắn gấp bội thì sẽ mang lại phản phệ vô cùng lớn. Cho nên không ngoa khi nói rằng đây là đòn công kích trọng yếu nhưng cũng là con dao hai lưỡi đối với những ai tu luyện Tử Cực Ma Đồng.
Có điều Mạc Thiên Sinh chẳng quan tâm tới điều có. Cái khiến hắn hưng phấn nhất là chỉ mới luyện hóa một khối Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ đã có thể khiến tinh thần lực tăng lên đáng kể như vậy rồi. Nếu như đem toàn bộ luyện hóa thì hắn sẽ còn mạnh đến mức nào?
Mạc Thiên Sinh không biết.
Trác Phàm lại càng không biết. Những thứ này hắn chưa từng gặp qua ở Phàm Giới. Thánh Giới tồn tại vô số điều mà trước đây hắn còn chẳng nghe nói đến.
Bất quá, Trác Phàm có thể chắc chắn, thứ làm cho những thiên kiêu của các tông môn phải đấu đá tranh giành thì nhất định không hề tầm thường chút nào.
Trong lúc ấy, Mạc Thiên Sinh lại bắt đầu lấy khối Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ thứ hai ra luyện hóa.
Bảy ngày sau,
Đoàng!
Âm thanh đột phá lần nữa vang lên. Lần này thân thể của Mạc Thiên Sinh còn rung động kịch liệt hơn trước. Mạch máu dưới lớp da kia nhanh chóng nổi lên để lộ từng đường vân sặc sỡ. Đó không phải máu mà là dòng chảy của nguyên lực đang tuông trào.
Ầm! Ầm!
Một luồng khí lưu bộc phát lấy Mạc Thiên Sinh làm trung tâm tán ra bát phương nhất lên vô số bụi bặm bên trong động.
Mạc Thiên Sinh đột phá Trúc Cơ tiến tới Đoán Cốt.
Hắn từ từ mở mắt nhìn hào quang trên thân thể đang dần ảm đạm đi nhưng nét hưng phấn không thể nào che giấu được. Hiện tại hắn đã có thể học võ kỹ!
“Không tệ. Tu vi Đoán Cốt nhất trọng, tinh thần lực Thiên Huyền tam trọng mà chỉ mất có ba khối Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ.”
Khác với đan dược kích thích tăng tiến tu vi, Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ là tinh hoa do trời đất ngưng tụ thành. Vậy nên khi hấp thu một cách cẩn thận sẽ không để lại bất kì di chứng nào khác.
Thế nhưng Trác Phàm không để Mạc Thiên Sinh tiếp tục dùng đến Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ nữa. Thứ này mặc dù tốt nhưng xét về lâu về dài vẫn sẽ làm giảm thực lực của Mạc Thiên Sinh mà thôi.
Phải biết một khi tăng tu vi, tu giả cần thiết phải quen thuộc với cảnh giới mới. Trẻ con chưa biết bò mà muốn tập chạy thì gãy tay gãy chân là một chuyện không thể tránh khỏi.
Mạc Thiên Sinh cũng hiểu điều đó. Vậy nên hắn một mặt vừa hấp thu Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ vừa áp chế tu vi của mình lại.
Bên trong Túi Càn Khôn của Trác Phàm vẫn còn vài chục khối nhưng đủ tinh thuần như ba khối Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ trước đó Mạc Thiên Sinh hấp thụ chỉ còn hai mà thôi.
Trác Phàm cũng không lựa chọn hấp thu. Hắn có Địa Tâm là đủ rồi.
Đúng lúc ấy, từ bên ngoài bỗng nhiên vang lên âm thanh xé gió. Tuyết Tinh Xà lập tức ngẩng đầu lên khuếch tán Ý Niệm Dò Xét cẩn thận nghe ngóng khắp nơi. Cuối cùng, ánh mắt của nó ngưng tụ tại một đạo kim quang đang bay tới nơi này.
Tâm thần của Mạc Thiên Sinh khẽ động. Hắn đứng dậy rồi đi ra bên ngoài quan sát, gương mặt hưng phấn thấy rõ.
“Tiểu Dạ!”
Đúng vậy, bởi vì Mạc Thiên Sinh luyện Hóa Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ khiến tinh thần tăng lên nên Tiểu Dạ cũng được hưởng lợi từ đó. Trên thực tế, cũng không phải huyết mạch của nó tiến hóa mà là vì được Mạc Thiên Sinh phát động mà thôi.
Tiểu Dạ chầm chậm mở mắt, phát hiện Mạc Thiên Sinh vẫn bình an nên khẽ run rẩy một chút rồi nhắm nghiền lại. Mặc dù đã tăng cấp nhưng trong tình trạng thế này đã khiến cơ thể của nó vượt quá giới hạn.
Mạc Thiên Sinh cũng hiểu điều này nên vội vàng mở ra không gian hồn sủng để Tiểu Dạ tiến vào trong nghỉ ngơi.
Tuyết Tinh Xà nhẹ nhàng trường lại gần Trác Phàm, cái đầu rắn phục xuống khẽ truyền âm: “Chủ thượng. Con Ám Kim Sư Hổ kia là gì vậy? Nó vừa mới biến mất ư? Nhân loại từ bao giờ có cách bắt linh thú ngoại trừ bỏ vào trong chỉ giới vậy. Thật là đáng sợ.”
Trác Phàm liếc nhìn Tuyết Tinh Xà nhưng không đáp. Bởi vì dù có giới thích thì Tuyết Tinh Xà cũng chẳng hiểu mà cũng chẳng cần hiểu để làm gì.
Cảm nhận tiếng bước chân của Trác Phàm đi tới, Mạc Thiên Sinh quay lại cúi đầu hành lễ: “Sư phụ…”
“Ừm. Cảm thấy thế nào?”
Trước câu hỏi ấy, Mạc Thiên Sinh nghĩ nghĩ rồi đáp: “Cảm giác như đã hoàn toàn lột xác vậy. Nhưng mà con biết đây chỉ mới là khởi đầu mà thôi.”
“Ngươi nói không sai. Một năm nữa là Hoàng Dược Cốc tuyển chọn đệ tử.”
Trác Phàm cười khẽ một tiếng nói.
Mạc Thiên Sinh ngẩng đầu: “Sư phụ. Có cần thiết không?”
“Sao cơ?”
“Ý con là còn cần phải gia nhập Hoàng Dược Cốc sao? Đệ tử cảm thấy ở bên ngoài cũng có thể phát triển…”
“Ấu trĩ.”
Trác Phàm cắt lời: “Đừng nghĩ rằng tăng tu vi là chuyện đơn giản. Ngươi nghĩ rằng khi tới bình cảnh sẽ đột ngột có một viên linh đan thập nhất phẩm rơi xuống hay là hàng chục khối Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ xuất hiện hay sao? Nếu như dễ dàng vậy thì các tông môn đâu cần thiết lập ra làm gì? Mặt khác…”
Trác Phàm thâm ý nhìn Mạc Thiên Sinh nói tiếp: “Ngươi có biết một tu giả cần biết bao nhiêu tài nguyên thì mới có thể thuận lợi phát triển không?”
Nghe tới điều này, Mạc Thiên Sinh lập tức cúi đầu: “Là đệ tử ngu muội.”
Đúng thế, Trác Phàm làm gì có nhiều tài nguyên đến thế. Mặc dù bây giờ dư dả nhưng nếu đem so với đệ tử của các tông môn lớn lại chẳng thấm vào đâu. Cho dù bán hết cả Thiên Sinh thương hội thì cũng chẳng đủ để so bì.
Trác Phàm quay người: “Đi thôi. Trong thời gian này đích thân ta sẽ huấn luyện cho ngươi. Còn cả Tiểu Ám Kim Sư Hổ nữa.”
Trác Phàm liếc nhìn Tuyết Tinh Xà đang xoay đầu như thể không hiểu vì sao chủ thượng lại nhìn mình.