0
“Hay là trao đổi đi. Ta dùng linh tuyền thủy, còn cái này cho ngươi.”
Tiểu Giao Long dường như hiểu được Mạc Thiên Sinh nói gì, trên gương mặt tức thì hiện lên vẻ đăm chiêu như đang suy nghĩ.
Mạc Thiên Sinh không hề có ý định thúc dục mà chỉ đứng ở một bên im lặng. Bất quá, Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ trên tay không ngừng được hắn lay động.
Tiểu Giao Long chần chừ nhưng phát hiện Mạc Thiên Sinh mất kiên nhẫn bắt đầu đem Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ cất đi thì vội quýnh lên.
“Xì xì!”
Mạc Thiên Sinh mỉm cười, ném một nửa khối Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ trong tay cho Tiểu Giao Long rồi nói: “Ta đi hấp thụ linh tuyền, đợi sau khi xong liền đưa phần còn lại cho ngươi. Dù sao trong một sớm một chiều ngươi cũng đâu tiêu hóa hết.”
Tiểu Giao Long rất thoải mái khống chế cái đuôi của mình cẩn thận chụp lấy Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ rồi cắn một miếng. Ngay khi nốt xuống, gương mặt của nó tràn đầy hạnh phúc còn không quên ợ một tiếng rõ to.
Nó nhìn Mạc Thiên Sinh hất hất cằm.
Lần này không cần Tiểu Dạ truyền cho ý niệm Mạc Thiên Sinh cũng hiểu ý. Thế là hắn không chút do dự đi tới bên cạnh hồ nước.
Đến gần đó, Mạc Thiên Sinh lập tức cảm nhận được luồng linh khí dồi dào đang lướt qua da thịt. Hắn chầm chậm cởi bỏ y phục của mình chỉ còn lại một lớp áo sau đó nhảy xuống.
Toàn thân ngâm bên dưới mặt hồ, gợn sóng lan tràn xung quanh. Mạc Thiên Sinh cảm giác cơ thể như bị một tầng băng bao phủ để trái tim không tự chủ đập lên mạnh mẽ.
Mà nương theo mạch đập tăng lên, huyết dịch trong người của Mạc Thiên Sinh cũng bắt đầu sôi sục. Hắn cảm nhận được đan điền lúc này đang tỏa ra nguyên lực không ngừng xoay tròn tạo thành vòng xoáy.
Chỉ trong giây lát, dưới sự không chế của mình, Mạc Thiên Sinh lập tức hoàn thành một tiểu chu thiên. Mà lại, hắn cảm giác được nhờ ngâm mình trong linh tuyền thủy mà tốc độ nạp thổ của hắn tăng lên gấp mấy lần.
Chưa đầy một khắc, Mạc Thiên Sinh đã hoàn thành một đại chu thiên. Nhân lúc vòng xoáy bên trong đan điền còn đang mãnh liệt xoay vòng, hắn lại tiếp tục thêm một, một lần rồi lại một lần nữa.
Nhưng mà, đang lúc giữa chừng, Mạc Thiên Sinh đột nhiên cảm nhận được từ xa truyền tới thanh âm.
Nhạc Thừa Chí hai mắt sáng lên khi nhìn thấy linh tuyền trước mặt. Hắn biết ở đây có cơ duyên nhưng không ngờ gặp sớm như vậy.
Có điều, khi vừa tiếp cận phạm vi trăm trượng thì bất ngờ mấy chục cái gai nhọn đột nhiên phá không bay tới. Nhạc Thừa Chí hốt hoảng vội vàng ngưng lại bước chân.
“Tiểu Giao Long?”
Gương mặt Nhạc Thừa Chí thoáng trầm xuống. Dù hắn có tu vi Đoán Cốt nhưng muốn đối phó với Tiểu Giao Long không phải là chuyện dễ dàng gì. Chưa kể đó, bên cạnh Tiểu Giao Long còn có một đầu linh thú khác.
“Khoan đã. Không phải Tiểu Giao Long luôn cao ngạo chỉ chơi có một mình hay sao?” Nhạc Thừa Chí thầm nghĩ trong lòng khi thấy Ám Kim Sư Hổ của Mạc Thiên Sinh ở sát bên nhưng không hề động thủ. Thế rồi, hắn cẩn thận dò xét nét mặt của nó.
“Tiểu Giao Long. Sao ngươi lại ở đây? Không mau trở về đi, trưởng lão mà thấy thì đường nào cũng bắt ngươi nhịn đói mấy ngày.”
Nghe Nhạc Thừa Chí đe dọa như vậy, gương mặt Tiểu Giao Long lập tức biến đổi. Bất quá, khi nhìn tới Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ chỗ cái đuôi của mình liền trở nên kiên quyết.
“Xì! Xì!”
Hai cái mang hai bên đầu phồng lên, Tiểu Giao Long xoay tròn thân thể lại.
Thấy cảnh này, Nhạc Thừa Chí vội lui lại thêm chục trượng. Gương mặt ngưng trọng nhìn xung quanh đang cô dọng lại. Hàng trăm hàng nghìn giọt nước giờ khắc này tụ tập hóa thành một cái thủy mạn cao quá đầu.
“Thủy Hoa Thiên Mạc!”
Nhạc Thừa Chí sợ hãi không dám ở lại vội ba chân bốn cẳng chạy đi.
Tiểu Giao Long thấy thế lại kêu thêm vài tiếng tiếp tục khoanh người lại thưởng thức Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ.
Ở phương diện khác, Nhạc Thừa Chí cảm thấy bản thân đã an toàn mới dừng lại, có điều trước ngực liên tục phập phồng. Hắn nhìn hướng cũ sau đó bất giác tặc lưỡi: “Sao nó lại xuất hiện ở đây nhỉ. Vốn dĩ phải ở Luyện Khí Tháp mới đúng chứ.”
“Thì ra ngươi ở đây.”
Đúng lúc này, phía đằng xa bỗng nhiên có năm thân ảnh đi tới. Dẫn đầu không ai khác chính là Vũ Băng Kỷ. Hắn ta cùng đồng bọn đánh nhau với Hồ Lam Khanh cùng Vương Phú Hào nên b·ị t·hương một ít.
Bất quá, Vương Phú Hào vì để bảo toàn lực lượng cũng tránh giao chiến không mong muốn nên lựa chọn rút lui. Còn như Hồ Lam Khanh mắt thấy như thế cũng chủ động rời khỏi, từ bỏ ý đồ đối với linh tuyền.
Chính vì vậy nên Vũ Băng Kỷ sau khi nghỉ ngơi hồi phục một chút quyết định tới chỗ linh tuyền xem thế nào thì gặp được Nhạc Thừa Chí.
Cả hai đều ôm trong người một bụng khí, vừa nhìn thấy nhau trong mắt đã tóe lửa.
Khác với Vũ Băng Kỷ và đồng bọn của hắn vừa trải qua một trận đấu dài dẳng, Nhạc Thừa Chí mặc dù vừa mới đột phá nhưng nguyên lực lại vô cùng dồi dào.
Giờ khắc này chạm mặt nhau, Nhạc Thừa Chí giống như điên tiếc lập tức vận nguyên lực thi triển chấn cước bay lên. Nguyên lực sung mãn phóng thích ra bên ngoài thành lục thải nhấc lên ba động mạnh mẽ, còn có hơn chục đạo kiếm khí quanh quẩn du tẩu bát phương thuận thế lao về phía trước.
Vũ Băng Kỷ co rụt tròng mắt. Hắn không ngờ rằng đối phương chưa nói gì đã lập tức động thủ. Đã vậy, mỗi một đạo kiếm khí kia đều ẩn chứa kình lực cự đại khiến cho một tu giả Đoán Cốt lục trọng như hắn cũng phải kiêng dè.
Trong lúc nhất thời, tròng mắt Vũ Băng Kỷ lóe lên lam quang, nguyên lực phóng thích ra ngoài đem nhiệt độ xung quanh giảm xuống. Một tấm băng thuẫn hiện ra ngăn chặn kiếm khí.
Còn có sau lưng hắn, ba tên đồng bạn tay cầm linh bảo nhảy lên. Mỗi người riêng phần mình đều có binh khí đẩy lùi kiếm mang của đối phương.
Chưa dừng lại ở đó, giữa không trung, bọn họ xuất ra võ kỹ. Tuy rằng không có sát khí nhưng công pháp linh giai cao cấp là không thể coi thường được.
Ở một phương diện khác, Mạc Thiên Sinh khẽ nheo mắt lại khi phát hiện nguyên lực tại đan điền đang ngày một nở rộ, phạm vi đột phá không còn xa nữa.
Mạc Thiên Sinh cũng phát giác ra có người đến gần, bất quá khi được Tiểu Dạ truyền tới thần niệm liền yên tâm tiếp tục.
Lại qua nửa ngày, Mạc Thiên Sinh cuối cùng nhịn không được hô lên một tiếng, toàn thân phát ra trận trận ba động. Chỉ thấy mặt nước vốn dĩ êm ả lại đột ngột nổi lên gợn sóng, vô số bong bóng nổi lên khiến cho mặt hồ trong suốt bị một tầng bọt trắng xóa bao phủ.
Chưa ngừng lại ở đó, mỗi một lỗ chân lông trên người Mạc Thiên Sinh đều đang chảy ra hắc thủy, so với trước kia dùng đan dược mà Trác Phàm đưa cho thì lần này còn đậm đặc mấy phần.
Tiểu Giao Long đang nhâm nhi Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ đột nhiên ngừng lại. Nó hít hít vài hơi rồi thè lưỡi vội vàng tránh ra xa.
Tiểu Dạ cũng không dám tới quá gần. Tới khi cách xa trăm trượng nó vẫn còn đưa hai chân trước bịt mũi lại, dù sao khứu giác của Ám Kim Sư Hổ khá là nhạy bén.
Giờ khắc này, mặc cho một bên chảy ra hắc thủy, toàn thân Mạc Thiên Sinh giống như tỏa ra nhiệt lượng đem mặt nước bên trên bốc hơi. Thân thể của hắn không tự chủ mà lơ lửng giữa hồ. Bằng mắt thường có thể cảm nhận được vô số thiên địa linh khí xung quanh đang xoay vòng rồi dần dần dung nhập vào bên trong đan điền của hắn.
Theo đó, trên trán của Mạc Thiên Sinh bắt đầu nổi lên phù văn, mà phía bên hông cảnh vật trở nên vặn vẹo.
“Gào!”
Tiểu Dạ kêu lên một tiếng, ánh mắt nghi hoặc nhìn lại bản thân. Lúc này bộ lông của nó phát ra ánh sáng màu vàng rực rỡ xen lẫn với những vằng lông màu đen càng trở nên bắt mắt.
Tiểu Dạ cảm giác cơ thể bỗng dưng nhẹ tênh, mà nương theo Mạc Thiên Sinh đột phá nó cảm nhận được huyết mạch cũng bắt đầu thăng hoa. Đây giống như một loại thúc đẩy tiến hóa, để cho bình cảnh cấp sáu bị phá vỡ.
Tất nhiên, đây chỉ là vấn đề huyết mạch, còn tu vi và cấp độ của nó vẫn không hề thay đổi. Có điều nếu so về thực lực thì sẽ mạnh hơn ít nhiều vì tinh thần lực của Mạc Thiên Sinh đang có chuyển biến.
Cứ như thế, một người một thú lại qua thêm một ngày. Có Tiểu Giao Long canh gác, gần như linh thú xung quanh không dám bén mảng tới. Thậm chí ngay cả tu giả đến gần đều bị nó tỏa ra uy áp đuổi đi.
Còn như trận chiến của Nhạc Thừa Chí và Võ Băng Kỷ như thế nào thì không ai quan tâm lắm.
Chỉ biết một hồi sau đó, Nhạc Thừa Chí trọng thương đi mất, rời khỏi sâm lâm. Võ Băng Kỷ thì cùng với đồng bọn tìm một nơi vắng vẻ khôi phục chờ đợi tiếp tục lên đường.