Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 287: Vô Đề

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 287: Vô Đề


“Ồ. Thế ta không tiễn nha, cứ đi ra theo lối cũ là được rồi. Lần sau có dịp cứ tới đây chơi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không sai. Nếu có một gốc Ma Vân Đằng, dùng nó để thay thế kinh mạch trong cơ thể thì sẽ có cơ hội cứ được người kia. Chỉ có một vấn đề nho nhỏ, Ma Vân Đằng ít nhất phải đạt tới cấp sáu thì mới phù hợp cấy ghép.”

Mạc Thiên Sinh lúc này đang chìm vào minh tưởng, hoàn toàn không hay biết thời gian trôi đi.

“Ai biết được. Chắc do ta là người dễ mến đó.”

Tiểu Giao Long đang lười biếng nằm sõng soài phát hiện Mặc bà bà đi tới liên vội vàng thu người, nâng đầu lên ngay thẳng tựa hồ vô cùng có kỉ luật. Nó cũng không quên dùng cái đuôi quất nhẹ đánh thức Mạc Thiên Sinh.

Trác Phàm thoáng nhìn xuống hai cánh tay của mình. Người khác có lẽ không nhận ra nhưng hắn biết rõ đôi tay này không phải nhân loại mà là do Kỳ Lân Tý biến thành. Có thể nói, hắn là trường hợp duy nhất thành công cấy ghép chi của thánh thú vào cơ thể.

“Ý của ngươi chính là…?” Ánh mắt của Mặc bà bà sáng lên.

Bất tri bất giác một ngay vuột qua, Mặc bà bà từ trong trúc đình bước ra vươn hai cánh tay lên trời tựa như mệt mỏi, cái đầu lắc trái lắc phải vang lên tiếng lốp cốp.

Mặc bà bà lên tiếng: “Nghĩ cũng lạ thật nha. Tiểu tử này trước kia luôn rất nghịch ngợm không coi ai ra gì thế mà khi tiếp cận ngươi lại vô cùng ngoan ngoãn, so với Mạc tiểu tử kia còn gần gũi hơn nhiều.”

Trác Phàm đến gần, đưa tay sờ đầu Tiểu Giao Long. Tiểu linh thú thấy vậy liền ngẩng lên với đầu cọ cọ làm vẻ thân thiết.

“Nhưng mà ngươi định tìm nó để làm gì?”

“Tiền bối. Người xong việc rồi sao?”

Vừa dứt lời, Mặc bà bà thoắt cái lao tới nhét một viên đan dược vào miệng của Mạc Thiên Sinh.

“Ây da. Đem máu của Tiểu Giao Long hoà vào thân thể nhân loại cũng không cách nào thừa nhận cái chân Huyết Nha Lang kia. Xem ra phải quan sát thêm một thời gian nữa mới được.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Bởi vì nhìn hắn sợ hãi rất buồn cười.”

“Ta không hi vọng gì nhiều, chỉ mong hai người bọn họ có thể hạnh phúc một đời.” Mặc bà bà nói với biểu cảm nhu hoà hoàn toàn khác với dáng vẻ điên khùng lúc trước.

“Dễ mến mà suýt chút làm thần hồn của lão nương vỡ nát á?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trác Phàm không lên tiếng.

Chương 287: Vô Đề

Mặc bà bà lắc đầu: “Hỏng rồi. Không cách nào có thể để con người thừa nhận bộ phận của linh thú được. Ngay tại điểm tiếp xúc, da thịt sẽ lập tức đào thải rồi bị hư thối dần.”

“Không cần cảm ơn ta. Hắn dù sao cũng sẽ là tương lai của Hoàng Dược Cốc.”

Mà Trác Phàm hiển nhiên không chỉ yêu cầu Ma Vân Đằng đạt tới cấp sáu. Tu vi trước kia của hắn chính là Quy Nguyên Điên Phong, vì thế ít nhất phải là cấp chín mới đủ tiêu chuẩn cần thiết.

Phía bên kia, Mặc bà bà đương nhiên không buông bỏ bất kỳ một cơ hội nhỏ nhoi nào. Vì thế bà ta nói: “Được. Ta sẽ cho người điều tra.”

Mặc bà bà hừ lạnh rồi chuyển chủ đề như muốn gạt đi sự xấu hổ: “Hôm nay ngươi đến đây làm gì?”

“Ta cũng nghĩ thế. Bước tiếp theo chắc chắn là cấy ghép kinh mạch vào cơ thể đúng chứ?”

Mặc bà bà đang định rời đi thì chợt quay đầu lại: “Ta biết ngươi nói về Ma Vân Đằng là có ý muốn lợi dụng ta. Nhưng mà ta chấp nhận để ngươi lợi dụng, chỉ cần đừng ảnh hưởng tới việc của ta là được rồi.”

“Phi. Có cái rắm.” Mặc bà bà trề môi.

Mục đích Trác Phàm nói cho Mặc bà bà nghe chính là muốn mượn khả năng điều tra của Hoàng Dược Cốc nghe ngóng thêm về tin tức Ma Vân Đằng cấp chín. Khi phát hiện, hắn sẽ không ngại mạo hiểm một phen. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Bỏ qua chuyện đó đi.”

Trác Phàm cười khổ: “Ai bảo lúc đó ta đang tu luyện ngươi đột nhiên lao ra dùng thần hồn trùng kích làm gì?”

“Đa tạ tiền bối.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Để đề phòng, ta đem một tia Cốt Linh Lãnh Hoả đặt tại đan điền của ngươi. Ta sẽ theo dõi nhất cử nhất động, một khi phát hiện ngươi đem chuyện này nói ra với người khác, chỉ cần một ý niệm của ta thì dù cách xa vạn dặm cũng sống không được đâu.”

“Tuy nói gân mạch của Huyết Nha Lang rất tương tự nhân loại nhưng ai lại nguyện ý thay thế cơ thể mình một cách quỷ dị như vậy chứ. Ta biết mục đích của ngươi không chỉ có thế đúng không?”

Trác Phàm gật đầu: “Không sai. Chính là nó.”

Trong bí bảo có viết, ở cảnh giới thấp hơn, Ma Vân Đằng vô cùng yếu ớt, dễ hư tổn, chỉ khi đạt tới cấp sáu mới có sự thuế biến về khả năng khôi phục.

Thấy Mạc Thiên Sinh nghiêm túc như vậy, Mặc bà bà không còn thú vị nói: “Yên tâm đi. Ta chỉ đối xử độc ác đối với đám người Vạn Độc Môn mà thôi. Có điều, ngươi cũng đừng có mà đi rêu rao khắp nơi. Nếu không…”

Mạc Thiên Sinh gương mặt vô cùng khó coi. Hắn không cảm nhận được ảnh hưởng của Cốt Linh Lãnh Hoả bên trong đan điền, chỉ là có một vật nguy hiểm như thế tuỳ thời bộc phát khiến hắn thấy vô cùng khó chịu.

Mặc bà bà kiên quyết nói: “Nhưng ta nhất định sẽ không ngừng lại cho đến khi tìm ra cách.”

“Nội trong năm năm, ta nhất định sẽ thành công.” Mặc bà bà quả quyết.

“Giờ thì ta hơi mệt cần phải nghỉ ngơi. Tiểu đệ đệ ngươi có thể ở đây tu luyện hoặc rời đi tuỳ ý. Ta rất thoải mái nha.”

Dựa theo bí bảo mà sư phụ để lại, Trác Phàm ngay khi lên đến Thánh Giới liền tìm tung tích của nó. Đây chính là phương pháp hiện tại hắn có thể nghĩ ra.

“Nhất định là vậy rồi. Ngươi cũng đừng nói cho ai khác biết sự tồn tại của ta.”

“Có thể Mặc bà bà không biết. Những sợi dây leo của Ma Vân Đằng mềm dẻo có mềm dẻo, cứng cáp có cứng cáp, đặc biệt là sự tương thích với nhân loại còn vượt qua cả Huyết Nha Lang.”

Hành động này quá bất ngờ đến mức hắn chưa kịp định hình chuyện gì xảy ra thì cổ họng đã không tự chủ nuốt đan dược xuống.

Mặc bà bà khoé miệng nhếch lên: “Thế nào? Không gọi ta là tỷ tỷ nữa sao?”

Mặc bà bà nhún vai không tỏ ý kiến nhưng rồi chợt lên tiếng: “Mà này. Ngươi nói xem liệu ông ta có tìm được thứ dược liệu kia hay không?”

Trác Phàm chợt hỏi: “Mặc bà bà. Không biết ngươi đã từng nghe một loại cây có tên Ma Vân Đằng chưa?”

“Tiểu đệ đệ à. Ngươi biết gì không. Trên đời này ngoại trừ bản thân ra thì ta không tin tưởng bất kỳ một ai khác.”

“Không dám ạ. Vãn bối có việc phải rời đi. Xin phép cáo từ.”

“Ta chỉ muốn xem thí nghiệm của ngươi tới đâu rồi thôi.”

“Rất khó. Nhưng không phải là không tìm được. Mà lại, trên đời này cũng không chỉ mỗi Tương Tư Đoạn Trường Hồng là có thể cứu chữa được bà ấy.”

Mặc bà bà suy tư nhớ lại rồi nói: “Ta chưa gặp bao giờ, chỉ nghe nói đây là một loại thụ linh chuyên hấp thu sinh mệnh của loài khác để tu luyện. Chỉ cần cung cấp đủ sinh mệnh, nó sẽ phát triển không giới hạn. Chỉ là từ trước tới nay chưa ai gặp qua Ma Vân Đằng vượt quá cấp sáu cả.”

“Nhưng sao ngươi không nói mà lại hù doạ hắn vậy?”

“Mà cũng yên tâm đi. Chỉ cần ngươi không nói thì nó sẽ không gây hại đến tu vi và căn cơ của ngươi đâu.”

“Yên tâm. Ta còn cần ngươi giúp đỡ nên chắc chắn không làm điều gì ngu ngốc đâu.”

Mạc Thiên Sinh lần nữa cúi đầu không chút do dự đi ra ngoài. Giờ cho hắn mười cái mạng cũng chẳng dám tiến vào trong này.

‘Có lẽ còn một cách, chỉ có điều trong trường hợp đặc thù mà thôi.”

“Lúc đó chẳng qua muốn thí nghiệm một chút, ai ngờ ngươi lao ra làm gì.”

Mạc Thiên Sinh kinh hãi lùi lại, đem tinh thần lực dò xét bản thân của mình. Hắn phát hiện viên đan dược rất nhanh lập tức tiêu biến, hoá thành một luồng nhiệt khí màu trắng đục xông thẳng tới đan điền hình thành một tầng năng lượng vô hình bao phủ.

“Đó chỉ là bước đầu tiên thôi.” Mặc bà bà nói.

“Vãn bối tuyệt đối không dám.” Mạc Thiên Sinh vội vàng đáp.

Mặc bà bà liếc nhìn Trác Phàm nhưng không rõ ràng hắn đang nghĩ gì. Sau cùng bà ta chỉ gật đầu: “Đúng thế. Nhiều năm qua, ta luôn tìm cách để cấy ghép kinh mạch vào cơ thể. Biết đâu nếu thành công thì có thể giúp bà ấy bình phục lại.”

“Còn không phải thấy ngươi thi triển độc công của lũ Vạn Độc Môn ư?”

Sau khi Mạc Thiên Sinh rời khỏi, Mặc bà bà đang định vào nhà thì cửa Trúc lại mở ra.

Trác Phàm biết ‘bà ấy’ trong lời nói của Mặc bà bà là ai: “Trước khi đi người đó có nói với ta, cho dù không tìm được Vương Hoa thì trong vòng mười năm sẽ trở về cố thổ, cùng bà ấy trải qua khoảng thời gian cuối đời. Hiện tại đã được gần nửa thời gian rồi.”

“Vãn bối không dám.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 287: Vô Đề