0
Tại nơi đại trận truyền tống bày bố, tứ phương nâng lên bốn thanh cột trắng tự như chiếc ranh nanh hàm dưới đâm thẳng chân trời. Phía trên đặt một cái trận bàn bằng đá với phù văn điều khắc phứt tạp nhưng bị tầng mây đen che phủ khiến cho người ta không cách nào nhìn rõ. Cách đó không xa là một vài người mặc y phục giống nhau đang viết gì đó lên trúc giản.
“Ầm! Ầm!”
Đúng lúc ấy, một âm thanh chấn động vang lên khiến bọn họ không hẹn mà cùng nhau dừng lại đồng thời hướng mắt về phía đại trận.
Trên bầu trời, tầng mây đen dần dần mở ra để lộ một con mắt lớn, kim quang rạng rỡ kèm theo nhiệt lượng nóng bỏng rát cả da mặt phủ xuống đại địa. Mà lại, phù văn trên thạch bàn theo đó bắt đầu chói lóa, từng vòng từng vòng ấn kí của trận pháp xoay vòng không tuân theo bất kì quy tắt nào.
Ước chừng mười tức sau, trận pháp ngừng chuyển động, chỉ thấy bốn chiếc răng nanh từ từ mở ra, trận bàn do vậy mà dần dần hạ xuống. Con mắt lớn trên bầu trời trừng lớn phóng ra một thiên thiểm quang xuyên tấu tầng kết giới rồi chiếu tại trung tâm thạch bàn.
Những người kia thấy vậy vội vàng đưa tay che mắt không muốn vì thế mà bị mù lòa.
Đợi cho chấn động ngừng lại, tất cả vội vàng đi tới cung kính cúi đầu hành lễ.
Vị trí thạch bàn hạ xuống chẳng biết từ lúc nào xuất hiện thêm bốn thân ảnh. Bọn họ đều mặc y phục màu đen, gương mặt bị một tầng hắc khí bao phủ không rõ chân diện, chỉ thấy đôi mắt tỏa ra xích mang tràn đầy sát khí lạnh lùng bước ra.
“Cung nghênh bốn vị thượng nhân.”
Một trong số đó liếc qua nhìn những người ở đây sau đó khẽ gật đầu rồi ném ra một cái chỉ giới: “Đây là phần của các ngươi.”
Ánh mắt của đám người canh trận lập tức sáng lên, hai tay chụp lấy, miệng thì cảm ơn rối rít: “Đa tạ thượng nhân.”
Cách truyền tống đại trận chừng mười dặm, bốn người mặc hắc y lần nữa hiện ra.
“Chu Thiên Đại Lục rộng lớn như thế, muốn tìm một người không biết khó khăn thế nào nữa.”
“Bao lâu cũng phải tìm. Đại công tử đã nói nhất định phải bắt bằng được hắn về. Thần Hồn Kế Thừa là thứ cực kì trọng yếu đối với Tần Gia.”
“Nhưng lần ấy hắn đã b·ị t·ruy s·át đến mức thần hồn xuất khiếu, trọng thương không hề nhẹ, ngay cả mệnh đăng đều đã tắt rồi cơ mà.”
“Đây chính là điều làm Đại công tử khó hiểu. Vốn dĩ mệnh đăng tắt đi nghĩa là tính mạng theo đó cũng không còn. Vậy nhưng mấy ngày trước mệnh đăng của Tam… Tần Đồng Long đột nhiên nhóm lên lại. Có lẽ hắn đã dùng bí pháp gì đó che giấu sinh cơ của bản thân.”
“Nhưng vấn đề ở đây là chúng ta phải tìm bằng cách nào cơ chứ? Công pháp của Tần Gia, lại thêm Ám Độc Thần Long thì việc t·ruy s·át hắn chẳng khác nào mò kim đáy bể cả.”
Trong một khoảnh khắc, bốn người đều đồng loạt trầm ngâm. Mãi một lúc sau, một người khẽ lên tiếng: “Tiểu ẩn thì ẩn nơi thôn dã. Trung ẩn thì ẩn nơi thành thị, còn đại ẩn thì ẩn trong lòng địch. Với tính cách của Đại công tử thì Tần Đồng Long không dám trốn gần Tần gia đâu. Còn nữa, hắn là người ẩn nhẫn, có thù tất báo nên càng không lựa chọn ẩn cư sơn lâm. Vậy nên rất có thể hắn sẽ lựa chọn một nơi nào đó có đủ tài nguyên chờ ngày trở lại.”
“Chu Thiên Đại Lục phân thành bảy tông. Trong đó loại trừ Hợp Hoan Tông ra thì có sáu tông môn lớn mà chúng ta chỉ có bốn người…”
“Không sao. Tuy có bốn người nhưng chẳng phải chúng ta còn có Vạn Hào Bang sao? Chỉ cần đưa ra mức giá phù hợp, mọi thông tin đều sẽ được bọn chúng cung cấp, tin chắc không tới một năm liền sẽ tìm được thôi.”
“Cái đám ăn mày ấy á? Liệu có đáng tin không?”
“Chính vì chúng là lũ ăn mày cho nên mới đáng tin đấy. Thử hỏi nơi nào mà chẳng có ăn mày? Vạn Hào Bang trải rộng khắp Thánh Giới nên không chỗ nào chúng không nghe ngóng được ít nhiều cả.”
“Vậy thì trước tiên đến phân đà của Vạn Hào Bang trước đi.”
Cùng lúc đó, Trác Phàm và Mạc Thiên Sinh đã trở về Hoàng Liên Sơn, nơi có trận pháp tự hành bảo vệ.
Nguyên bản Trác Phàm không định trở về nhưng vì Mạc Thiên Sinh lo lắng cho Thanh Thu, sợ rằng nàng ta sẽ không chịu rời đi mà cứ cố ở lại chờ đợi.
Nhìn không gian bên trong trở nên trống trải, gần bờ hồ là một đống xương linh thú cùng một ít quả dại đã thối rửa, trong mắt Mạc Thiên Sinh lại hiện ra hình ảnh Thanh Thu đang ngày ngày chống cằm chờ đợi hắn.
“Xem ra Thanh Thu đã cùng với hai người kia rời khỏi rồi. Cũng chẳng biết nàng sẽ tới nơi nào.” Mạc Thiên Sinh thì thào vài tiếng.
“Có lẽ ngươi sẽ sớm gặp lại nàng thôi.” Trác Phàm nói một câu sau đó tiếp tục đi vào.
Nhìn thác nước đổ xuống, Trác Phàm không khỏi lắc đầu một cái.
Theo tu vi tăng lên, dòng nước kia đã chẳng còn đủ sức thử thách dành cho Mạc Thiên Sinh nữa. Nếu như muốn hắn có thể ở đó mười ngày nửa tháng cũng chẳng sao.
Chính vì vậy, Trác Phàm phải tìm cách khác để cho đệ tử của mình tu luyện. Và thật may làm sao, hắn vừa hay có được Địa Tâm.
Mạc Thiên Sinh thấy Trác Phàm đang trầm tư bèn ở một bên ngoan ngoãn ngồi xuống. Hắn không biết Trác Phàm đang nghĩ gì nhưng hẳn là sẽ liên quan tới cuộc sống của những ngày sau này. Ít nhất là cho tới khi Hoàng Dược Cốc tuyển chọn đệ tử.
Trước hết, Mạc Thiên Sinh lấy ra một miếng ngọc giản bắt đầu dùng ý niệm khắc chữ bên trong. Lạc Thiến Thiến đã biết tên của hắn, cũng biết xuất thân từ đâu.
Vậy nên điều Mạc Thiên Sinh lo lắng là sau khi trở về nàng ta vì lầm tưởng hắn đ·ã c·hết mà đến Thiên Sinh Thương Hội báo hung tin cho Mạc Thế Khải. Hắn không muốn phụ thân của mình phải lo lắng quá nhiều.
Mà trên thực tế, mọi việc cũng giống y như Mạc Thiên Sinh suy nghĩ. Lạc Thiến Thiến chẳng những cầu xin sư phụ nhận Thanh Thu là đệ tử kí danh còn tự mình đến Thiên Sinh thương hội sau vài ngày để gặp Mạc Thế Khải.
Tất nhiên, Mạc Thế Khải đã được nhi tử của mình báo trước. Bất quá ông được dặn là không nên tiết lộ, chuyện này cứ để sau đó hẵn tính.
Tuyết Tinh Xà theo Trác Phàm đến sườn đông của Hoàng Liên Sơn liền biến thành thú canh cửa. Bất kể ban ngày hay đêm nó đều ở tại một cái thạch động gần đó nghe ngóng động tĩnh, nếu như có loài vật đui mù nào tới gần sẽ tỏa ra uy áp.
Bất quá, khí tức của nó hiện tại chỉ là một linh thú cấp bốn, nhiều lần gặp phải linh thú cao hơn mình nó đều cần có sự trở giúp của Trác Phàm.
Nhìn thấy sự cố gắng của Tuyết Tinh Xà, Trác Phàm cuối cùng cũng đồng ý để nó tiến vào bên trong đại trận.
Ước chừng một tháng sau, thương thế của Mạc Thiên Sinh đã khôi phục hoàn toàn. Giờ đây hắn đang ở bên cạnh bờ hồ, tay cầm Kim Cang Thương huy động tứ phương. Mỗi lần quét thương đều vang lên âm thanh vù vù, phong mang nổi lên cuốn lá khô bay khắp nơi.
Hình ảnh Trác Phàm ở Nhung Quốc vẫn luôn hiện hữu trong đầu của Mạc Thiên Sinh. Hắn nhắm mắt lại, hồi tưởng giữ gì mình nhìn thấy được nhưng mỗi khi vận nguyên lực lại khó lòng bắt chước một cách hoàn hảo.
Mạc Thiên Sinh cũng biết, để có thể luyện thành võ kỹ đến trạng thái lô hỏa thuần thanh như vậy thì cần rất nhiều thời gian. Mà lại, hắn dư dả nhất là thời gian cho nên cũng chẳng vội vàng gì.
Mạc Thiên Sinh vừa thấy Trác Phàm từ bên trong thạch động bước ra liền vội nghiêm người hành lễ.
Trác Phàm không quá chú ý mà đi tới tảng đá gần bên hồ ngồi xuống. Hắn nhìn Mạc Thiên Sinh, nghĩ nghĩ rồi nói: “ Trong thời gian qua, vi sư đã suy nghĩ rất nhiều. Thương pháp không phải là thế mạnh của ta, nếu như là kiếm thuật thì lại khác rồi. Bất quá, là sư phụ của ngươi ta cũng không thể để ngươi chịu thiệt.”
Nói rồi, Trác Phàm lập tức lấy ra hai cái ngọc giản đưa cho Mạc Thiên Sinh rồi tiếp tục lên tiếng: “Bên trong là một món thương kỹ Huyền Giai cao cấp lúc trước ta được một vị bằng hữu họ Âu Dương tặng cho. Loại võ kỹ này thiên về “Khoái” hơn là “Trọng” nếu đem kết hợp với Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ thì có thể vượt vài tiểu cảnh giới để giao chiến với tu giả bình thường.”
“Mặt khác. Nếu như chỉ có tốc độ mà không có sức mạnh thì chính là một sự thiếu sót. Ngọc giản còn lại là một món công pháp có tên là Hoàng Long Chân Khí cũng là vi sư lấy được trước đây. Món công pháp này gồm mười trọng, hiệu quả nhất khi dùng long mạch luyện thể nhưng tạm thời chưa tìm được. Bất quá, có Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ hỗ trợ thì ngươi vẫn có thể tu luyện được. Một khi đạt tới cửu trọng, ngươi hoàn toàn có thể vượt cấp chém g·iết tu giả hơn một đại cảnh giới. Đạt tới Thập Trọng sẽ hình thành bất tử chi thân, công pháp cũng sẽ tăng cấp đạt tới Địa Giai trung cấp. Có điều bậc cuối cùng này cần phải có cơ duyên cực lớn mới được.”
Mạc Thiên Sinh nhìn hai cái ngọc giản tỏa ra ánh sáng chói lóa, trong mắt hiện lên một tia cảm kích. Công pháp và võ kỹ đều thuộc hàng Huyền Giai cao cấp. Ngay cả đệ tử của các tông môn cũng phải khó khăn lắm mới kiếm được. Đặc biệt hơn hết là món công pháp thứ hai kia. Bất tử chi thân nghĩa là cho dù đánh nát cả thân thể cũng sẽ khôi phục lại như ban đầu. Rõ ràng ngoại trừ tinh thần bị phía hủy ra thì tu giả coi như là bất tử thật sự.
Tính đến hết thảy, Mạc Thiên Sinh đang học trong người các võ kỹ như là Âu Dương Thương Pháp, Đường Môn Thủ Pháp, Đồng Thuật, Luyện Thể Công Pháp. Mỗi một cái đều đủ để khiến người khác phải đỏ mắt chứ đừng nói tới nhiều loại như vậy.
Nghĩ đến đây, Mạc Thiên Sinh lập tức quỳ xuống, hai tay nâng lên ngọc giản rồi hô lớn: “Đa tạ sư phụ truyền nghệ.”