0
Dường như cảm nhận được tâm tình của Ngũ trưởng lão, Nhị hoàng tử lập tức phất tay. Nhóm vũ nữ thướt tha nhìn thấy liền cung kính hành lễ lui đi.
“Xin các vị thứ lỗi. Trong tình hình hiện tại mà vẫn làm ra những hành động như thế.”
Nghe vậy, các chấp sự liền lắc đầu xua tay ra vẻ không cần để ý.
Gương mặt Nhị hoàng tử trở nên nghiêm túc hơn, giọng nói ẩn chứa một tia lo lắng: “Xin hỏi trưởng lão, vừa nãy người xem tình trạng phụ hoàng không biết có chẩn đoán ra là bệnh gì không?”
Ngũ trưởng lão lắc dầu thở dài: “Cơ thể của bệ hạ vô cùng kỳ lạ, mạch đập rõ ràng bình thường nhưng đan điền lại như một cái động không đáy không ngừng hút lấy nguyên lực của lão phu.”
“Chẳng lẽ là do ma vật nào đó ký sinh sao?” Nhị hoàng tử hỏi.
“Hẳn là không phải. Ta đã dùng thần thức kiểm tra nhưng không phát hiện được gì.”
Bỗng dưng nghĩ tới điều gì, Ngũ trưởng lão chợt hỏi: “Phải rồi. Gần đây bệ hạ có tu luyện công pháp gì kì lạ hay không?”
“Không có. Phụ hoàng từ trước đến nay vẫn luôn lo việc triều chính, từ lâu đã chẳng còn tâm tư tu luyện gì nữa. Đối với người mà nói thì dân chúng bình an mới là điều được ưu tiên hàng dầu.” Nhị hoàng tử lắc đầu.
Nét mặt Ngũ trưởng lão trở nên ôn hoà hơn, đôi mắt hướng ra xa xăm nói: “Những nạn dân kéo đến ngày càng nhiều, cứ như vậy kinh thành dù có lớn cũng không còn đủ chỗ cho bọn họ nữa rồi.”
Sắc mặt Nhị hoàng tử cũng nghiêm túc lên: “Không sai. Một năm trở lại đây xung quanh Diêm Quốc liên tục bị thú triều t·ấn c·ông, kinh thành dù dã phái ra không ít cường giả nhưng số lượng nhiều cũng không thể cùng lúc giải quyết tất cả. Cũng may nhờ có các vị đệ tử và tiền bối Hoàng Dược Cốc giúp đỡ nên mới có thể dẹp yên được.”
Ngũ trưởng lão không để tâm đến những lời có cánh mà trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Hiện tại cái ta lo lắng nhất chính là sắp xếp người dân như thế nào cho thoả đáng. Ngày một nhiều người tiến vào đế đô, ngân khố Diêm Quốc dù nhiều cũng lo không xuể được.”
Tất nhiên là Hoàng Dược Cốc cũng sẽ giúp đỡ nhưng với từng ấy người ở đây thì cũng không khác gì lấy muối bỏ bể cả.
“Chuyện này các vị cứ yên tâm. Tại hạ đã gửi thư cầu viện tới các đế quốc lân cận. Lương thực hỗ trợ sẽ được chuyển tới trong nửa tháng nữa. Chừng ấy thời gian không đủ làm quốc khố cạn kiệt được.”
Nhị hoàng tử trả lời với đôi mắt sáng ngời: “Ngoài ra, nếu như trong thành không đủ chỗ cho nạn dân, vậy thì cứ trực tiếp phá vỡ thành trì, xây dựng một cái khác rộng hơn là được.”
Nghe thấy lời ấy, Ngũ trưởng lão lập tức bày ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn đối phương: “Đập… Đập đi xây lại tường thành mới á? Việc này phải tốn bao nhiêu nhân công cơ chứ?”
Nhị Hoàng Tử khẽ cười: “Ngũ trưởng lão nói vậy sai rồi. Hiện tại kinh thành không thiếu nhất chính là nhân lực.”
Một vòng thâm thuý hiện ra trong đôi mắt Nhị hoàng tử: “Các vị đừng nghĩ là nạn dân chuyển đến thì không phải làm gì. Hoàng thất đã cung cấp thức ăn chốn ở thì việc những nam nhân khoẻ mạnh bỏ sức xây dựng tường thành có gì không đúng. Đúng không?”
Nhìn nét mặt của mọi người, Nhị Hoàng Tử lại tiếp tục: “Các vị suy nghĩ gì tạ hạ đều biết. Không sai. Ta chấp nhận mở cửa kinh thành đón nạn dân là có mục đích này. Tuy nhiên điều đó có gì sai trái đâu. Ăn bánh trả tiền. Người dân đóng thuế cho sự bảo hộ của Diêm Quốc. Vậy tại sao nạn dân không thể bỏ công sức xây dựng tường thành đâu? Tại hạ nói có đúng không?”
Trước những lý luận sắc bén ấy, Ngũ trưởng lão chầm chậm gật đầu: “Điều này không có gì sai cả. Ngược lại thì ta cảm thấy rất tốt. Hoàng thành mở rộng, đồng nghĩa với việc càng nhiều người được chuyển vào. Đợi sau khi ổn định, Diêm Quốc sẽ dần phát triển trở lại với tốc độ không tưởng.”
Ánh mắt Ngũ trưởng lão nhìn về phía Nhị hoàng tử khác với lần đầu tiên: “Không nghĩ tới, Nhị hoàng tử thật là biết nhìn xa trông rộng.”
“Trưởng lão quá khen. Tại hạ không dám nhận.” Nhị hoàng tử cười cười, chắp tay nói.
“Có gì mà không dám nhận cơ chứ. Người trẻ tuổi có khả năng vốn không cần phải khiêm tốn.”
Mới ban đầu ấn tượng đối với Nhị hoàng tử không tốt lắm nhưng sau khi trò chuyện, thái độ của Ngũ trưởng lão đã dần dần thay đổi. Ông đứng dậy điềm đạm nói: “Ta đã cho bệ hạ dùng ít đan dược, đợi sau khi trở về ta sẽ nhờ Đại trưởng lão tới xem một chuyến. Trước mắt giải quyết việc nạn dân cứ như Nhị điện hạ sắp xếp đi.”
“Đa tạ trưởng lão. Ta nhất định sẽ làm tốt. Xin mời.”
Nhị hoàng tử mừng rỡ cảm ơn sau đó đi trước dẫn đường.
Vốn dĩ mọi người được đưa tới đình viện xa hoa nhưng vì Ngũ trưởng lão từ chối để đi trông coi các đệ tử của mình mà không hề hay biết rằng tại chân trời đang có một đạo lưu quang bắn lên bầu trời rồi nổ tung với tiếng động chói tai.
Cách xa hoàng thành diêm quốc hàng nghìn dặm, tín hiệu cầu cứu lại một lần nữa bắn ra nhưng đáng tiếc chẳng có ai nhìn thấy, ngược lại còn khiến cho không ít nguy hiểm ập tới.
Vương Phú Hào ném một viên cầu màu đen ra phía sau đồng thời đưa tay kết ấn. Một t·iếng n·ổ lập tức vang lên kèm theo ngọn lửa bùng cháy, sóng âm và hoả diễm cùng nhau lan rộng khiến cho mặt đất đều trở nên chấn động.
“C·hết tiệt. Sắp hết Hoả Bạo Cầu rồi.”
Sau khi làm xong hết thảy, Vương Phú Hào không hề dừng cước bộ lại mà toàn lực vận chuyển tu vi tiếp tục bỏ chạy.
Cả ba bọn họ đều chẳng còn sức để lăng không phi hành nữa rồi.
Hiện tại đang là mùa xuân nhưng nơi đây chỉ có một màu vàng vọt ảm đạo, không có nổi tán cây xanh. Giờ này đã là buổi trưa, mặt trời chiếu thẳng từ trên xuống thẳng lên ba người đang liều mạng tăng tốc.
Gương mặt cả Vương Phú Hào, Lạc Thiến Thiến, Chu Nhã Băng đều vô cùng nhợt nhạt. Bọn họ đã giữ tốc độ như vậy suốt năm ngày năm đêm nên nguyên lực đã gần như cạn kiệt. Nếu không phải Lạc Thiến Thiến có đan dược hỗ trợ thì bây giờ có khi toàn bộ đều đã gục ngã.
Còn về phần bệnh nhân mà cả ba mang theo cùng, bởi vì trong lúc di chuyển thân thể bị chấn động quá mức dẫn tới v·ết t·hương hở miệng không cách nào vừa cầm máu nên theo thời gian sinh mạng đã chẳng còn.
Đối với việc này Lạc Thiến Thiến vô cùng tự trách, tuy nhiên người mất thì cũng đã mất rồi nên chỉ đành bỏ lại t·hi t·hể mà tiếp tục giữ mình.
Đồng ý rằng nàng là một người lương thiện, có điều đứng trước lựa chọn giữa mạng sống của bản thân và đem cái xác kia đi cùng thì chênh lệch đã quá rõ ràng.
“Cũng không thể để Dương Cơ Hàn c·hết một cách uổng phí như vậy được.”
Đó là lời mà Vương Phú Hào liên tục hò hét mỗi khi có ai trong hai cô gái kia muốn ở lại.
Không thể không nói, ngoại trừ Chu Nhã Băng, Vương Phú Hào và Lạc Thiến Thiến đều có thủ đoạn bảo mệnh kinh người.
Lạc Thiến Thiến mang theo huyền giáp th·iếp thân, trên cổ còn đeo ngọc kiếm mà Mạc Thiên Sinh đưa cho lại thêm vài loại linh bảo có khả năng tăng tốc tức thời nên đã nhiều lần giúp cả ba kéo dài khoảng cách với những “thứ” truy đuổi phía sau. Có điều một lúc dùng cho ba người nên những linh bảo kia sớm đã tiêu hao hết.
Còn về Vương Phú Hào nhờ có hiểu biết về trận pháp, cũng hiểu được chuyến đi tới Diêm Quốc nguy hiểm nên trước đó đã tự mình điều chế rất nhiều Hoả Bạo Cầu và cả những loại linh bảo có khắc trận pháp khác. Tuy nhiên cũng giống như Lạc Thiến Thiến, số lượng còn lại của hắn chẳng được bao nhiêu.
Mà ở phía sau lúc này không chỉ vẻn vẹn ba tên lang nhân nữa mà giống như một đoàn thú thì đúng hơn. Những con sài lang không biết từ đâu đánh hơi được trong suốt những ngày qua đã không ngừng tập hợp, dưới sự thao túng của lang nhân mà điên cuồng đuổi theo. Phải biết chúng chính là linh thú hoang dã, luận về cơ thể rõ ràng dẻo dai hơn những tu giả như Lạc Thiến Thiến, Chu Nhã Băng hay Vương Phú Hào.
“Để ta liều mạng với chúng.” Một giọng nói sắc lạnh mang theo đau thương nhất thời vang lên. Theo đó, Chu Nhã Băng dừng cước bộ lại, đôi mắt tràn ngập tơ máu nhìn quân đoàn thú ở cách đó cả nghìn trượng.