0
Trong lòng Mạc Thiên Sinh bất giác nhảy dựng lên, gương mặt thoáng chốc thay đổi. Hắn không nghĩ rằng khi tới nơi này sẽ bị Ngũ trưởng lão hỏi một câu đột ngột như vậy.
“Ngũ trưởng lão. Ngươi… Ta…”
Trong lúc nhất thời, Mạc Thiên Sinh không biết phải đáp lời thế nào cho phải. Thực ra hắn đã dự đoán trước sẽ có người hỏi câu này nhưng dù nghĩ thế nào cũng không thể tìm ra câu trả lời hợp lý.
Làm gì có ai tin kẻ từ một thiếu niên có kinh mạch mỏng manh trong vài năm ngắn ngủi đạt tới thành tựu như bây giờ một cách tự nhiên cơ chứ.
Giống như nhìn ra tâm trạng của Mạc Thiên Sinh, Ngũ trưởng lão nói tiếp: “Không cần phải tìm cách chối cãi làm gì. Dựa theo Trương Hàn Thiết kể lại và cả thứ điều tra được đều cho thấy ngươi chỉ mới tu luyện trong vài năm ngắn ngủi. Mặt khác, cách mà ngươi giao đấu với Lữ Nhất Khánh và cả Nhạc Bất Quân đều vô cùng thành thạo, tựa hồ đã trải qua rất nhiều trận chiến. Không chỉ vậy, mỗi một đòn đánh ra đều trầm ổn như thể ăn sâu vào máu thịt nên ta đoán chừng ngươi đã luyện tập trong một thời gian dài.”
“Mà lại, Thiến Thiến từng nói từng được ngươi cứu mạng ở Hoàng Liên Sơn và đang tìm ai đó nên ta đoán cùng người này có quan hệ. Ngoài ra, còn một minh chứng khác nữa. Chính là tiểu cô nương mà Thiến Thiến mang về.”
Nghe tới đây, Mạc Thiên Sinh không còn gì để chối cãi. Thanh Thu là tiểu ny tử ăn xin ở tiểu trấn bên dưới Hoàng Liên Sơn mà hắn cứu được. Một đoạn thời gian sau đó, hắn và Trác Phàm cùng nhau chung sống vì vậy việc nàng nói ra cũng không có gì là lạ cả.
“Hiện tại, có thể nói cho ta biết rồi chứ.” Ngũ trưởng lão thâm ý nhìn Mạc Thiên Sinh như thể xuyên thấu hết thảy.
Mạc Thiên Sinh im lặng, sau cùng khẽ gật đầu nói: “Ta quả thật đã bái sư. Bất quá ngài ấy chỉ là vô tình nhìn trúng nhận ta làm đệ tử kí danh mà thôi. Muốn trở thành đệ tử chính thống còn cần vượt qua thử thách nữa.”
“Thử thách sao?”
“Đúng vậy.”
Mạc Thiên Sinh nhìn xa xăm nói: “Ngài ấy cho ta một viên đan dược cải thiện kinh mạch và một bộ công pháp và yêu cầu nội trong năm năm phải trở thành tu giả Thần Chiếu Cảnh. Hiện tại đã vượt quá ba năm, chỉ sợ không còn cơ hội nữa rồi.”
Nói đến đây, Mạc Thiên Sinh thở dài ra vẻ tiếc nuối: “Mặc dù nhiều năm qua, ta vào sinh ra tử tranh giành cơ duyên mới đạt tới mức này. Có điều tài nguyên không đủ nên mới đầu nhập vào Hoàng Dược Cốc.”
“Ngũ trưởng lão. Ta quả thật có tâm cơ nhưng không thẹn với trời đất càng không làm gì ảnh hưởng tới Hoàng Dược Cốc cả. Thứ ta muốn chỉ là dùng hai năm còn lại tu luyện hết sức mà thôi.”
Nói rồi, Mạc Thiên Sinh chắp tay cúi đầu thật sâu lộ ra thành khẩn.
Ngũ Trưởng lão nói: “Ta có thể giúp ngươi.”
Mạc Thiên Sinh ngẩng đầu nhìn ông ta như thể chưa tin những gì mà mình vừa nghe được.
Ngũ trưởng lão tiếp tục: “Ta nói là ta có thể giúp ngươi. Nhưng mà… ta có một điều kiện.”
Mạc Thiên Sinh trầm ngâm không đồng ý cũng không từ chối.
Thấy thế Ngũ trưởng lão liền bật cười: “Ngươi cũng thật là quá đề phòng đi.”
Giọng ông nghiêm túc lên: “Điều kiện chính là sau này Hoàng Dược Cốc gặp phải đại nạn thì sư phụ của ngươi sẽ giúp đỡ một tay.”
Có vẻ Ngũ trưởng lão đã cân nhắc kĩ càng một lượt. Người có thể khiến cho một thiếu niên bị người đời gọi là phế vật đạt đến thành tựu như bây giờ thì ít nhất phải xứng đáng với hai chữ cao nhân. Mặt khác, ông còn nghe nói Mạc Thiên Sinh còn có quen biết với người của Kiếm Lai Tông ở Thánh Vực.
Cho nên xem xét hết thảy, ông cho rằng tạo điều kiện cho Mạc Thiên Sinh cũng không phải là điều gì quá tệ. Tất nhiên, nhân phẩm của Mạc Thiên Sinh ông đều đã điều tra kĩ càng mới đi tới quyết định như hôm nay.
Nhưng mà thay vì cảm kích, Mạc Thiên Sinh lại lộ ra bộ mặt khó xử: “Ngũ trưởng lão. Không giấu gì ngài, sư phụ của ta ẩn thế đã lâu, muốn ngài ấy ra mặt chỉ sợ khó càng thêm khó. Cho nên chuyện này ta không thể tuỳ tiện hứa được.”
Lời của Mạc Thiên Sinh không hề sai. Trác Phàm là người thế nào hắn hiểu rất rõ. Đối với người mình không quen biết, trừ phi được lợi lộc nếu không đừng hòng ra tay cứu trợ. Huống hồ, Hoàng Dược Cốc đã cho sư phụ của hắn cái gì đâu?
Còn nữa, cho dù Trác Phàm có muốn trợ giúp thì cũng sợ là hữu tâm vô lực.
Mạc Thiên Sinh biết sư phụ của hắn có rất nhiều bài tẩy nhưng mỗi một thứ đều tiêu hao rất lớn khó mà vãn hồi. Chính bản thân Trác Phàm cũng từng thừa nhận rằng muốn giao đấu với cao thủ Dung Hồn đều phải trầy da tróc vảy mới được.
Mà Hoàng Dược Cốc muốn gặp hoạ diệt môn chứng tỏ người gây ra chuyện ấy phải có thực lực cao cường. Mạc Thiên Sinh hiểu điều đó nên không tuỳ tiện hứa suông được.
Được sự trợ giúp của Ngũ trưởng lão thì tốt thật đấy nhưng hắn không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa xem lời nói như gió thoảng mây trôi.
“Tất nhiên ta biết ngươi không thể thay vị cao nhân kia quyết định. Đây chẳng qua là sự đặt cược của ta mà thôi.”
Ngũ trưởng lão nói thêm: “Mặt khác, nội trong hai năm nếu ngươi không đột phá Thiên Huyền trở thành cao thủ Thần Chiếu thì cũng có thể thực sự trở thành đệ tử của Hoàng Dược Cốc ta.”
“Có điều ngươi phải thề độc rằng sẽ không gây tổn hai đến Hoàng Dược Cốc cũng như trái với chính đạo. Chỉ có như vậy ta mới có thể an tâm giúp đỡ ngươi.”
“Ngũ trưởng lão yên tâm.”
Nói rồi, Mạc Thiên Sinh đưa tay lên làm thế tam chỉ nói: “Ta, Mạc Thiên Sinh xin thề với đạo tâm của mình cả đời này sẽ không là địch nhân của Hoàng Dược Cốc càng không làm gì tổn hại đến Hoàng Dược Cốc. Những gì Hoàng Dược Cốc giúp đỡ ta sẽ dùng tính mạng của mình để trả lại nếu như phạm phải bất kì điều gì vừa nói, ta nguyên bản tâm phá huỷ, đạo hạnh tận diệt bị thiên lôi loạn phạt vĩnh viễn không được siêu sinh.”
Cùng với lời nói vừa dứt, trên bầu trời lôi mang ầm ầm vang vọng, càng có tia sáng xuyên qua tầng mây như thể đã nghe thấy lời thề của Mạc Thiên Sinh.
Tới đây, Ngũ trưởng lão mới hài lòng gật đầu. Mục đích của ông ban đầu xem như đã đạt được.
“Mạc Thiên Sinh, có một câu ta muốn hỏi ngươi.”
“Ngài cứ hỏi đi ạ.”
Chần chờ một chút, Ngũ trưởng lão lên tiếng: “Việc đến đây tham gia tuyển chọn đệ tử có phải là chủ ý của sư phụ ngươi hay không?”
Mạc Thiên Sinh trong đầu mơ hồ chưa hiểu dụng ý của Ngũ trưởng lão lắm nhưng nghĩ lại thì chuyện này không có gì phải giấu bèn gật đầu: “Đúng vậy. Là ngài ấy nói ta đến đây.”
“Vậy thì ngươi có biết gì về luyện đan không?”
“Ách!”
Mạc Thiên Sinh gãi đầu: “Kì thực ta được sư phụ chỉ điểm rất nhiều kiến thức về linh dược, chẳng qua chưa từng thử luyện đan bao giờ cả.”
“Ra là như thế à.”
Ngũ trưởng lão gật gù cũng không tiếp tục hỏi điều gì nữa mà đổi sang chủ đề khác: “Vậy thì trong hai năm tới đây ngươi định tu luyện như thế nào?”
Mạc Thiên Sinh thành thật nói: “Không giấu gì ngài, chẳng hiểu sao khi tiến vào Long Hồn Luyện Khí Tháp, thay vì hấp thụ long long khí cơ thể ta lại bị long tức hấp dẫn. Hơn nữa ta không bị bất cứ phản phệ nào khi hấp thụ chúng.”
“Ngươi nói thật sao?”
Ngũ trưởng lão có chút không tin tưởng hỏi lại sau đó sờ cằm suy nghĩ. Sau cùng, ông đột nhiên búng tay như thể thông suốt: “Rất có thể là do tác dụng của Ngũ Thải Liên Hoa.”
Mạc Thiên Sinh còn đang định nói là do công pháp bản thân tu luyện nhưng rồi nhanh chóng nuốt ngược vào trong.
Chỉ thấy Ngũ trưởng lão quay lại hưng phấn nói: “Thì ra là như vậy. Mạc Thiên Sinh, ngươi thật sự rất may mắn.”
“Ngũ trưởng lão, ý của ngài là sao?”
“Sở dĩ ngươi thích hợp hấp thụ Long Tức là do Ngũ Thải Liên Hoa ảnh hưởng. Nó chính là tinh hoa trời đất ngưng tụ mà thành, bản thân hàn khí nồng đậm cho nên chỉ có long tức cuồng bạo mới có thể cân bằng được. Bằng chứng chính là vừa rồi ngươi đối đầu với Lữ Nhất Khánh, mặc dù bị đối phương thiêu đốt nhưng không hề bị gì. Đây cũng là do tác dụng của Ngũ Thải Liên Hoa.”
Ách!
Mạc Thiên Sinh cảm giác hơi hoang mang. Sở dĩ hắn không bị vấn đề gì là do lúc ấy thi triển Hoàng Long Chân Khí hộ thể cơ mà. Có điều Ngũ trưởng lão đã suy diễn như thế thì chi bằng thuận nước đẩy thuyền đỡ phải giải thích.