0
“Ngươi nói là so với Long Khí thì Long Tức ở tầng thấp có hiệu quả hơn khi tu luyện Hoàng Long Chân Khí ư?” Trác Phàm kinh ngạc hỏi.
Hắn không tu luyện Hoàng Long Chân Khí chuyên sâu, cũng chưa ngâm cứu nhiều vì vậy hiểu biết còn tương đối sơ sài. Vốn dĩ hắn cho rằng chỉ cần tiêm nhiễm một ít thứ liên quan đến rồng liền có thể tăng cường công pháp nhưng xem ra không phải.
“Đúng vậy. Có điều Long Tức ở tầng thứ năm trở lên quá thưa thớt, đệ tử không thể tu luyện một mạch mà tích trữ dần dần. Chẳng qua cơn đau mỗi khi ngưng tụ Long Tức khiến ta không cách nào thôn nạp hiệu quả.”
Nói đến đây, gương mặt Mạc Thiên Sinh hiện lên chút kì dị. Thứ mà người khác luôn xem như đồ bỏ đi nhưng đối với hắn lại vô cùng có ích. Quả nhiên trên đời này không có thứ gì là vô dụng cả.
“Muốn xuống tầng thứ tư, trừ phi phạm tội hãm hại sư huynh đệ, bất kính trưởng bối. Tầng thứ ba thì là s·át h·ại đồng môn. Còn như tầng thứ hai và thứ nhất thì chính là phản đồ với cả kẻ thù Hoàng Dược Cốc nên mới phải bị giày vò. Những thứ này đệ đều không làm được.”
“Ta hiểu chứ.”
Trác Phàm vừa một mặt suy tư vừa đáp. Tính cách của Mạc Thiên Sinh nhất định sẽ không bao giờ phạm phải những điều ấy. Nhưng muốn xuống được tầng dưới cùng thì đâu còn cách nào khác.
Chẳng lẽ cứ nói cho các trưởng lão nghe ư? Điều này càng không được!
Trong lúc nhất thời, Trác Phàm không cách nào nghĩ ra biện pháp tốt. Hắn nhìn Mạc Thiên Sinh rồi nói: “Trước mắt ngươi cứ lo minh tu luyện hóa số Long Khí kia đi. Chuyện tiếp tục tu luyện sau này hẵn nói.”
Đang lúc Trác Phàm muốn ra ngoài thì đột nhiên ngưng lại. Hắn nghĩ nghĩ lại nói tiếp: “Phải rồi. Tu luyện ở trong phòng không hay cho lắm.”
“Vậy để đệ dùng điểm tích lũy mua một cái động phủ tu luyện. À không. Hai cái.”
Mạc Thiên Sinh bây giờ là người có tiền nên tiêu xài phải như vậy. Hắn tu luyện, Trác Phàm cũng cần tu luyện. Hắn không sợ bị Trác Phàm làm ồn nhưng Trác Phàm thì chưa chắc.
Trác Phàm từ từ đi tới trước mặt Mạc Thiên Sinh.
Vốn dĩ Mạc Thiên Sinh nghĩ Trác Phàm nhất định sẽ cảm động nhưng không, thay vào đó, Trác Phàm lại mạnh mẽ gõ đầu hắn một cái.
“Não ngươi bị úng à. Có phải nhiều điểm tích lũy quá nên giở thói công tử phung phí khi xưa rồi đúng không? Hai cái động phủ để làm cái gì?”
“Ách. Còn không phải muốn để cho đại ca có chỗ tu luyện hay sao?”
“Ta là một tên người thường. Tu luyện cái nỗi gì? Tập phát khai hoang bổ đá sao? Đúng là hỏng rồi thì chẳng dùng được gì mà!”
Mạc Thiên Sinh vốn co rụt cổ lại nhưng khi nghe câu cuối cùng lại có chút mơ hồ không hiểu. Hắn rốt cuộc là hỏng cái gì mà không dùng được cơ?
Đang lúc Mạc Thiên Sinh muốn hỏi lại thì một giọng nói trong trẻo chợt vang lên: “Này. Ngươi là đại ca cũng không được bắt nạt Mạc sư đệ chứ. Hắn đã đủ đau khổ rồi sao cứ xát muối lên làm chi.”
Theo âm thanh vừa dứt, Lạc Thiến Thiến liền bước vào, một bộ phồng mang trợn mắt nhìn Trác Phàm.
“Ta khổ gì cơ?” Mạc Thiên Sinh nghiêng đầu hỏi Lạc Thiến Thiến.
“Ta hiểu mà. Ta hiểu hết. Mạc sư đệ, ngươi không muốn nói đến chuyện đau lòng ấy thì ta cũng không nhắc lại.”
Sau khi dùng gương mặt thấu cảm với Mạc Thiên Sinh, Lạc Thiến Thiến quay lại nhìn Trác Phàm.
Trác Phàm trong lòng âm thầm bật cười nhưng vẫn làm bộ co rụt trong mắt rồi quay đi.
“Ta ra ngoài đi dạo một chút. Hai ngươi từ từ nói chuyện.”
Nhìn Trác Phàm rời đi, Lạc Thiến Thiến bèn quay lại, vẻ mặt hoàn toàn không có chút nào giận dỗi tựa như thay đổi một trăm tám mươi độ.
Mạc Thiên Sinh nhìn cảm thấy khó hiểu: “Lạc sư tỷ, lúc nãy tỷ nói gì vậy ta không hiểu lắm.”
“Ài. Còn gì nữa chứ. Không phải là ngươi bị…”
Nói tới đây, Lạc Thiến Thiến bỗng dưng khựng lại, gương mặt thoáng chốc đỏ lên. Nàng lúng túng nhìn hướng khác rồi mở giọng nho nhỏ: “Ta đã nói với sư phụ rồi. Ngài ấy nói bệnh tình của ngươi có thể nhờ Mặc bà bà giúp đỡ. Bất quá nghe nói vị tiền bối này tính tình quái gở, ngay cả sư phụ cũng ngại tiếp xúc. Có điều ngươi không cần lo lắng đâu, ta sẽ tìm cách nhờ ngài ấy.”
Lạc Thiến Thiến vừa nói vừa cười, đôi mắt trong veo không nhiễm một chút khí chất dung tục nào khiến cho Mạc Thiên Sinh càng thấy mơ hồ. Tại sao nàng đang thực tâm muốn giúp nhưng hắn cảm giác có gì đó không đúng.
“Lạc sư tỷ. Rốt cuộc thì ngươi đang nói gì vậy. Ta hiện tại vô cùng tốt, nào có bệnh tình gì đâu?”
“Đến bây giờ mà còn cố chấp gì chứ. Yên tâm ngoài ta ra không ai biết đâu, chuyện ngươi… chuyện ngươi…”
Lạc Thiến Thiến trở nên ngập ngừng, cánh tay nhỏ nhắn từ từ vươn ra chỉ về phía đũng quần của Mạc Thiên Sinh. Nàng đỏ mặt tía tai, giọng nói càng lúc càng nhỏ: “Chuyện chỗ đó của ngươi bị hỏng không dùng được.”
“Cái gì?”
Ở phương diện khác, Trác Phàm vừa tản bộ vừa mỉm cười, khóe miệng cơ hồ đều cong lên. Hắn cảm thấy thật hài hước.
Ngay từ đầu Trác Phàm đã nhìn ra Lạc Thiến Thiến hiểu lầm có điều cái gì cũng không nói. Vừa rồi nhìn thấy nàng ta đi tới, hắn đột nhiên nghĩ muốn trêu đùa đôi chút nên dùng lời nói lập lờ ám đạo.
“Quả nhiên nàng ta phản ứng thật dữ dội. Tiểu tử Mạc Thiên Sinh phen này chắc phải đỏ mặt lí giải mới được.”
Sau đó, gương mặt Trác Phàm trở nên nghiêm túc hơn: “Có điều. Chuyện tình cảm không nên phát triển một cách nhanh chóng. Lỡ như tương lai chia xa, âm dương cách biệt thì nhất định sẽ rất đau khổ.”
“Ài. Rốt cuộc ta đang nghĩ điều gì vậy chứ. Hắn dù gì cũng không phải ta.”
Bất tri bất giác, Trác Phàm đã tới nơi ngắm cảnh quen thuộc của mình. Bây giờ đây, việc hắn tới đây tản bộ không còn xa lạ nữa nên cảnh giác cũng biến mất dần.
Bằng và trực giác của mình, Trác Phàm có thể cảm nhận được bản thân không còn ai giá·m s·át nữa.
Đang muốn nhắm mắt suy diễn bộ pháp bản thân vừa mới nghĩ ra, Trác Phàm đột nhiên nghe đâu đó thanh âm vụt vụt.
“Hình như có người đang tu luyện thì phải.”
Mặc dù biết việc nhìn lén người khác tu luyện là chuyện sai trái nhưng khi phát hiện đó là ai liền không ngại tiến lên.
Ở bên này, Mạc Thiên Sinh sau một hồi giải thích liền ngồi xuống uống cạn ly trà. Đối diện với hắn, Lạc Thiến Thiến càng là cúi đầu tựa như hài tử có lỗi, nước mắt lưng tròng.
“Hóa ra là do ta hiểu nhầm. Ai bảo hai người chẳng ai giải thích làm cái gì?”
“Lúc ấy sư tỷ nghe được liền bỏ đi, ta còn chẳng hay biết điều gì. Thảo nào đan dược tỷ cho ta sau đó điều là Bổ Hoàn Đan.”
Mạc Thiên Sinh càng nghĩ càng thấy sư phụ chơi xỏ mình. Rõ ràng Trác Phàm biết Lạc Thiến Thiến hiểu lầm nhưng vẫn không nói gì còn sợ không đủ loạn.
“Nhưng cũng thật may mắn.”
“Hả?” Mạc Thiên Sinh hỏi lại.
“Ta cứ nghĩ ngươi bị… bị cái kia nên mới lo lắng?”
‘Cái quỷ gì vậy?’
Tâm thần Mạc Thiên Sinh nhảy dựng lên một cái. Hắn không hiểu lời kia có ý nghĩa gì. Nhưng mà chuyện này không tiện hỏi vì thế hắn chỉ ôm quyền nói: “Đa tạ Lạc sư tỷ đã lo lắng. Ta thật sự không vấn đề gì. Những đan dược kia, ta sẽ dùng điểm tích lũy để trả tỷ.”
“Không cần đâu.”
Lạc Thiến Thiến xua tay. Nàng cảm thấy bầu không khí quá ngại ngùng bèn đổi chủ đề: “Phải rồi. Lần trước ngươi nói muốn đi tìm người mặt sẹo gì đó đã tìm thấy chưa?”
“À. Tìm thấy rồi. Hắn là…”
Mạc Thiên Sinh vừa định nói nhưng nghĩ lại thì Trác Phàm chữa trị gương mặt đến đây chính là để không bị ai khác nhận ra ngoại trừ Trương Hàn Thiết vì vậy đành giấu luôn.
“Hắn nói là đi cùng ta nguy hiểm nên ở lại thương hội giúp phụ thân ta làm chuyện sổ sách rồi.”
Sợ Lạc Thiến Thiến càng hỏi càng nhiều Mạc Thiên Sinh liền nói: “Đúng rồi. Ta muốn tìm một cách động phủ để tu luyện, tỷ có biết nơi nào linh khí nồng đậm lại tương đối ít người không?”
“Chuyện này đơn giản. Đi theo ta đến Chấp Sự Đường.”
Vừa dứt lời, Lạc Thiến Thiến liền đứng dậy ra ngoài. Mạc Thiên Sinh thấy thế cũng đuổi theo phía sau.