0
“Có vẻ như ta thắng rồi.”
Chỉ một câu đơn giản như thế đã lập tức đánh tỉnh Tần Đồng Long.
Thắng!
Đúng vậy, Trác Phàm vậy mà thực sự không dùng nguyên lực hay bất kì võ kỹ nào cũng đả bại được hắn.
Tuy nói đây hoàn toàn chưa phải là toàn bộ thực lực của Tần Đồng Long nhưng dù sao đối phương cũng tương tự như vậy. Chỉ riêng điểm này cũng đủ để hắn có cái nhìn tương quan về sự chênh lệch giữa hai bên lớn đến thế nào.
Bất quá, mục đích của trận tỉ thí này rốt cuộc là vì cái gì? Tại sao Trác Phàm đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên ra tay rồi lại nói mấy lời khó hiểu. Quá nhiều nghi vấn hiện ra trong đầu của Tần Đồng Long.
Đúng lúc ấy, Trác Phàm đột nhiên lên tiếng: “Ngươi cảm thấy tại sao bản thân lại thua?”
Tần Đồng Long hơi sững người lại, trong đầu hiện lên một màn tỉ đấu vừa rồi. Hắn trầm ngâm một chút rồi đáp: “Lý do vãn bối thua có lẽ vì kinh nghiệm chiến đấu của bản thân, chưa hiểu rõ địch nhân lại thêm khinh địch.”
“Ha ha. Nói như ngươi thì khi bị một kẻ thù xa lạ chém c·hết thì khi t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng sẽ cười lên và nói ‘ai da, ta c·hết là do không biết ngươi là ai’ sao?”
Trác Phàm khịt mũi nói với giọng đầy vẻ khinh thường. Sau đó, hắn đưa tay chỉ về nơi mặt đất bị kiếm khí của Tần Đồng Long đánh trúng nói:
“Ngươi nhìn thử xem, trên đời này làm gì có loại kiếm khí nào tạo ra từng có hố sâu tròn trịa như vậy? Rõ ràng ngươi không tinh kiếm thuật lại muốn dùng nó đối đầu với ta.”
“..........”
“Mặt khác, ngươi quá tập trung vào sức mạnh nên mỗi khi ra đòn đều kéo căng cơ thể làm lãng phí nguyên lực vô ích thay vì kiểm soát nó một cách ổn định. Ngoài ra, mỗi khi ra đòn, ngươi đều chần chờ một nhịp tựa hồ như phân tích chuyển động của đối phương, đây chính là điểm đáng phê phán nhất.”
“……..”
“Trong chiến đấu sinh tử, dù chậm mỗi một khắc cũng đủ để ngươi bị kẻ địch lấy mạng. Ngươi luôn chừa lại đường lui cho mình, đặt bản thân ở trong vùng an toàn nên mãi chẳng thể nào phát triển được. Phong cách chiến đấu của ngươi chỉ phù hợp cho việc á·m s·át còn giao thủ trực tiếp cũng chính là lấy dây buộc chân mình.”
Tần Đồng Long cúi đầu trầm mặc, trong lòng gợn sóng thao thiên. Những gì Trác Phàm nhận xét về hắn không sai chút nào.
Đã từng đứng trước ngưỡng cửa của Cửu Môn Quan khiến hắn trở nên s·ợ c·hết hơn bao giờ hết. Trừ phi chắc chắn nếu không hắn sẽ lựa chọn chịu đựng. Nhưng hắn không cho rằng điều đó là sai, dù sao tính mạng vô cùng quý giá cơ mà. Ngay cả một con hổ hung hãn đứng trước bầy sói hoang đói khát cũng phải cụp đuôi bỏ chạy mặc kệ bản thân là chúa sơn lâm huống hồ gì là hắn đâu.
Nhưng Tần Đồng Long không dám đáp trả mà chỉ im lặng lắng nghe.
Trong khi đó Trác Phàm lại tiếp tục. Hắn khẽ đưa tay phất lên, một luồng kinh khí bay ra tức tốc đánh tan bích chướng trận pháp thủ hộ một cách dễ dàng để lộ phiến đá to lớn vừa rồi.
Tần Đồng Long nhìn theo hướng đó. Vết lõm từ một kích của hắn gây ra khiến cho bề mặt của vách đá nát vụn như sự minh chứng cho việc bản thân lựa chọn không hề sai lầm.
“Đừng chỉ tập trung vào cái hố to lớn đó mà hãy nhìn xung quanh đó đi.”
Tần Đồng Long nghe thế liền ngưng tụ tầm mắt. Bề mặt vách đá đèn sì dựng đứng không quá bắt mắt nên hắn không chú ý nhiều.
Nhưng giờ đây, khi mặt trời đã dần dần xuống núi, ánh hoàng hôn chiếu rọi xuyên qua tầng mây, phần còn lại tựa như quang huy chiếu lên bức tường bằng đá đồ sộ.
Đôi mắt Tần Đồng Long chợt co rụt lại. Bên trên ấy, từ lúc nào đã chằn chịt vết chém nông sâu khác nhau khiến bề mặt vách đá tựa như đất ruộng bạc màu tạo thành từng vết lỗ rỗ. Càng vào trung tâm, những dấu cắt càng thêm đông đảo.
“Ngươi nhìn rõ rồi chứ? Sở dĩ một kích cường thế kia gây nên cái lỗ to tướng đó chẳng qua là nhờ trước đó ngươi luyện tập mà thôi.”
Sau đó Trác Phàm quay người rời đi và để lại một câu: “Ta chỉ nói tới đây thôi. Còn quyết định thế nào chính là ở ngươi.”
Nhìn bóng lưng của Trác Phàm đi khuất, Tần Đồng Long sững người hồi lâu. Mãi cho tới khi trận pháp thủ hộ lần nữa khôi phục và màn đêm buông xuống thì hắn mới dời ánh mắt mông lung về phía vách đá.
“Rốt cuộc thì… như thế nào mới đúng?”
Ở một nơi khác, sau khi đi theo con đường cũ trở về, thân thể Trác Phàm thoáng lảo đảo một chút, khoé miệng trào ra một ít máu tươi.
“Lại quá sức rồi.”
Trác Phàm thì thào sau đó lau sạch v·ết m·áu đi. Để tránh khi trở về bị người khác nghi ngờ, hắn đem bộ y phục khác thay vào đồng thời xử lý v·ết t·hương khắp người một chút.
Thể chất của Trác Phàm tương đối đặc biệt, chính vì thế những vết nội thương tưởng chừng khá nặng rất nhanh liền lành lại mặc dù chưa từng vận nguyên lực chữa trị.
“Két!”
Cánh cửa từ từ mở ra, Trác Phàm bước vào bên trong gian phòng. Mạc Thiên Sinh không thấy đâu, chỉ có một mảnh giấy ở trên bàn.
“Đại ca. Ta vừa tìm được động phủ rất tốt có điều ở cách đây rất xa. Hiện tại ta đang cùng quản sự bày thủ hộ trận nên đêm nay sẽ không trở về. Sáng mai ta sẽ trở về.”
Đọc dòng chữ trên, Trác Phàm bất giác bật cười: “Tiểu tử này còn diễn thật đạt. Để người ngoài biết ta là phàm nhân nên đặc biệt dùng giấy đưa tin thay vì ngọc giản.”
Nhưng điều đó đối với Trác Phàm cũng không có vấn đề gì. Thế nào hắn đặt lưng xuống giường ngủ một giấc.
Sáng hôm sau, mặt trời đã lên khá cao nhưng vẫn chưa kịp tan đi làn sương mai. Tiếng chim muông thánh thót vui đùa trên những tán cây rậm rạp cùng với bước chân ra vào nhộn nhịp của các đệ tử làm cho Hoàng Dược Cốc ngập tràn không khí bộn bề.
“Đại ca. Ta về rồi.”
Mạc Thiên Sinh bước vào bên trong nhìn thấy Trác Phàm vẫn còn ngủ liền đặc biệt nhỏ nhẹ đóng cửa. Trong trí nhớ của hắn, Trác Phàm dường như chưa bao giờ ngủ sâu đến như vậy nên không muốn làm phiền.
Bất quá, Trác Phàm dường như rất n·hạy c·ảm với tiếng động. Khi mà Mạc Thiên Sinh ngồi xuống ghế thì hắn cũng tỉnh lại.
“Về rồi sao?”
“Đúng thế. Bày trận pháp thủ hộ tốn kha khá thời gian.”
Trác Phàm khẽ gật đầu xem như không ngoài ý muốn.
Thông thường mà nói, để bày ra một cái thủ hộ trận cấp trung thì cần thởi gian ít nhất ba ngày. Vậy mà người của Hoàng Dược Cốc chỉ tốn có một ngày đêm đã bố trí nó thì cũng là kì tích rồi.
Tất nhiên, Trác Phàm biết bản thân không nên lấy kiến thức về trận pháp của phàm giới so với thánh giới được. Dù sao nếu như hắn đem trận bàn khắc sẵn đồ án thì gần như trong nháy mắt hoàn thành rồi.
Đây có lẽ là lần đầu Mạc Thiên Sinh có một động phủ tu luyện riêng nên đặc biệt hào hứng. Hắn bắt đầu luyên thuyên cho Trác Phàm nghe nơi ấy như thế nào.
“Đại ca. Ta xem kĩ rồi. Ở đó có một con thác lớn, một cái hồ lớn lại còn có rừng trúc rộng rất giống với năm xưa chúng ta ở, linh khí cũng rất nồng đậm. Không những thế, ta còn đặc biệt bố trí tám cái tụ linh trận ở tám hướng nữa. Bây giờ ta dẫn ngươi đi xem.”
Trác Phàm không muốn làm Mạc Thiên Sinh mất hứng bèn đứng dậy tuỳ ý cánh tay bị kéo mà đi theo.
Bước ra bên ngoài, rất nhiều ánh mắt đều chú ý về phía hai người. Tin đồn Mạc Thiên Sinh có quan hệ với Lạc Thiến Thiến đã khiến nhiều người xuất hiện ánh mắt bất thiện. Đặc biệt là hôm nay bọn họ còn nhìn thấy hắn cùng nàng ta cùng nhau ra ngoài.
Những chuyện này, Mạc Thiên Sinh đều không hề hay biết. Cái hắn muốn bây giờ chính là để Trác Phàm nhìn xem động phủ mà bản thân cẩn thận chọn lọc nào đâu để ý tới người khác.