0
Mười ngày sau, Hoàng Dược Cốc cuối cùng đã ổn định trở lại. Các tân sinh lần lượt được phân vào các nơi để thuận tiện hướng dẫn. Tất nhiên, bọn họ vẫn chưa có tư cách bái sư mà chỉ là những đệ tử ngoại môn.
Bên ngoài, những tân đệ tử thân mặc lam y mới tinh, vẻ mặt tươi tắn bước đi, đầu càng là ngẩng lên tới trên, khóe môi giương thành đường cong như cầu vồng.
Mạc Thiên Sinh từ trong phòng bước ra vươn đôi tay rũ rượi của mình lên. Gần một tháng vừa qua, hắn gần như đều chôn chân trong phòng không ra ngoài. Bởi vì thương thế khá nặng nên không có ai đi tới làm phiền, thi thoảng chỉ có mỗi Lạc Thiến Thiến đem đan dược để ở bên ngoài. Điều này làm cho rất nhiều người chú ý tới.
Mà lại, điều làm Mạc Thiên Sinh cảm thấy đau đầu nhất chính là đan dược kia có chút kì quái. Bên cạnh tác dụng khôi phục còn có hiệu quả tráng dương cường thân thể. Hắn cảm thấy bản thân đang bị vũ nhục.
“Ta rõ ràng đang thanh niên tuổi xuân phơi phới, sao lại dùng mấy loại đan dược như vậy chứ?”
Chứng kiến cảnh ấy, Trác Phàm chỉ cười thầm trong bụng mà ra hiệu cho Mạc Thiên Sinh dùng đi. Dù sao đây cũng là những loại đan dược rất tốt cho thân thể.
Ngày hôm nay, Mạc Thiên Sinh cuối cùng cũng quyết định rời giường. Ánh nắng ban mai chiếu lên gương mặt của hắn tạo thành hai mảng sáng tối, làn gió sượt qua khiến mái tóc vừa mới chỉnh chu lập tức trở nên rối bời.
Mạc Thiên Sinh hít một hơi khí trời thật sâu rồi lập tức đi ra bên ngoài.
Khu vực tân đệ tử ở cách tương đối xa nơi chính đường. Mạc Thiên Sinh lại không mấy quen thuộc, trên đường đi phải liên tục dò hỏi. Có những ánh mắt lạnh nhạt, cũng có vài gương mặt tò mò xem xét khiến cho hắn cảm thấy hồ nghi.
“Rốt cuộc có chuyện gì? Sao ai cũng nhìn ta với ánh mắt như vậy nhỉ?”
Đang lúc tự hỏi với lòng mình, Mạc Thiên Sinh nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc đang đi tới.
Dương Cơ Hàn, Chu Nhã Băng, Vương Phú Hào còn có cả một người khác đi cùng.
“Ha ha. Cuối cùng cũng gặp vài người quen ở đây.” Mạc Thiên Sinh ôm quyền nhìn bọn họ cười nói.
“Thương thế của ngươi thế nào rồi? Ta đang tính rủ Dương Cơ Hàn, Vương Phú Hào đi thăm ngươi đây.” Chu Nhã Băng hỏi.
“Tốt hơn nhiều rồi. Vốn dĩ ta muốn nằm lâu hơn một chút nhưng dù sao cũng gần một tháng chưa ra mặt các vị trưởng lão nên đành phải nhấc mông lên đây.”
Nói rồi, Mạc Thiên Sinh lập tức cười phá lên. Đối diện với bọn họ khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái. Dù sao ở nơi xa lạ gặp được bằng hữu ai lại không vui đâu.
“Vị sư huynh này là…?” Mạc Thiên Sinh quay sang nam tử lạ mặt hỏi. Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy đối phương hắn cảm thấy có chút quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ ra.
Thấy thế, Chu Nhã Băng che miệng cười khẽ nói: “Ngươi không nhận ra đây là ai sao? Uổng công hắn đã cùng chúng ta kề vai tác chiến mà.”
“Kề vai tác chiến?”
Mạc Thiên Sinh nghiêng đầu nhìn lại. Ngay sau đó, hắn cảm giác như có sét đánh ngang tai bởi vì nhìn gương mặt kia rất quen thuộc. Trong đầu hiện lên hình ảnh một nữ tử gương mặt bình thường không quá nổi bật.
“Tần… Tần Hồng Lan?”
“Ách. Đừng có hô to như vậy chứ.”
Thấy người khác nhìn lại, Tần Đồng Long lập tức ra hiệu im lặng.
“Giới thiệu lại lần nữa. Ta là Tần Đồng Long chứ không phải Tần Hồng Lan. Lần trước tham gia thí tuyển là vì có lí do riêng nên mới cải trang.”
“Hả…”
Mạc Thiên Sinh câm nín. Hắn nhớ lại bản thân từng ảo tưởng rằng đối phương vì thích mình nên mới bảo hộ. Mà không, dù là nam nhân thì vẫn có cảm tình với hắn được mà.
Mạc Thiên Sinh nhìn một lượt Tần Đồng Long từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Ngươi không có ý gì với ta đấy chứ?”
“Ngươi hỏi vậy là sao?”
“Thì lúc ấy ta bị hôn mê, ngươi và ta không quen biết gì nhau sao lại liều mạng ra tay giúp đỡ? Nói cho ngươi biết, ta là nam thẳng, vẫn ưa thích nữ nhân đấy.”
Thấy b·iểu t·ình của Mạc Thiên Sinh có chút quá mức, ai nấy cũng đều phải ôm trán dở khóc dở cười.
Tần Đồng Long thì một trận vô ngữ, không biết nói sao cho phải. Việc hắn giúp Mạc Thiên Sinh là vì muốn trả ơn Trác Phàm mà thôi. Bất quá hiện tại bản thân còn bị quan sát cộng thêm nơi đây đông người không tiện để lộ.
Thế là Tần Đồng Long nghiêm túc nói: “Yên tâm. Ta thật sự không có ý đồ gì với ngươi cả. Việc giúp đỡ ngươi là vì thấy bản thân có thể dựa dẫm vào ngươi…”
Chẳng hiểu vì sao, khi nghe hai từ ‘dựa dẫm’ toàn thân Mạc Thiên Sinh không cấm run lên, toàn bộ lông tơ đều dựng ngược. Hắn lùi về sau một bước đưa tay lên ra hiệu ngừng rồi nói: “Được rồi. Ta tin tưởng ngươi. Bất quá hiện tại ta còn phải đi báo danh. Sau khi về sẽ đem điểm tích lũy chia ra. Các ngươi thong thả. Ta đi trước.”
Không đợi bọn họ đáp lời, Mạc Thiên Sinh lập tức nhanh chân chạy như bay.
“Đệ tử Mạc Thiên Sinh bái kiến các vị trưởng lão.”
Đứng trước đại điện, Mạc Thiên Sinh cung kính cúi người bái. Đây là lễ nghi thông thường của mỗi một đệ tử khi mới gia nhập tông môn. Tất nhiên, không phải toàn bộ những tân sinh đều được gặp riêng như thế này.
Trước mặt Mạc Thiên Sinh, Đại trưởng lão như cũ ngồi bên cạnh thượng tọa, những người khác đều lần lượt ngồi sang hai phía. Căn phòng này tuy lớn nhưng lại không tập hợp quá hai mươi người bởi lẽ có vài trưởng lão không xuất hiện ở đây. Tỉ như Tứ trưởng lão, sư phụ của Nhạc Bất Quân hay là Tam trưởng lão và Thất trưởng lão đều không có mặt.
Mọi người đều im lặng, ánh mắt tập trung về phía Đại trưởng lão. Chỉ thấy ông ta đặt tách trà vừa mới nhâm nhi xuống, đôi mắt già nua nhưng rực rỡ tinh quang nhìn tân đệ tử từ trên xuống dưới.
Mạc Thiên Sinh thoáng rùng mình, chẳng hiểu vì sao ánh mắt của ông ta khiến hắn không được thoải mái. Bất quá, sợ thất lễ nên hắn chỉ có thể cố gắng chịu đựng cảm giác bứt rứt khó chịu ấy.
“Tinh thần lực cảnh giới Thiên Huyền Điên Phong.”
Một tia kinh ngạc thoáng qua trong đầu Đại trưởng lão. Trên thực tế, từ nãy đến giờ ông ta đang dùng thần thức áp chế lên Mạc Thiên Sinh một cách kín đáo nhằm xem sức chịu đựng của hắn như thế nào.
Đối với luyện đan sư, tinh thần lực càng mạnh thì khả năng khống chế hỏa hầu càng tốt. Cho nên việc dò xét tinh thần lực của đệ tử dường như là một thói quen khó bỏ của Đại trưởng lão mỗi khi được tân sinh bái kiến.
Vốn dĩ Đại trưởng lão còn muốn tăng thêm như rồi lại bị Nhị trưởng lão ho khan cắt quãng.
“Đại trưởng lão. Hắn vừa mới tỉnh lại, nhục thể còn chưa có khôi phục hoàn toàn, nếu như cưỡng ép tăng cường độ lên rất dễ làm hỏng căn cơ.”
Nghe Nhị trưởng lão nhắc nhở, Đại trưởng lão khẽ gật đầu rồi thu lại thần thức.
“Mạc Thiên Sinh, ngươi là đệ tử giành hạng nhất của đợt tuyển sinh lần này nên có tư cách tiến vào Long Hồn Luyện Khí Tháp tu luyện. Mặt khác, ngươi cũng là tân đệ tử đầu tiên giành thắng lợi trước đệ tử thiên phú khóa trước của bổn môn. Vì vậy nên sẽ được châm chước tăng lên một cấp bậc.”
Ngay khi mà Mạc Thiên Sinh vẫn chưa hiểu tăng lên một cấp bậc nghĩa là gì thì Trương Hàn Thiết từ bên ngoài tiến vào. Trên tay ông ta là một cái khay đựng y phục lam sắc nhìn qua rất giống với cái mà Mạc Thiên Sinh đang mặc.
Có điều, nếu để ý kĩ thì sẽ thấy màu sắc của nó đậm hơn đôi chút, ngay phân cổ tay được may hai đường vân dạ quang thay vì một như của Mạc Thiên Sinh.
“Từ giờ trở đi, Mạc Thiên Sinh sẽ được xem là đệ tử đời thứ hai thay vì thứ ba như các tân sinh khác. Ngay sau khi ra khỏi đây, ngươi có thể đến Tàng Thư Các để chọn một bộ công pháp Huyền Giai. Ngoài ra, mỗi tháng đều được cấp năm trăm điểm tích lũy, hai viên đan dược thất phẩm.”