Trong căn phòng nhỏ, Trác Phàm đang ngồi nhắm mắt tĩnh tâm. Đầu hắn lúc này hiện lên vô số hình ảnh, đó là tất cả những gì đã chứng kiến suốt thời gian khi vừa đến Thánh Giới.
Mọi thứ dường như khác lạ đối với Mạc Thiên Sinh. Thậm chí, ngay cả những kiến thức về trận pháp sau hàng chục vạn năm đều đã thay đổi phần lớn.
“Vốn nghĩ phương pháp khắc trận pháp lên trận bàn của Âm Dương Ngũ Hành Tông đã rất tốt rồi nhưng xem ra không phải.”
Trác Phàm nhớ lại việc linh bảo nhận chủ bằng giọt máu không khỏi trầm ngâm. Thời gian qua, hắn đã tự mình nghiêng cứu Thập Nhị Phi Đao nhưng vẫn chưa nhìn ra vấn đề chính về sự huyền ảo bên trong trận pháp ấy.
“Cừu cung phụng của Lạc gia, thật tò mò.”
Trác Phàm không tiếp tục suy tư đến trận pháp. Ý thức trong đầu dần chuyển sang những món tàn bí pháp.
“Dường như ở đây tồn tại rất nhiều bí pháp. Nhưng rốt cuộc tại sao chỉ là tàn bí pháp mà không phải trọn bộ? Hồn Sủng của Thiên Sinh cũng thế, Khổng Lượng cũng vậy, thậm chí các loại kiếm trận dung hợp của Nhạc Bất Quân đều có uy lực không tầm thường, chỉ là cảm giác vẫn thiếu chú gì đó.”
Nói tới đây, Trác Phàm đột nhiên nảy ra một vài ý tưởng. Nhớ lại Phi Phong Bộ mà Nhạc Bất Quân thi triển.
“Bộ pháp này lấy phong nguyên tố làm chủ, mượn nhờ phong cương làm bàn đạp di chuyển. Bất quá, thứ ấy chỉ có thể dùng trong vài trường hợp nhất định, tính ứng dụng không cao. Nếu như có thể cải tiến một chút thì…”
“Két!”
Đúng lúc ấy, cánh cửa chầm chậm mở ra, Mạc Thiên Sinh tiến vào. Hắn chậm rãi cúi đầu trước Trác Phàm rồi ngồi ở trên giường.
“Hôm nay đi bái kiến thế nào?”
“Rất nhiều chuyện xảy ra khiến đệ tử vẫn còn mê man.”
“Ồ. Nói nghe thử xem nào?”
“Đại trưởng lão nói rằng muốn thăng ta làm đệ tử đời thứ hai, đồng thời tùy chọn bái ông ta làm sư phụ hoặc là đến Thánh Hỏa Sơn tu luyện.”
Một đạo tinh quang thoáng hiện ra trong mắt của Trác Phàm. Hắn nhìn Mạc Thiên Sinh không chút giao động nói: “Vậy thì ngươi lựa chọn thế nào?”
Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, mạc Thiên Sinh nói: “Còn thế nào nữa. Tất nhiên là ta từ chối. Dù sao ta cũng có… khụ. Tóm lại là ta không đồng ý.”
“Thế nên…?”
“Thế nên là Đại trưởng lão tức giận kêu ta trở về. Năm ngày sau có thể đến Long Hồn Luyện Khí Tháp tu luyện. Bất quá, số điểm tích lũy thắng được sẽ chia đều cho bốn người khác nữa.”
“Ngươi hối hận sao?”
“Có gì đâu mà hối hận chứ. Vốn dự định ban đầu của đệ chính là như thế mà. Chỉ là…”
“Nếu vốn dĩ đã là dự định của ngươi thì không cần để ý làm gì nữa là được. Trước mắt ngươi lo minh tu chuẩn bị năm ngày sau tiến vào Long Hồn Luyện Khí Tháp đi.”
Vốn dĩ Mạc Thiên Sinh còn muốn nói thêm gì đó nhưng Trác Phàm đã bảo thế thì hắn chỉ đành nghe theo. Bất quá, trong thâm tâm của hắn vẫn còn chút gì đó cản trở dòng suy nghĩ, tựa như hòn đá nhỏ chặn đường vậy.
Nhìn thấy Mạc Thiên Sinh vâng lời, Trác Phàm đi ra ngoài đóng cửa lại.
Lúc này đã là giữa trưa, mặt trời chiếu thẳng vào gương mặt của Trác Phàm, không chút gợn mây. Hắn bước ra khỏi cổng, nhìn những tân đệ tử mặc y phục của tông môn mới toanh với vẻ mặt hưng phấn. Cách đó không xa, vài ngươi đang tụ họp một chỗ nhìn về một con chim b·ị t·hương ở cánh.
Bất giác, Trác Phàm chợt có chút cảm khác. Đã từng có thời khắc hắn tung hoành ngang dọc khắp bốn bể, chẳng ai đủ sức ngăn cản cả. Còn giờ đây, hắn lại giống như con chim gãy cánh kia, bị trói buộc tại một nơi nhỏ bé thế này.
À không. Đại lục Chu Thiên sao có thể gọi là nhỏ bé được, chỉ có tầm nhìn của Trác Phàm trở nên to lớn hơn mà thôi.
“Thánh Vực, còn xa lắm.” Trác Phàm lẩm bẩm trong miệng.
Bất tri bất giác, Trác Phàm đã đi được một đoạn đường khá xa. Tại đây tương đối vắng vẻ, xung quanh chẳng có ai.
Càng trưởng thành, con người ta càng muốn tìm nơi yên tĩnh hơn là chốn đông đúc. Trác Phàm cũng thế, tuổi thọ của hắn còn trẻ so với một tu giả, có điều những thăng trầm trải qua trong quá khứ đã khiến tâm cảnh hắn trở nên êm ả như mặt nước hồ thu.
Phía sau Hoàng Dược Cốc là một con sông nhỏ êm đềm chảy qua, có lục bình trôi nổi. Phía xa xa còn mọc lên những cánh hoa sen hồng sắc nở rộ nhụy vàng. Xung quanh không phải cỏ lau cao v·út mà là những gốc linh thảo tự nhiên.
Núi xanh, mây trắng, còn có tiếng chim ríu rít xen lẫn âm thanh nước chảy róc rách hòa thành một âm điệu vui tai giống như một bức tranh thủy mặc to lớn.
Có điều, mục đích Trác Phàm không phải là như thế. Hắn cần một nơi vắng vẻ, ít người chú ý để có thể tự nhiên hành động. Chỗ này mặc dù nhìn đơn sơ nhưng chỉ liếc qua liền phát hiện có trận pháp quan sát.
Để tránh bị nghi ngờ, Trác Phàm gần như đã tới đây rất nhiều lần. Mỗi lần như thế, hắn đều ngồi ở tảng đá gần bờ sông nhìn đất, nhìn trời, nhìn mây tựa như đang thưởng thức cảnh đẹp và rồi nhắm mắt ngủ một giấc.
Bề ngoài thì có vẻ là thế nhưng thực chất lúc này Trác Phàm đang tiến hành thôi diễn những gì quan sát được.
Ở một nơi khác, Tam trưởng lão nhìn thấy Trác Phàm vẫn ngồi ở tảng đá thông qua trận pháp như mọi khi liền không tiếp tục chú ý.
Trên thực tế, lúc này đây Trác Phàm đã tiến vào sâu bên trong vùng cây cối um tùm. Hắn thân là một trận sư thập nhị phẩm, muốn can thiệp một chút mà không khiến người khác nhận ra quá dễ dàng, đặc biệt là Tam trưởng lão kinh nghiệm thua kém rất nhiều.
Phía sau Hoàng Dược Cốc là một rừng trúc xanh um. Ngoại trừ những cây trúc cao lớn đến chục trượng thì chẳng còn gì khác nữa.
Trác Phàm lặng nhìn đọt cây đưa đẩy bất chợt toàn thân bốc lên ba động, Địa Tâm thôi thúc nguyên lực khiến xung quanh hắn như có một tầng khí lưu đẩy sang bốn phía. Lá cây cuốn ngược bay lên, từng gốc trúc bắt đầu rung lắc dữ dội.
Thế nhưng Trác Phàm không hề để ý. Trong đầu hắn lúc này chỉ còn lại những suy diễn mà trước đây từng đoán.
Chỉ thấy Trác Phàm thi triển chấn cước đạp mạnh khiến toàn thân bay lên. Giữa không trung, dòng nguyên lực cho Địa Tâm khuếch tán lập tức ngưng tụ dưới chân đem nơi đó hình thành một tầng ánh sáng nhỏ.
Dưới sự khống chế hoàn hảo của mình, Trác Phàm đem nguyên lực hội tụ rồi đặt chân lên đó.
“Ầm!”
Tiếng nổ vang lên, tầng nguyên lực vừa mới hình thành tức thì bạo tạc để Trác Phàm vội vàng lộn một vòng tiếp đất.
“Không được? Xem ra đem nguyên lực hóa thực mà không khống chế tốt rất dễ b·ị t·hương.”
Kế đó, Trác Phàm lại tiếp tục thôi diễn, dựa theo suy nghĩ của mình bắt đầu thí nghiệm mọi cách. Cho đến hai canh giờ sau, toàn thân của hắn đều là mồ hôi. Hắn ngồi xuống đất, lưng tựa vào gốc trúc rồi bắt đầu tự mình lẩm bẩm.
“Đem nguyên lực nén lại sau đó khống chế để nó nổ về phía trên, mượn lực đẩy đó nâng cơ thể lên. Hiện tại ta chỉ có thể tạm thời dùng được bốn năm lần, có điều nguyên lực tiêu hao khá nhiều, còn cần phải cải thiện thêm. Nếu như bộ pháp này hoàn thành, cho dù gặp phải tu giả cảnh giới Thiên Huyền có tốc độ cao thì với Địa Tâm khống chế tại Đoán Cốt vẫn đủ sức chiến một trận.”
Đúng thế, Trác Phàm là đang tự mình nghiên cứu bộ pháp. Hắn cảm thấy Thiên Huyền Cảnh chỉ hơn tu giả Đoán Cốt về mặt tốc độ và khả năng lăng không phi hành mà thôi.
Những gì mà Trác Phàm làm chính là nghiên cứu cách thức để mô phòng thần thông của tu giả Thiên Huyền. Bước đầu đã có thành công nhất định nhưng hắn biết nhiêu đó chẳng là gì cả.
Nhìn bầu trời đã chợp tối, Trác Phàm không ở lại nữa mà lựa chọn trở về. Hắn không quên điều chỉnh trận pháp quan sát trở lại như thường để cho ảo ảnh bị bản thân thay thế.
Nhưng Trác Phàm nào biết, bên trong rừng trúc nơi hắn vừa rời khỏi lúc này lại có một bóng người xuất hiện.
“Nguyên lực còn đọng lại thật tinh thuần. Nếu không phải bản thân còn đang dang dở ta nhất định phải tới bắt hắn nghiên cứu một phen. Nhưng cũng chẳng sao, có lần một thì lo gì không có lần tiếp theo.”
Khóe miệng cong lên thành đường vòng cung sau đó thân ảnh người kia lần nữa biến mất, giống như là dung nhập vào trong bóng tối vậy.
0