Mạc Thiên Sinh quay đầu lại mỉm cười nói: “Đều là người quen cả, không cần khách sáo như vậy.”
Câu nói này của hắn là cho Chu Nhã Băng bất giác liếc sang Dương Cơ Hàn.
Dương Cơ Hàn cười khổ lắc đầu. Hắn không nhớ rằng bản thân đã gặp qua người nào mập mạp như vậy. Mà lại, hình dạng này nhất định nổi bật thì làm sao hắn lại quên được đâu.
Mạc Thiên Sinh như nhìn ra suy nghĩ của Dương Cơ Hàn bèn che miệng ho khan vài tiếng rồi nói: “Tại hạ Mạc Thiên Sinh, trước đó đi cùng với Vương huynh lập nhóm tới sâm lâm. Lúc cứu các vị khỏi đám linh thú ta cũng có mặt ở đó.”
“Mạc Thiên Sinh? Không phải là tu giả Đoán Cốt bọc hậu cùng Nhạc Thừa Chí sao?” Chu Nhã Băng như nhớ lại một chút lên tiếng.
“Chính là tại hạ.”
“Nhưng mà, lúc ấy ngươi rõ ràng không có mập…”
“Ha ha. Thì ra là Mạc huynh đệ. Hữu lễ hữu lễ.”
Khi Chu Nhã Băng chưa kịp nói hết câu thì Dương Cơ Hàn đã vội vàng bịt miệng nàng lại. Trên đời này chả ai muốn bị người khác soi mói, đặc biệt là ngoại hình của mình cả. Cho nên cái gì hạn chế nói ra thì chỉ cần giữ trong bụng là được rồi.
Mạc Thiên Sinh cũng không quá chú ý điểm ấy. Hiện tại tâm trạng của hắn khá tốt, đặc biệt là sau khi “xả” lên đám người vừa mới bị loại kia.
Chú ý tới Vương Phú Hào hôn mê b·ất t·ỉnh, Mạc Thiên Sinh liền đi tới xem.
“Nơi này không tiện nói chuyện. Chúng ta đi chỗ khác rồi trị thương cho Vương Phú Hào luôn.”
“Được!”
Ít lâu sau, dưới sự dẫn dắt của Mạc Thiên Sinh, nhóm người bọn họ liền đi ngược về phía sâm lâm.
Bây giờ còn cách thời gian cho phép ước chừng nửa tháng, nếu như không ngừng nghỉ, từ sâm đi tới điểm cuối mất khoảng ba ngày đường. Vậy thì bọn họ mười hai ngày để khôi phục.
Mà lại, càng về cuối cùng, số lượng thí sinh bị loại cũng càng nhiều. Những người may mắn đều đã đạt được điểm tích lũy nhất định rồi cùng nhau tiến về nơi tập kết. Ngay cả những kẻ vốn nằm trong cường bản bị Nhạc Bất Quân lấy mất điểm tích lũy cũng sẽ nhân cơ hội này đi c·ướp b·óc.
Vậy nên đoạn đường đi ngược trở lại sâm lâm của nhóm người Mạc Thiên Sinh vô cùng thuận lợi. Mặc dù thi thoảng có vài kẻ nhảy ra cản đường nhưng đều là nguồn cung cấp điểm tích lũy cho Mạc Thiên Sinh mà thôi.
Trong lúc di chuyển, Dương Cơ Hàn nhiều lần muốn nói rồi lại thôi.
“Dương huynh. Ngươi có gì không ổn sao?” Mạc Thiên Sinh hỏi.
“Mạc huynh. Ta biết ngươi có lòng tốt. Chỉ là nếu bị chúng ta kéo chân ở đây, lỡ như…”
Vậy nhưng không đợi Dương Cơ Hàn nói hết câu, Mạc Thiên Sinh đã cắt ngang: “Dương huynh sợ bản thân sẽ làm ta bị ảnh hưởng đến thứ hạng sao? Tuy rằng mục tiêu của ta chính là đứng đầu nhưng chẳng sao cả. Chỉ cần tới kịp vào ngày cuối cùng là đủ rồi.”
“Nói vậy là có ý gì?”
Mạc Thiên Sinh không có giải thích mà nói tiếp: “Bên cạnh đó. Ta đến Hoàng Dược Cốc này ngoại trừ… à ừm… đại ca kết nghĩa của ta ra thì chẳng có ai bầu bạn. Các vị là người ta quen biết, cũng xem như là bằng hữu. Cho nên nếu sau này trở thành huynh đệ tỷ muội đồng môn thì cũng phải chiếu cố lẫn nhau mới được.”
“Nhưng mà… Điểm tích lũy của chúng ta vẫn chưa đủ.”
“Việc đó thì có cái gì khó đâu?”
Mạc Thiên Sinh vừa nói vừa lấy ngọc bài của mình ra. Vừa nãy hắn tước đoạt của mười tên tu giả kia trên dưới bốn nghìn điểm cho nên vẫn còn dư dả rất nhiều. Đây cũng là vì lý do gì mà hạng của hắn tăng nhanh từ mười chín lên thứ mười một.
Mặt khác, chính vì đám người Dương Cơ Hàn phải liên tục chạy trốn trong khi đó những kẻ khác bắt đầu hành động làm cho điểm tích lũy dần dần rớt hạng trầm trọng. Tỷ như lúc này, bọn họ đã nằm ngoài thập lục cường.
Mà nương theo ý niệm của Mạc Thiên Sinh, số điểm tích lũy của đám người Dương Cơ Hàn lần lượt tăng lên vừa đủ một nghìn. Ngay cả Tần Đồng Long cũng tương tự là như thế.
Một màn này để cho Dương Cơ Hàn và Chu Nhã Băng vô cùng cảm động. Phải biết một nghìn điểm tích lũy ấy bên trong Hoàng Dược Cốc tương đương mười vạn linh thạch chứ chẳng vừa thế mà Mạc Thiên Sinh một hơi bỏ ra gần ba nghìn điểm cũng không tiếc.
Trên thực tế, lúc này trái tim Mạc Thiên Sinh đang đau đến thắt lại. Ba nghìn điểm, ba mươi vạn linh thạch. Bao nhiêu đó đủ để hắn mua hàng tá thứ, ngay cả một ít linh hỏa luyện đan cũng có thể mua chứ chẳng vừa.
Bất quá, nhìn lại Tần Đồng Long đang soi mói ngọc bài liền khiến Mạc Thiên Sinh tạm thời quên đi.
“Xem như trả ơn nàng ta vậy.”
“Nhưng mà Mạc huynh. Thời gian của chúng ta không còn nhiều, làm sao mà có thể khôi phục hoàn toàn trước khi đến điểm tập kết đây? Ở đó chắc chắn không ít kẻ đang chờ đợi chặn đường c·ướp đâu. Nếu như được bảy tám phần thực lực thì cũng quá tốt rồi. Có điều việc này…” Dương Cơ Hàn lại lên tiếng.
Không phải hắn không tin tưởng Mạc Thiên Sinh nhưng việc này thật sự đã nằm ngoài khả năng rồi.
Khóe miệng chậm rãi nhếch lên, Mạc Thiên Sinh nở một nụ cười tự tin nói: “Dương huynh yên tâm. Ta đảm bảo, mười ngày sau không chỉ các ngươi mà cả Vương Phú Hào cũng sẽ khôi phục hoàn toàn.”
Dưới sự nghi ngờ của tất cả mọi người, Mạc Thiên Sinh tiếp tục dẫn đường. Tiểu Giao Long ở xa ban đầu còn lười biếng nhưng càng về sau nó bỗng nhận thấy đường đi hình như không đúng. Phía trước chẳng phải là…
“Linh tuyền! Là linh tuyền!”
Chu Nhã Băng hít một hơi thật sâu, cảm nhận được tâm tình khoan khoái cùng với linh khí trời đất vô thức dung nhập.
“Thì ra là vậy. Giờ thì ta hiểu vì sao Mạc huynh lại tự tin như vậy. Nếu như có linh tuyền trợ giúp thì việc khôi phục nào phải vấn đề. Có điều chúng ta thì không sao, còn như Vương huynh thì…”
Đúng lúc ấy, Mạc Thiên Sinh vung chỉ giới ra. Bên trong có rất nhiều linh thảo trung cấp hiện trước mặt Dương Cơ Hàn và Chu Nhã Băng.
“Cái này… còn có cả thảo dược cấp bảy? Mạc huynh… rốt cuộc ngươi làm thế nào mà…”
“Xì xì!”
Mạc Thiên Sinh mỉm cười vừa muốn trả lời nhưng nghe được tiếng kêu giận dữ của Tiểu Giao Long bèn co rụt đầu lại.
“Tiểu đông tây. Đừng có keo kiệt như vậy. Tốn một ít cứu bọn họ cũng sao đâu. Còn có linh tuyền này ta đã dùng qua, linh khí không còn nồng đậm, phải một thời gian nữa mới khôi phục như ban đầu. Khi đó ngươi lại trốn ra ngoài không phải được rồi sao. Giờ thì im lặng chút đi.”
Tiểu Giao Long mặc dù còn bất mãn nhưng có vẻ như đã âm thầm chấp nhận, thế là im lặng từ xa quan sát.
Mạc Thiên Sinh thở phào một hơi rồi hướng mọi ngườii nói: “Kế tiếp các vị ngâm mình vào linh tuyền đi. Tuy không quá nồng đậm nhưng linh khí so với xung quanh tinh thuần hơn rất nhiều.”
Bên cạnh đó, Mạc Thiên Sinh đem mấy gốc linh thảo bắt đầu vò nát ném vào trong hồ. Ngay lập tức, mùi hương thoang thoảng bốc lên, làn nước đen sì dần dần hóa thành màu xanh như lục bảo
.
Tần Đồng Long nhắm mắt lại, cảm nhận dược dịch thông qua lỗ chân lông truyền tới khắp các kinh mạch của mình. Ngay tức khắc, hắn liền vận nguyên lực đem khống chế dược hiệu tẩm bổ thân thể của mình đồng thời thi triển công pháp của bản thân tu luyện.
Bên cạnh đó, những người khác cũng tương tự như vậy. Chỉ Vương Phú Hào bị b·ất t·ỉnh khó lòng tự mình nạp thổ. Cũng may có Mạc Thiên Sinh ở đây.
Mạc Thiên Sinh không chút do dự nhảy xuống, một tay nâng đầu Vương Phú Hào lên khỏi mặt nước, tay còn lại tập trung ở các huyệt vị trên thân thể của đối phương.
“Trước kia sư phụ hẳn là làm như thế này.”
Mạc Thiên Sinh tập trung tinh thần thi triển Tử Cực Ma Đồng quan sát Vương Phú Hào. Những nơi kinh mạch không lưu thông sẽ bị hắn dùng song chỉ đánh mạnh vào.
“Một lần không được thì nhiều lần. Chắc là không sao đâu. Sư phụ đã nói chắc nịch như vậy với ta mà. Không c·hết được đâu nhỉ?”
0