0
Trác Phàm đứng từ xa lẳng lặng quan sát cuộc tuyển chọn thông qua trận thức quan sát bên dưới. Mặc dù không thể nghe rõ mồn một lời nói của các thí sinh nhưng hắn đã nhìn ra vài manh mối.
“Những cái xác kia là thật. Thì ra, chính phái cũng chưa hẳn là kẻ hiền, ngay cả Hoàng Dược Cốc cũng như thế.”
Ba ngày sau, đám người Vương Phú Hào mới bất đầu rục rịch lên đường. Bởi vì trong nhóm Chu Nhã Băng có người b·ị t·hương nên bọn họ phải trì trệ ít hôm.
Thời gian ba ngày không phải quá nhiều, chính vì thế dù có thể di chuyển nhưng tốc độ vẫn tương đối chậm chạp.
Chu Nhã Băng cũng đồng bạn b·ị t·hương phải ở giữa đoàn cùng với các tu giả Trúc Cơ khác. Còn như Nhạc Thừa Chí và Mạc Thiên Sinh vẫn như cũ đạm nhiệm bao bọc ở hậu phương.
Vương Phú Hào trợn mắt cắn răng nhìn về phía hai tên hộ vệ đi ở tiền phương. Lúc đầu hắn dự định ba người cùng một chỗ, vậy nhưng hai tên kia nhất quyết không chịu vì đảm bảo an toàn.
Vì thế, giờ đây Vương Phú Hào cũng ở trong nhóm tu giả trung tâm cần được bảo hộ. Nhưng mà không có bất kỳ người nào có thái độ bất bình cả. Đi một đoạn đường khá dài nên ai cũng hiểu được ít nhiều về hắn.
Vương Phú Hào thực chiến chưa biết nhưng về trận pháp thì rất có chiều sâu. Chỉ trong chưa đầy mười tức hắn đã có thể bố trí được một cái trận thức đơn giản, một khắc đã hoàn thành phù văn trận đồ cấp năm một cách chính xác.
Đây cũng là vì cái gì mà trong suốt ba ngày qua không có bất kỳ linh thú nào dám bén mảng tới gần. Chỉ cần đến phạm vi trận pháp chúng sẽ phải đối mặt với mưa tên bão đạn.
Tuy nhiên, không ai phát hiện bây giờ trong lòng Vương Phú Hào đang lo lắng đến mức nào. Hắn đưa tinh thần lực xâm nhập vào chỉ giới sau đó khẽ thở dài.
Đoạn đường đi chưa tới một phần ba thế mà linh thạch tiêu tốn sắp sửa phân nửa. Điều này có nghĩa là nếu không tiết kiệm thì e rằng rất khó để qua ải phía sau.
Lại thêm nửa ngày trôi qua, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng hét thất thanh. Hai thị vệ đi đầu bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt trở nên ngưng trọng. Nguyên lực đồng loạt tán khai để cho ngũ quan cảm giác nhạy bén hơn.
Trước mặt vẫn như cũ là ánh sáng lờ mờ của rừng rậm, bất quá bây giờ là giữa trưa nên tầm nhìn tương đối tốt. Đoàn người bước chân thận trọng hơn hẳn. Mà càng tới gần, tiếng binh khí v·a c·hạm lại càng rõ ràng hơn.
“Là bọn họ?”
Vương Phú Hào nhìn phía trước, phát hiện một vài gương mặt quen thuộc không khỏi kinh nghi.
Kia chính là những thành viên trong tổ đội cũ mà Vương Phú Hào từng ở. Bất quá, thứ làm hắn nghi hoặc chính là vì sao không có lấy một tu giả Đoán Cốt. Tất cả những người ở đây đều chỉ có tu vi Trúc Cơ mà thôi.
“Gào!”
Còn chưa kịp nhận ra tình huống, phía bên này Mạc Thiên Sinh đột nhiên thi triển chấn cước bay lên. Trước mặt hắn là một con sói cao chừng hai trượng, đôi mắt đỏ ngầu phi tới. Miệng nó chảy đầy nước dãi, rõ ràng là đang trong trạng thái cuồng sát.
Không chút do dự, Mạc Thiên Sinh nhanh chóng quay người. Giữa không trung, Kim Cang Thương xoay tròn để lại hư ảnh như một chiếc bàn tròn màu hoàng kim.
Binh!
Một thương bổ mạnh khiến con sói kia lập tức rơi xuống, run rẩy cụp đuôi bỏ chạy.
Mạc Thiên Sinh thu hồi Kim Cang Thương, cũng không có quá chú ý tới nó. Đây chỉ là một đầu linh thú cấp ba muốn tranh thủ đánh lén nhưng bất thành.
Phía bên này, hai tên dẫn đầu đã mở đường tới nơi những tu giả Trúc Cơ kia. Số lượng linh thú bao vây tuy nhiều nhưng không có lấy một con cấp bốn. Rất nhanh chênh lệch liền rõ ràng, đám linh thú vì vậy mà lần nữa rút lui.
“Các ngươi sao lại ra nông nỗi này?” Vương Phú Hào đi tới nhìn những gương mặt liên tục hấp khí kia hỏi.
“Còn chẳng phải do các ngươi?”
“Cái gì? Là do ta?” Vương Phú Hào đưa tay chỉ vào bản thân như thể không hiểu được tình huống.
Lúc này đây, một tên tu giả mặt mày đầy máu, rõ ràng là b·ị t·hương lên tiếng trách móc: “Chính vì các ngươi rời khỏi làm sức mạnh của cả đội trở nên yếu kém. Chúng ta đi một đoạn thì bị một nhóm linh thú bao vây. Tên Hồ Lam Khanh khốn kiếp thấy thế liền cùng mấy tên Đoán Cốt bỏ chúng ta lại ở đây, nếu không nhờ có linh bảo phòng hộ thì tính mạng đã không còn nữa rồi.”
“Cái gì? Hồ Lam Khanh bỏ các ngươi mà một mình chạy trốn?” Vương Phú Hào cảm thấy có chút không chân thật. Khi mới tiếp xúc, hắn cảm thấy nhân phẩm của Hồ Lam Khanh không tệ chút nào, từ cử chỉ đến hành động.
Tu giả kia cười khẩy một cái: “Toàn là một lũ giả nhân giả nghĩa. Hắn chẳng qua chỉ là muốn lợi dụng chúng ta để an toàn vượt qua sâm lâm mà thôi. Có lẽ giờ này, hắn đã tới được phía cuối khu rừng rồi cũng nên.”
“Đúng thế. Tên khốn c·hết tiệt. Lâm vào khổ cảnh liền đem chúng ta vứt bỏ…”
Những lời chửi rủa cơ hồ muốn đem tổ tiên của Hồ Lam Khanh ra tế sống. Các tu giả đem những uất hận thời gian qua đổ hết lên đầu hắn.
“Đây còn không phải là do các ngươi tự chuốc lấy sao?”
Đúng lúc ấy, một lời nói lạnh lùng chợt vang lên. Tất cả bất giác im bặt nhìn lại mới thấy Nhạc Thừa Chí băng lãnh nói tiếp: “Lúc đầu kẻ nào một mực khuyên Hồ Lam Khanh không nên cứu người, rồi còn gì mà cứu bọn họ chỉ làm cản bước chúng ta? Giờ thì hay rồi, các ngươi trở thành vật cản đường thì Hồ Lam Khanh đương nhiên phải vứt bỏ chứ sao?”
“Nhạc Thừa Chí. Ngươi nói vậy mà được sao?”
Đứng trước sự giận dữ kia, Nhạc Thừa Chí chầm chậm bước tới, khí thế của tu giả Đoán Cốt đùng đùng phát ra: “Ta nói vậy thì có gì mà không được?”
Vừa dứt lời, Nhạc Thừa Chí một trảo chụp lấy ngọc bài của đối phương sau đó đặt bên cạnh ngọc bài của mình. Chỉ thấy số điểm bên trên nhất thời tăng lên thêm một trăm hai mươi còn tu giả kia thì hóa thành vầng sáng biến mất.
“Ngươi… Ngươi…”
Những người khác kinh hãi lùi lại. Nhạc Thừa Chí không báo trước tước đi hết điểm tích lũy của một tu giả khiến cho bọn họ khó nắm bắt được tình hình.
Mạc Thiên Sinh trong mắt lóe lên tinh quang cũng nhanh chóng đến bên cạnh một tên tu giả đem ngọc bài của hắn bắt lấy.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ các tu giả mới vừa được cứu đã hóa thành lưu quang bay lên bầu trời thoát khỏi sâm lâm.
“Phải làm đến tận vậy sao?” Chu Nhã Băng ngơ ngác hỏi. Nàng không hiểu vì sao Nhạc Thừa Chí trước đó nhã nhặn trong khi bây giờ lại lạnh lùng đến thế.
Vương Phú Hào đem đống ngọc bài vứt đi rồi khẽ đáp lời: “Bọn chúng thấy c·hết không cứu, đây là cái giá chúng phải trả. Không bỏ mạng lại đã là tốt lắm rồi.”
Trong khi Chu Nhã Băng còn đang tiêu hóa thông tin thì Vương Phú Hào cùng những người khác tiếp tục bày trận hình để lên đường.
Trên đường đi, Mạc Thiên Sinh nhảy lên cây cao quan sát rất nhiều lần. Hắn nhận ra một điều rằng khu rừng này có hình dạng giống như một chiếc phễu. Nếu ban đầu tiến vào đường xá rộng rãi nhưng còn về cuối thì sẽ càng hẹp lại.
Trăm sông đổ về một biển!
Có thể hình dung như vậy cũng không sai. Cho đến nửa tháng tiếp theo trôi qua, đám linh thú xuất hiện ngày một nhiều hơn, số lượng có lần lên tới gần hai mươi đầu.
Một vài tu giả Trúc Cơ trong nhóm cảm thấy thực lực của bản thân không ổn bèn lựa chọn từ bỏ, đem toàn bộ điểm tích lũy của mình giao cho Vương Phú Hào.
Không ai dị nghị gì cả bởi vì trong suốt đường đi, tính mạng của bọn họ được đảm bảo đều có liên quan mật thiết tới Vương Phú Hào. Ban ngày hai tên hộ vệ mở đường mà đi, đến đêm lại dùng trận pháp thủ hộ, dần dần mọi người cảm thấy vô cùng tin tưởng hắn ta.
Mạc Thiên Sinh trong suốt quá trình này cũng không có thể hiện gì nhiều. Nhiệm vụ của hắn chỉ đơn giản là kiềm hãm linh thú theo đuôi nhưng có vẻ bọn chúng vẫn còn đang chờ đợi điều gì đó.