Năm ngày sau, cuối cùng thì phi chu cũng tiến nhập vào địa phận Diêm Quốc. Tuy nhiên, muốn đến được phía Tây thì vẫn còn mất hơn một canh giờ nữa.
Thời gian này, Mạc Thiên Sinh vẫn luôn đắm chìm trong minh tưởng, thử đột phá cảnh giới. Nhưng mà việc phá cảnh đối với hắn mà nói lại vô cùng khó khăn.
Hắn chầm chậm mở mắt sau đó nặng nề thở dài: “Ta đã thử trùng kích ba lần nhưng đều thất bại. Xem ra nguyên lực tại đan điền quá tinh thuần cũng mang lại hệ quả rất lớn.
Tắm qua Linh Tuyền, dùng Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ lại còn dùng thêm Ngũ Thải Liên Tử nữa nên đan điền của hắn được tẩy rửa vô cùng kinh người. Nếu nói về độ hoàn mỹ thì chỉ đã có thể so được hơn chín phần mười rồi.
Nhưng mà khác với bích chướng của tiểu cảnh giới, để đột phá Đoán Cốt đạt tới Thiên Huyền Cảnh thì bắt buộc Mạc Thiên Sinh phải tích luỹ đầy đủ mới được.
“Bích chướng đã có vài vết nứt. Có điều thời gian không cho phép nên cứ tạm thời ngưng lại vậy.”
Mạc Thiên Sinh gật gù sau đó lấy trong chỉ giới ra một món đồ vật. Hắn cẩn thận quan sát nó rồi nhíu mày: “Sư phụ còn có cái gì không biết hay không nhỉ? Ngay cả khôi lỗi tự hành đã tàn tạ đến khó tin mà ngài ấy cũng sửa lại được.”
Trong trí nhớ của Mạc Thiên Sinh, khôi lỗi hình báo kia đã bị vỡ nát gần như là đồ bỏ đi. Nhưng giờ đây, qua bàn tay của Trác Phàm liền y như mới, có điều hình dáng dường như đã thay đổi khác đi rất nhiều.
Tỉ như phần lồng ngực thay huyền thiếc có độ cứng chắt bằng linh mộc mềm dai khiến lõi bên trong liên tục dao động như một quả tim thật sự. Còn phần hạ thể thì lại được gia cố bằng trọng thiếc, điều này sẽ làm cho trọng tâm bị hạ thấp tăng độ ổn định khi di chuyển, có điều tốc độ sẽ giảm xuống đáng kể.
Bất quá, đó chỉ là những nhận xét ban đầu của Mạc Thiên Sinh về khôi lỗi từ hành sau khi được sửa chữa mà thôi. Dù sao thì nó vẫn chưa được đưa vào hoạt động nên có thể sẽ khác với tưởng tượng của hắn.
“Chiếu theo hành động trước đó của Hồng Thiên Quang, chỉ cần đem một tia tinh thần lực của ta nhập vào bên trong thì khi cần phát động nó sự tự vận hành.”
Mạc Thiên Sinh đưa tay điểm song chỉ lên trên trán của mình. Tại đó một tầng khí mỏng vô hình làm cho không gian vặn vẹo ngưng tụ ra sau đó cẩn thận vẽ một cái phù văn lên trán của khôi lỗi tự hành.
Thế nhưng khi phù văn vừa mới được vẽ xong, một vết nứt tức tốc xuất hiện. Mạc Thiên Sinh kinh hãi lùi lại, chỉ thấy đầu đau như búa bổ, ánh mắt kinh dị nhìn về phía khôi lỗi.
“Xem ra sư phụ đã động tay chân gì đó rồi mới khiến tinh thần lực của ta bị phản phệ.”
Mạc Thiên Sinh cười khổ: “Như vậy thì ta đem nó theo có tác dụng gì?”
Nói thì nói vậy nhưng Mạc Thiên Sinh đâu dám vứt nó đi. Vì thế hắn đành đem nó bỏ vào trong giới chỉ và không nghĩ tới nữa.
“Cốc cốc!”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên âm thanh của Hồng Thiên Quang: “Mạc huynh. Hoàng Nam sư huynh nói rằng phi chu đã đến biên cương phía nam của Diêm Quốc nên bảo ta thông báo một tiếng.”
“Được. Ta ra ngay.”
Ước chừng mười tức sau, Mạc Thiên Sinh chầm chậm mở cửa. Đập vào mắt hắn là hình ảnh của Hồng Thiên Quang đang quan sát mình một cách chăm chú.
“E hèm.” Mạc Thiên Sinh ho khan vài tiếng.
Hồng Thiên Quang giật mình sau đó thu hồi tầm mắt rồi xấu hổ cười: “Thật ngại quá. Vừa rồi ta muốn xem thử ngươi đã đột phá chưa nên có chút thất thố.”
“Không sao cả.” Mạc Thiên Sinh cười đáp. Hắn nhìn ra được trong ánh mắt của Hồng Thiên Quang ẩn chứa sự phức tạp.
Điều này cũng dễ hiểu vì dù sao Hồng Thiên Quang đã bị Mạc Thiên Sinh dễ dàng hạ gục, thua còn thảm hơn so với Lữ Mạnh Hùng trước đó nên trong lòng có vết bóng mờ là điều hiển nhiên..
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, công pháp mà Mạc Thiên Sinh tu luyện giống như sinh ra dùng để khắc chế công pháp của Thiên Khôi Tông vậy. Không nói tới Tử Cực Ma Đồng tăng tinh thần lực và Hoàng Long Chân Khí tăng tu vi thì Khống Hạc Cầm Long cũng dễ dàng gạt bỏ những khôi lỗi mà Hồng Thiên Quang điều khiển rồi.
Mà nguyên nhân Hồng Thiên Quang phức tạp là khi hắn nghĩ tới Mạc Thiên Sinh đột phá đến cảnh giới Thiên Huyền thì thực lực sẽ lại tăng lên một mảng lớn. Điều đó cũng đồng nghĩa khoảng cách giữa cả hai sẽ càng kéo giãn ra.
Mạc Thiên Sinh thì lại không chú ý đến điểm này. Hắn tuỳ ý nói với Hồng Thiên Quang vài câu coi như chào hỏi sau đó bước ra bên ngoài.
“Đến rồi sao?”
Hoàng Nam thấy Mạc Thiên Sinh tới liền lên tiếng chào hỏi.
Phi chu hiện tại đang dừng lại giữa không trung và trở về trạng thái ban đầu, hình dạng như một con cá chép giản dị.
Mạc Thiên Sinh phóng tầm mắt ra xa. Bây giờ đang là buổi chiều chập tối, tuy nhiên ánh sáng mặt trời vẫn đủ để chiếu rọi bình nguyên khô cằn rộng lớn. Có vài đầu linh thú vừa cảm nhận được khí tức của phi chu lập tức tìm nơi ẩn nấp.
Hoàng Nam biết Mạc Thiên Sinh từng sống ở Hoàng Liên Sơn đầy rẫy linh thú nên luận về kinh nghiêm thì nhất định sẽ có rất nhiều, vì vậy hắn lên tiếng hỏi: “Bây giờ làm gì đây?”
Mạc Thiên Sinh không chút do dự đáp: “Ta nghe nói thú triều xuất hiện chủ yếu vào ngày có trăng. Hiện tại chỉ mới cuối tháng, các khoảng thời gian ước chừng mười ngày nên trước mắt cứ chia ra thành từng nhóm nhỏ điều tra. Nếu gặp phải nguy hiểm thì cứ việc bắn pháo cứu viện, những người gần đó sẽ lập tức tới ngay.”
Hoàng Nam gật đầu: “Ý kiến không tệ. Vậy thì các đệ tử đời thứ nhất và thứ hai sẽ chia đều nhau đảm bảo thực lực của mỗi nhóm không chênh lệch nhiều. Ta, Vân Nham và ngươi sẽ cùng một nhóm đi cứu Lạc cô nương.”
Mạc Thiên Sinh lắc đầu: “Từ trước tới nay ta chỉ quen đi một mình. Mặt khác, ngươi phải nên chú ý tới các đệ tử trong tông nữa chứ.”
“Không sao đâu. Thực lực của mỗi người bọn họ đều không tồi chút nào. Những con linh thú ấy sao có thể đe doạ được chứ.”
Mạc Thiên Sinh nhún vai: “Cái đó tuỳ ý huynh nghĩ thế nào. Có điều ta nhắc nhở trước, các ngươi đang đối phó là linh thú ngoài hoang dã không phải cái đám được nuôi nhốt trong tông môn. Vì vậy đừng có chủ quan.”
Thấy Mạc Thiên Sinh nghiêm túc như vậy, Hoàng Nam cũng trịnh tọng gật đầu. Hắn còn định nói gì thêm nhưng Mạc Thiên Sinh đã lập tức quay đi.
“Vậy ta đi trước đây.”
Ngay sau đó, Mạc Thiên Sinh nhảy ra khỏi phi chu trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người. Giữa không trung, thân ảnh của hắn hoá thành một đạo hắc thiểm quỷ dị di chuyển qua lại rồi biến mất đằng sau những đám cỏ lau cao quá đầu.
Hoàng Nam nhìn theo bóng người ấy không khỏi cười khổ nhìn Vân Nham: “Hắn vẫn luôn cô độc như vậy sao?”
Vân Nham lắc đầu: “Ta cũng không biết nữa. Mạc sư đệ từ khi nhập cốc rất ít giao du với mọi người. Những người hắn tiếp xúc cũng chỉ có Lạc sư muội và mấy tân đệ tử mà thôi.”
“Ài. Mặc kệ đi. Dù gì thì có vẻ hắn cũng quen thuộc cách sinh tồn ở bên ngoài hơn chúng ta. Trước mắt cứ chia nhóm đi đã rồi cùng nhau hành động.”
“Ừm.”
Số lượng đệ tử tham gia lịch luyện ngoại trừ Mạc Thiên Sinh ra thì vẫn còn ba mươi chín người khác. Sau khi cẩn thận thảo luận đã quyết định chia ra làm sáu nhóm. Ba nhóm sáu và ba nhóm bảy với thực lực gần như tương đương nhau theo sự đồng ý của mọi người.
Mà lúc này đây, vai trò của các đệ tử Hoàng Dược Cốc lập tức trở nên rõ rệt hơn. Bọn họ phần lớn tu luyện ở chiến đường nhưng cũng có chuẩn bị đan dược và được học phương pháp trị thương. Vì thế không có ai bất mãn khi nhóm của mình xuất hiện từ ba đến bốn đệ tử của Hoàng Dược Cốc cả.
“Tiếp theo tất cả hãy chia ra. Nhớ kĩ, một khi gặp nguy hiểm nhất định phải báo hiệu cho những người gần đó.”
“Rõ!”
Cùng với âm thanh hô ứng, từng đạo thân ảnh lập tức rời khỏi vị trí ban đầu, phân tán ra thành các nhóm nhỏ sang bốn phương tám hướng. Bầu trời lúc đó cũng bắt đầu chuyển đêm…
Cầu đề cử
0