0
Sau khi Dương Cơ Hàn và Chu Nhã Băng rời khỏi, Mạc Thiên Sinh cũng ra khỏi giường bệnh. Hắn nhìn Lạc Thiến Thiến hỏi: “Định đi tới đó thật sao?”
“Ừm.”
“Rất nguy hiểm đấy.”
“Nhưng ta đâu thể thấy c·hết không cứu.”
Mạc Thiên Sinh thở dài. Hắn hiểu tính cách của Lạc Thiến Thiến. Không phải ngẫu nhiên mà nàng được người khác đặt cho biệt hiệu Quan Âm Thần Nữ.
Nghĩ thế, Mạc Thiên Sinh bèn lấy bên người ra một thanh ngọc kiếm: “Nàng cầm lấy cái này, vào thời khắc nguy hiểm đến tính mạng nó sẽ tự phát động bảo hộ.”
Ngọc kiếm kia là món đồ mà năm đó Thanh Minh đưa cho. Tuy rằng đã bị sứt mẻ nhiều chỗ nhưng nhờ có Trác Phàm luyện chế bây giờ vẫn còn khả năng bảo hộ. Dựa theo lời của Trác Phàm thì có lẽ còn phát động được hai ba lần gì nữa.
Mà Lạc Thiến Thiến hiển nhiên biết sự trân quý của linh bảo chủ động phòng hộ như vậy. Thế nên nàng vội xua tay: “Không được đâu. Thứ này quá quý giá ta không nhận được.”
“Còn gì quý giá hơn tính mạng sao?” Mạc Thiên Sinh trợn mắt nói.
“Vật có quý nhưng người không còn thì có tác dụng gì? Huống hồ trong thời gian tới ta luôn ở Hoàng Dược Cốc nên tạm thời không cần dùng đến nó nên cứ xem như tạm thời đưa cho sư tỷ giữ hộ. Khi nào bình an trở về thì đem trả cho ta cũng không muộn.”
Nói thì nói như thế nhưng Mạc Thiên Sinh vẫn quay mặt đi, gương mặt có chút gượng gạo. Kỳ thực hắn cũng cảm thấy lo lắng cho Lạc Thiến Thiến.
Nhìn biểu cảm kia, không hiểu vì sao trong lòng Lạc Thiến Thiến cảm thấy rất ấm áp. Nàng mỉm cười đưa cánh tay trắng noãn nhận lấy ngọc kiếm rồi cẩn thận mang nó bên người.
“Ta nhất định sẽ giữ nó cẩn thận rồi mang về trả cho ngươi.”
“Tốt nhất là nên như vậy.”
Mạc Thiên Sinh gật đầu, trong lòng an ổn không ít.
“Thiên Sinh. Ta nghe nói con tỉnh rồi.”
Đúng lúc ấy, Trương Hàn Thiếc từ bên ngoài đi vào nhìn thấy hai tiểu bối trước mắt đang giật mình quay đầu theo hai hướng khác nhau.
“Cái tình tiết ám muội gì đây?”
Trương Hàn Thiếc ho khan một tiếng như thể muốn xoá bỏ bầu không khí ngại ngùng. Nhưng càng như thế, Lạc Thiến Thiến lại càng quýnh lên, gương mặt thoáng chốc đỏ bừng.
“Trương chấp sự cứ từ từ nói chuyện. Ta có việc phải trở về.”
Nói rồi nàng không quên cúi đầu trước Trương Hàn Thiếc sau đó chạy thẳng ra ngoài cửa đến mức nghe cả tiếng gió.
“Ha ha. Mỹ nữ ngại ngùng đồ. Tuổi trẻ thật là tốt.”
Trương Hàn Thiếc lắc đầu cười trừ rồi nhìn Mạc Thiên Sinh: “Thấy bộ dạng ngươi như vậy chắc là đã khoẻ lại không ít rồi.”
“Vâng. Đại khái ba ngày nữa con sẽ khôi phục hoàn toàn. Phải rồi. Trương thúc thúc tìm ta có việc gì không?” Mạc Thiên Sinh đổi chủ đề.
“À. Ta đến thăm hỏi thôi. Nhân tiện thì gần đây con có gửi ngọc giản về nhà không thế? Phụ thân con nói không nhận tin tức gì cả năm rồi.”
Bây giờ Mạc Thiên Sinh mới chợt nhớ ra gần đây hắn chuyên chú tu luyện nên quên mất thăm hỏi phụ thân của mình.
Trương Hàn Thiếc đi tới vỗ vai: “Tu luyện là chuyện tốt nhưng đừng quên mất những người quan trọng. Nếu không đợi tới khi ngươi nhớ ra thì có khi muộn màng không vãn hồi được đâu.”
“Con hiểu rồi. Đa tạ Trương thúc nhắc nhở.”
“Được rồi. Nghỉ ngơi đi rồi báo tin cho phụ thân, đừng để ông ấy đợi.”
“Vâng.”
Mạc Thiên Sinh gật đầu sau đó tiễn Trương Hàn Thiếc ra ngoài. Trở lại trong phòng, hắn suy nghĩ một chút rồi lẩm bẩm: “Phụ thân. Một năm nữa con sẽ trở về thăm người.”
Mặc dù nhớ nhà nhưng hắn không được xao lãng việc tu luyện. Mục tiêu trước mắt chính là đột phá Đoán Cốt Cảnh trùng kích đến cảnh giới Thiên Huyền. Khi ấy trở về không phải sẽ khiến phụ thân càng thêm nở mày nở mặt hơn hay sao.
Mang theo ý chí như vậy, Mạc Thiên Sinh liền bước ra khỏi Y Dược Phòng. Hắn gặp quản sự ở đó, dùng điểm tích luỹ trả phí chữa trị đồng thời ghé qua Tàng Bảo Các mua một ít linh thảo.
Làm xong hết thảy, Mạc Thiên Sinh liền đi tới Long Hồn Luyện Khí Tháp. Hắn nhìn thấy đám người Vân Nham cũng ở đó.
Khi bọn họ tiến vào bên trong tu luyện, Ngũ trưởng lão liền quay lại nhìn Mạc Thiên Sinh: “Không đợi khôi phục hoàn toàn mà đến sớm vậy sao? Chẳng lẽ ngươi cũng đang nóng lòng cho Tam Tông Chi Hội sắp tới như Vân Nham ư?”
Trao đổi vài câu, Mạc Thiên Sinh liền hiểu được. Thời gian gần đây Vân Nham, Viêm Liệt và cả các sư huynh ở nội môn đều bế quan nhanh chóng đột phá.
Tam Tông Chi Hội là nơi thích hợp để toả sáng, ai nấy đều muốn bản thân sẽ trở thành trung tâm của đại hội. Cho nên Vân Nham và những người khác đều đang không tiếc tiêu hao điểm tích luỹ để tiến vào Long Hồn Luyện Khí Tháp tu luyện.
Tuy nhiên, Mạc Thiên Sinh lại không có quá nhiều hứng thú đối với Tam Tông Chi Hội. Hắn không cần toả sáng, chỉ cần bản thân tăng tiến không ngừng là được rồi.
Có điều Ngũ trưởng lão không biết điểm này. Ông cho rằng Mạc Thiên Sinh cũng đang nôn nóng vì thế tiếu ý trên gương mặt rất rõ ràng.
“Thiên Sinh. Lần này ngươi định tiến vào tầng thứ mấy?”
“Vẫn là tầng thứ tư. Ta cảm thấy cường độ nơi đó tu luyện còn rất tốt. Dù sao có nhiều Long Tức hơn nữa cũng không hấp thu hết được.”
Ngũ trưởng lão gật đầu hài lòng ra vẻ trẻ nhỏ nhưng nhận thức rất tốt.
“Được rồi. Vào trong đi.”
Mạc Thiên Sinh cúi đầu sau đó tiến vào bên trong tầng thứ tư của Long Hồn Luyện Khí Tháp.
Lần này có hơi khác trước một chút. Bởi vì hắn không phải bị trừng phạt mà là tiến vào tu luyện nên sau khi họp bàn các trưởng lão đã quyết định thu điểm tích luỹ.
Cho nên giờ khắc này, mặc dù đứng ở tầng thứ tư nhưng bích chướng đều đang ngăn cản long tức tiến vào. Chỉ khi Mạc Thiên Sinh mang lệnh bài thân phậm cắm vào bàn đá thì mới tiến vào khu có Long Tức được.
Hai tháng sau, Mạc Thiên Sinh từ trong Long Hồn Luyện Khí Tháp bước ra, sắc mặt trắng bệch nhưng khoé môi như có như không nở một nụ cười nhàn nhạt.
Ngũ trưởng lão phát hiện Mạc Thiên Sinh đến liền lên tiếng: “Thành công sao?”
Mạc Thiên Sinh cúi đầu: “Đa ta Ngũ trưởng lão giúp đỡ.”
“Ừm. Hai tháng đã có thể luyện ra Bổ Khí Đan thì có thể miễn cưỡng xem như đạt tới tiêu chuẩn rồi.”
“Vẫn chỉ miễn cưỡng thôi sao.” Mạc Thiên Sinh cười khổ. Hắn không ngờ bản thân đã rất cố gắng vậy mà cũng chỉ được xem như miễn cưỡng mà thôi.
Nhưng hắn nào có biết, khi nói ra lời này, khoé mắt của Ngũ trưởng giật giật mấy cái. Hiển nhiên lời nói và suy nghĩ của ông ta không giống nhau.
“Trời ạ. Hai tháng luyện được Bổ Khí Đan trong khi bản thân đang dùng Hư Khí Đan. Cho dù là đệ có thiên phú cao trong Hoàng Dược Cốc cũng chưa chắc trong thời gian ngắn làm được như vậy. Ta thật sự muốn đem tiểu tử này bỏ vào Dược Đường thay vì Chiến Đường.”
Tác: Tên cũ Cường Công Đường thay bằng Chiến Đường.
“Nhưng mà không được để tiểu tử này tự mãn.”
Nghĩ vậy, Ngũ trưởng lão bèn nói: “Đúng thế. Chỉ là miễn cưỡng thôi. Cho nên ngươi đừng có mà đi khoe khoang khắp nơi kẻo bị người ta cười vào mặt.”
“Vâng. Ta hiểu rồi. Đa ta Ngũ trưởng lão nhắc nhở.”
Ngũ trưởng lão hài lòng gật đầu: “Giờ ngươi trở về động phủ sao?”
“Đúng vậy ạ. Đã một thời gian chưa có trở về, ta phải sắp xếp lại một chút trước khi tu luyện bước tiếp theo.”
“Cũng tốt. Ngươi đi đi.”
“Vâng ạ.”
Ngay khi Mạc Thiên Sinh chuẩn bị rời đi, Ngũ trưởng lão chợt nói: “Sắp tới ta có việc phải ra ngoài. Long Hồn Luyện Khí Tháp tạm thời do Lục trưởng lão tiếp quản. Nếu ngươi muốn vào trong tu luyện thì hãy thông tri đến hắn một tiếng.”
“Đa ta Ngũ trưởng lão nhắc nhở.”
Mạc Thiên Sinh cung kính hành lễ lần nữa rồi quay đi.