Khác với nơi các thí sinh đang đứng, khu rừng kia vô cùng âm u, mây mù dù đã tản bớt nhưng vẫn còn đọng lại không ít mơ hồ còn nhìn thấy rất nhiều ánh mắt hung hăng đang quan sát vừa phía này. Bất quá, giống như kiêng kỵ vị Đại trưởng lão kia mà những con mắt ấy dần dần biết mất.
Đến đây, Đại trưởng lão tiếp tục với gương mặt nghiêm túc: “Như các chấp sự đã nói, ở vòng này có khi các ngươi phải dùng tính mạng để đánh đổi. Bên trong sâm lâm không chỉ có linh thú mà còn có cả mê vụ, độc vụ. Nhiệm vụ của các ngươi chính là trong thời gian ngắn nhất vượt qua sâm lâm đồng thời thu thập đủ số điểm cống hiến trong ngọc bài. Sau ba tháng, bất kể kết quả thế nào đi nữa thì vòng tuyển chọn cuối cùng này đều sẽ khép lại.”
Nghe đến đây, sắc mặt ai nấy đều trở nên trắng bệch. Ngay cả Mạc Thiên Sinh vốn vô cùng tự tin cũng không khỏi suy tư. Hắn liếc nhìn xung quanh một vòng và chợt nhận ra những người khác đều rất khó đối phó.
Hắn là tu giả Đoán Cốt, bất quá người ta cũng vậy. Hắn kham khổ tu luyện, chưa chắc gì người ta cũng thế. Bởi vì thế, không được khinh thường bất kì ai.
Mạc Thiên Sinh vô cùng rõ ràng về điểm này. Cho đến hiện tại, dù gặp phải tu giả Trúc Cơ hắn cũng sẽ không dám lơ là. Ai bảo bên người hắn còn có tên sư phụ biến thái như Trác Phàm làm chi.
Làm gì có kẻ nào vừa gặp đã nghĩ một thanh niên chẳng chút ba động tu vi nào đã có thể dùng nhục thân đọ sức cùng tu giả Đoán Cốt. Mà lại, một khi thôi phát Địa Tâm, cho dù cường giả Thần Chiếu cũng phải bó tay chịu trói đâu.
Ở cách đó không xa, Tần Đồng Long đang liên tục sờ cằm trong bộ dạng của nữ tử. Bất quá, giờ khắc này chẳng ai lại chú ý điểm đấy cả, toàn bộ tâm tư của các thí sinh đều đang đặt vào vòng cuối cùng này. Mỗi người chỉ cần không từ bỏ thì riêng phần mình đều sẽ có đối sách tương ứng.
Tuy nhiên, không phải ai cũng thế. Khác với Tần Đồng Long và Mạc Thiên Sinh ở nơi này, Vương Phú Hào dường như không quá bận tâm bởi lẽ bên cạnh hắn đang có hai thanh niên trẻ tuổi bảo hộ. Thân là Thế tử của một nước, mặc dù từ bỏ ngai vị đi nữa thì cũng là nhi tử của quốc vương được người hộ tống.
Các đó không xa, hai vị lão giả đứng trên phi thuyền, toàn thân ba động thình lình đều là Thiên Huyền đỉnh phong cũng đang ngóng nhìn về phía Vương Phú Hào với vẻ mặt ngưng trọng. Hiển nhiên đây chính là các hộ vệ hoàng thất, bất quá dựa theo quy định của Hoàng Dược Cốc bọn họ không được phép tham dự vào.
Diêm Quốc mặc dù cũng là một quốc gia lớn đấy có điều đem so với một trong số bảy tông môn lớn nhất đại lục thì vẫn còn có khoảng cách khá xa. Vậy nên dù rất lo lắng cho Vương Phú Hào nhưng hai lão giả kia không còn cách nào khác, chỉ có thể cầu mong hai tên thị vệ trẻ tuổi kia có thể bảo hộ Vương Phú Hào an toàn.
Một lần nữa, giọng nói của Đại trưởng lão vang lên: “Tất nhiên, các ngươi cũng không cần quá bi quan. Bên trong sâm lâm dù nguy hiểm trùng trùng nhưng sẽ tồn tại một ít cơ duyên. Nếu như may mắn, có thể khiến thực lực các ngươi tăng tiến một bậc. Mặt khác, khi gặp nguy hiểm chỉ cần bóp nát ngọc bài liền có thể truyền tống đến đây nên đừng lo lắng.”
Nghe vậy, gương mặt của các thí sinh mới bắt đầu giãn ra. Ít nhất thì trong nguy hiểm sẽ có cơ duyên. Mà lại, vẫn còn biện pháp truyền tống, xem như gặp phải linh thú cấp cao cũng có thể an toàn trở ra, trước mắt đã chuẩn bị kĩ càng, còn mỗi chờ đợi bắt đầu mà thôi.
Nhưng mà, còn không cho các thí sinh vui mừng đủ lâu, Đại trưởng lão lại nói tiếp: “Lần tuyển chọn này chủ yếu là dựa vào thực lực, vì vậy ngoại trừ đem binh khí và linh bảo phòng hộ th·iếp thân ra, bất kì ai cũng không được mang thứ gì khác.”
“Ta có ý kiến.”
Đại trưởng lão nhìn Vương Phú Hào khẽ gật đầu như thể cho phép hắn phát biểu.
“Bẩm trưởng lão, ta không có gì ngoài linh thạch, vậy thì xem linh thạch như binh khí th·iếp thân có được không?”
Mọi người bất giác bật cười trước câu hỏi ấy. Linh thạch sao có thể là một loại binh khí được cơ chứ. Thế nhưng Vương Phú Hào dường như chả để ý chút nào mà chỉ mang ánh mắt kì vọng nhìn lên thân ảnh ở giữa không trung.
Đại trưởng lão tương tự nhìn hắn, một lúc sau mới khẽ gật đầu: “Được. Nếu đã không dùng binh khí vậy thì có thể mang linh thạch.”
“Đa tạ trưởng lão.” Vương Phú Hào cười khì khì ôm quyền hành lễ.
Chủ đề này rất nhanh liền bị xao nhãn bởi vì ngay lúc này đây tiếng tù và lại nổi lên.
Đại trưởng lão dõng dạc nói: “Nếu đã hiểu rõ toàn bộ thì ngay bây giờ các ngươi có thể lập tức xuất phát. Ta và các trưởng lão, chấp sự, quản sự trong tông đứng ở phía đích chờ đợi. Còn chuyện này quên nói. Người đạt được thành tích tốt nhất trong lần tuyển chọn này sẽ được cân nhắc vào trong Long Hồn Luyện Khí Tháp để tu luyện trong nửa tháng. Về việc nó là cái gì thì đợi sau cuộc tuyển chọn này kết thúc ta lại giải thích.”
Trác Phàm vốn dĩ còn đang thờ ơ, vậy nhưng khi nghe được hai chữ “long hồn” ánh mắt lập tức sáng lên. Hắn nhìn Mạc Thiên Sinh nói: “Thiên Sinh à. Có nhiệm vụ dành cho ngươi đây. Nhất định phải dành được hạng nhất đấy.”
Mạc Thiên Sinh ngẩn người nhìn Trác Phàm: “Sư phụ. Không phải nói chỉ cần vào tam cường là được sao?”
Mạc Thiên Sinh nhớ rõ lời của Trương Hàn Thiếc nói, chỉ cần vào Tam cường là có thể cho người ngoài vào cùng. Vậy nên mục tiêu của hắn lần này chính là vào nhóm ba người mạnh nhất.
Việc ấy đối với Mạc Thiên Sinh mà nói là vô cùng khó khăn. Tu vi của hắn đâu phải là cao nhất, mà lại cũng tồn tại một ít yêu nghiệt còn chưa hiển lộ thân thủ nữa mà.
Thế nhưng giờ đây, nghe Trác Phàm nói phải được hạng nhất khiến cho Mạc Thiên Sinh càng thêm khổ bức, mọi chuyện khó càng thêm khó.
Thấy Mạc Thiên Sinh nản lòng như thế, Trác Phàm bèn nói: “Tuy không biết Long Hồn Luyện Khí Tháp là gì nhưng nếu đã có hai chữ ‘Long Hồn’ thì nhất định sẽ tồn tại long tức. Hoàng Long Chân Khí của ngươi đã dừng lại ở đệ nhị trọng đỉnh phong, nếu như có được chút long tức này thì sẽ có cơ hội đột phá tầng thứ ba, thực lực lại tăng tiến một bậc. Đây chính là cơ duyên không gì sánh bằng đấy.”
Nghe được những lời này, đôi mắt Mạc Thiên Sinh lập tức tràn ngập tơ máu. Thực lực chính là thứ mà hắn cần nhất lúc này. Mỗi lần ra ngoài đều gặp phải nguy hiểm, mà lại, dường như lần nào Trác Phàm cũng phải liều mạng giải vây trong khi bản thân hắn chẳng được tích sự gì.
Việc này khiến Mạc Thiên Sinh luôn luôn cảm giác bản thân cực kì vô dụng. Giờ đây biết có khả năng tăng tiến thực lực thì hỏi sao hắn lại không điên cuồng cho được.
Cứ như thế, Mạc Thiên Sinh lập tức hung hăng gật đầu: “Sư phụ yên tâm. Vị trí nhất bảng kia, đệ tử lấy chắc rồi.”
Ngay sau đó, Mạc Thiên Sinh đem chỉ giới giao cho Trác Phàm còn bản thân hắn chỉ mang đúng mỗi Kim Cang Thương cùng Thánh Nữ Lệ đeo trên cổ mà thôi.
Vốn dĩ Mạc Thiên Sinh định bụng đem binh khí mà Trác Phàm mới tặng cho mình nhưng nghĩ lại cầm một linh bảo cấp năm sẽ khiến người khác chú ý cùng đề phòng nên sẽ rất khó ra tay.
Theo tiếng tù và ngân dài, đoàn người gần cả vạn tu giả nhất tề bước đi, riêng phần mình lựa chọn một con đường biến mất sau cánh rừng rập rạp. Một số khác sau khi lập bè kéo cánh thì lại cùng nhau tiến vào sâm lâm. Trước khi đi, ánh mắt bọn họ không khỏi liếc nhìn những kẻ gần đó như để ghi nhớ phương vị. Hiển nhiên, vượt qua cánh rừng thì vẫn chưa đủ trở thành đệ tử Hoàng Dược Cốc mà còn phải có cả điểm tích lũy nữa.
0