Thánh Giới Chi Chiến
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 323: Cố Thủ Trong Động
Vương Phú Hào quay sang: “Sư tỷ, ngươi khôi phục được mấy phần rồi?”
“Gào ố.”
Những con Huyết Lang thực lực tương đối lập tức nhảy ra tránh khỏi, chỉ có vài đầu không kịp phản ứng bị đao khí làm cho thịt nát xương tan.
Vùng biên cương Diêm Quốc có thời tiết tương đối thất thường, sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn.
Trên thực tế, Vương Phú Hào khôi phục chậm hơn bởi vì phải truyền nguyên lực cho Chu Nhã Băng nếu không thì hắn đã thổ nạp được sáu bảy phần rồi.
Chương 323: Cố Thủ Trong Động
“Bình tĩnh nghe ta nói đã.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cái gì? Xông quan?”
“Không thể nào?”
Mà ở phía sau, ba tên Lang Nhân cũng bắt đầu hành động. Chúng là kẻ tiến vào sau cùng.
“Khoảng bốn phần.”
“Cách gì?”
“Giờ chỉ còn một cách mà thôi.”
“Ha ha. Đến đây lũ s·ú·c sinh. Hôm nay bổn thái tử sẽ chơi cùng với các ngươi.”
Nghe vậy sắc mặt của Vương Phú Hào liền trở nên khó coi: “Bọn chúng kéo đến ngày càng nhiều. Hiện tại có hai con Huyết Lang Thú trưởng thành đến cấp bốn đang ở bên ngoài. Kết giới sau khi ta củng cố lại thì cùng lắm chỉ duy trì được thêm hơn một canh giờ nữa mà thôi. Đó là trong tình huống hiện tại, nếu càng nhiều linh thú kéo tới công kích thì chỉ sợ nửa giờ cũng là quá nhiều rồi.”
“Ừm. Đã qua cơn nguy kịch rồi, nhưng vẫn còn yếu lắm.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vương Phú Hào kinh hãi nhớ lại. Quả thật lúc đó ba tên lang nhân đều đã đi vào trong đại trận nhưng một tên cố tình đứng gần kết giới. Vào thời khắc hắn khởi động sát trận thì tên này lập tức nhảy ra khỏi phạm vi ảnh hưởng.
“Ba tên lang nhân có thực lực tầm thiên huyền ngũ trọng và đang không ngừng tăng lên. Nếu tiếp tục trì hoãn, đợi khi kết giới tan đi thì chúng ta chắc chắn c·h·ế·t.” Lạc Thiến Thiến nói với vẻ mặt khó coi sau khi cố định Chu Nhã Băng ở sau lưng.
Vừa dứt lời, phía trên kết giới vậy mà từ từ mở ra một thông đạo.
Một canh giờ đã trôi qua, Vương Phú Hào cuối cùng đã thành công hoàn thành một đại chu thiên khiến nguyên lực của Chu Nhã Băng có thể tự vận hành. Khi vừa mở mắt, hắn nhìn thấy đối phương một thân y phục đều đã cởi ra chỉ có mảnh vải che những vị trí trọng yếu nên không khỏi giật mình.
Thế mạnh của một trận sư chính là thời gian. Sau khi chạy trước hắn phát hiện nơi này nên đã tranh thủ bày thủ hộ trận. Lúc kết giới mở ra, Vương Phú Hào lần nữa bày sát trận. Số linh thạch của hắn không còn nhiều nên chỉ đành bố trí trận pháp đơn giản. Có điều nhiêu đó cũng đã dư sức đối phó đám dã thú bên dưới.
“Bốn phần sao?”
Cùng với âm thanh rất nặng nề, Lạc Thiến Thiến vốn dĩ đang lăng không liền như viên đá bị ném mạnh trở về nơi kết giới.
Hiện tại đã là về đêm, mặt trăng tròn xuất hiện từ rất sớm, nhiệt độ cũng nhanh chóng hạ xuống. Có điều, hàn phong thổi qua cũng chẳng khiến hai người thấy lạnh lẽo bằng việc nhìn xuống bên dưới.
Vương Phú Hào nắm chặt tay lại rồi thả lỏng ra: “So với ta nhiều hơn một phần.”
Sở dĩ chúng chỉ tập trung bên ngoài là vì kết giới vẫn đang rất vững vàng mặc dù đã thử công kích nhiều lần.
“Đi mau.”
“Thấy rồi chứ. Ta đã để bọn chúng tập hợp ở hướng này, nhiệm vụ của sư tỷ chính là mang Chu Nhã Băng rởi khỏi tại hướng ngược lại.”
Lạc Thiến Thiến đứng giữa không trung nhìn Vương Phú Hào, khoé môi cắn chặt đến bật máu sau đó quay đầu rời đi. Thực lực khôi phục khiến cho bản thân có đầy đủ khả năng lăng không phi hành, tốc độ bạo phát cũng cực kì nhanh chóng.
“Bịch!”
“Nàng ta không sao rồi chứ?” Vương Phú Hào tiến vào hỏi.
“Gào ố…”
Sau đó cả hai bắt đầu nhắm mắt bắt đầu thổ nạp.
Bầu trời dần dần đổ bóng, ánh nắng chói chang buổi trưa dần bị làn gió lạnh làm cho dịu nhiệt.
Vương Phú Hào vừa diệt sáng vài con Huyết Lang Thú cấp ba và đả thương một ít cấp bốn liền ngưng tụ ánh mắt về phía hai tên lang nhân.
Nghe tiếng hét thất thanh của Vương Phú Hào, Lạc Thiến Thiến chợt co rụt tròng mắt khi thấy lang trảo đã đến gần.
Vừa dứt lời, Vương Phú Hào lập tức tung ra chưởng khí đẩy Lạc Thiến Thiến bay ngược ra xa.
Ước chừng nửa giờ sau, một tiếng động rền trời vang lên khiến Vương Phú Hào và Lạc Thiến Thiến kinh hãi tỉnh dậy. Cả hai không hẹn mà vội vàng bước ra động phủ quan sát.
Vương Phú Hào không quay đầu, ánh mắt của hắn chứa đầy sát khí. Một thủ ấn vừa mới kết lại, dưới chân vách đá liền nổi lên phong bạo. Cơn bão quét qua tựa như vô số lưỡi dao lao vào nơi đông nhất của bầy sói.
“Vương sư đệ, ngươi có phát hiện điều gì không?” Lạc Thiến Thiến hỏi.
“Bây giờ phải làm sao đây?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lạc Thiến Thiến nhìn Chu Nhã Băng còn chưa tỉnh lại khẽ lắc đầu. Sau đó nàng nhìn Vương Phú Hào hỏi: “Tình hình đám linh thú thế nào rồi?”
Bên trong hang động, Lạc Thiến Thiến ngồi bệch xuống đất, cánh tay bất giác đưa lên lau đi những khoả mồ hôi rất lớn. Tuy mệt là vậy nhưng khoé miệng của nàng đang cong lên.
Vương Phú Hào vừa nói vừa đưa tay lên hợp thành thủ ấn: “Tất nhiên chúng ta không thể nào đối phó nếu bị bao vây tứ phía như vậy được.”
Vương Phú Hào thấy thế liền thay đổi ấn quyết mở ra một lỗ nhỏ để Lạc Thiến Thiến rơi vào trong. Hắn biết kết giới của mình tương đối cứng cáp, một khi đụng phải với lực lượng như thế thì chắc chắc Lạc Thiến Thiến lẫn Chu Nhã Băng đều sẽ bị thương cực nặng.
“Là do thứ huyết khí kia sao?” Lạc Thiến Thiến hỏi lại.
Có điều Vương Phú Hào dù sao cũng là người có định lực, rất nhanh hắn liền bình tĩnh rồi quay ra bên ngoài tiếp tục củng cố kết giới của trận pháp thủ hộ.
“Ta cũng không chắc nữa. Cách đây năm ngày, khi chúng công kích ta cũng cảm nhận được huyết khí nhưng không lăng lệ tới mức này.”
Vương Phú Hào ngưng trọng gật đầu: “Khí tức của bọn chúng không hề giảm xuống sau từng ấy thời gian rượt đuổi chúng ta, ngược lại còn đang không ngừng tăng lên.”
Lạc Thiến Thiến kinh hãi nhìn Vương Phú Hào. Với thực lực của hai người hiện tại muốn đối phó một tên lang nhân còn khó chứ nói gì đến ba tên.
“Cái quan trọng là bọn chúng.”
“Hiện tại chỉ có thể mau chóng thổ nạp, tranh thủ khôi phục nguyên lực được bao nhiêu hay bấy nhiêu.” Lạc Thiến Thiến nói.
Phía bên ngoài hang động, tiếng sói tru càng lúc càng đinh tai nhức óc. Số lượng đám linh thú tập trung ở bên ngoài ngày càng nhiều, thậm chí xuất hiện một vài đầu linh thú cấp bốn.
Khoảnh khắc ấy, Lạc Thiến Thiến và Vương Phú Hào đã nhìn thấy ba tên lang nhân đã đến nơi. Dưới ánh trăng tròn, đôi mắt của chúng phát ra ánh sáng màu đỏ kì dị. Nhưng mà thứ làm hai người chú ý chính là thứ huyết khí toả ra từ thân thể của chúng.
Những cơn cuồng phong tựa như vòi rồng liên tục xuất hiện khiến đám linh thú vừa có ý định tiếp cận phải kiêng kỵ lùi lại.
Linh khí ở vùng biên cương Diêm Quốc khhông quá nồng đậm vì thế tốc độ khôi phục của cả hai theo đó bị giảm xuống rất nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vương Phú Hào nở một nụ cười điên cuồng, song thủ không ngừng kết ấn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy thế, hàng chục con Huyết Lang đã nhanh chóng chui vào. Chúng ngẩng cao đầu nhìn con mồi đang đứng ở cửa động, ánh mắt trở nên điên cuồng.
“Lạc sư tỷ cẩn thận.”
“Khoan đã. Một tên nữa đâu rồi?” Vương Phú Hào biến sắc vội quay đầu lại. Chỉ thấy phía xa xa Lạc Thiến Thiến đang liều mạng phi hành chợt có một bóng ảnh chặn lại.
“Xông quan.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.