Thánh Giới Chi Chiến
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 342: Cùng Nhau Hành Động
Sau khi dàn xếp ổn thoả, Hoàng Nam lại cười: “Giờ thì được rồi.”
Hoàng Nam cười trừ một tiếng sau đó cất giọng bao che: “Mạc Thiên Sinh à, ngươi cũng đừng trách mắng như vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên họ ra ngoài lịch luyện nên sai sót cũng không có sao.”
“Linh thú cấp sáu Lôi Vân Tước?” Hoàng Nam hít sâu một hơi.
“Phập!”
Đúng lúc ấy, bóng dáng của một con linh điểu che khuất một nửa bầu trời vuột qua.
“Hiện tại đã đi tới nơi này rồi, chi bằng để chúng ta đi cùng đi. Như vậy thì đối với việc tìm Lạc cô nương cũng có sự giúp đỡ khá lớn.”
“Hả?”
Thế nhưng, đáp lại bọn họ là gương mặt vô cùng giận dữ của Mạc Thiên Sinh: “Các huynh điên hết rồi. Tại sao không dùng đầu óc suy nghĩ một chút chứ? Chẳng lẽ đi săn linh thú thì chỉ săn thôi? Tới khi nguyên lực cạn kiệt thì thế nào?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chú ý tới sắc mặt của Mạc Thiên Sinh, Hoàng Nam không khỏi nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Được!”
Mà một khắc lời ấy nói ra, Mạc Thiên Sinh chợt quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng khiến Hoàng Nam thoáng run rẩy cười khà khà ngậm miệng lại.
Khi Lam Vân Bạch Hổ còn cách bọn họ chừng trăm trượng, Mạc Thiên Sinh đột ngột ném chiếc phi đao đi.
Trên đường di chuyển, đoàn người Mạc Thiên Sinh gặp phải tương đối nhiều linh thú chạy ngược trở lại. Mỗi lần như thế, tất cả bọn họ đều lập tức rẽ hướng đứng cách xa để không cản trở bọn chúng phi nước đại.
Mạc Thiên Sinh càng nói càng khiến những người ở đây không cách nào tìm ra lý lẽ phản kháng. Cuối cùng, một đệ tử Thánh Hoả Sơn nhịn không được lên tiếng: “Ta nói Mạc Thiên Sinh ngươi cũng vừa vừa phải phải thôi. Ngươi có biết mấy ngày ra bọn ta phải đuổi theo ngươi vất vả thế nào không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Sao vậy?” Mạc Thiên Sinh dừng chân.
“Đương nhiên là có.”
“Cái gì? Linh thú cấp bảy Lam Vân Bạch Hổ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cuối cùng cũng đi rồi.”
“Bọn ta ban đầu chỉ tới tham gia Tam Tông Chi Hội nào có biết sẽ đi săn linh thú đâu?” Hồng Thiên Quang bỉu môi nói.
Nghe vậy, Mạc Thiên Sinh liền chuyển ánh mắt sang đồng môn của mình: “Mộc sư huynh, Tiết sư huynh. Hai ngươi không mang theo Ẩn Tức Đan sao?”
“Gượm đã.”
“Ta…” Hoàng Nam định gật đầu nhưng rồi bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhân cơ hội đó, Mạc Thiên Sinh vội vàng đạp mạnh thân thể nháy mắt đã xuất hiện ở giữa không trung. Hắn không thể ngự không phi hành vì vậy nên tuỳ ý đạp lên vai của khôi lỗi mà Hoàng Nam đang khống chế.
“Ai mượn?”
Ngay khi phục dụng Ẩn Tức Đan, toàn bộ khí tức của mọi người lập tức biến mất. Thú triều vẫn cứ tiếp diễn, có điều mục tiêu của bọn chúng ngay từ đầu đã không phải là bọn họ.
Có thể nói Mạc Thiên Sinh chính là đệ tử có tu vi thấp nhất trong số những người của Hoàng Dược Cốc đến đây. Vậy nhưng tình huống bây giờ nhìn thế nào cũng không giống vậy.
Thấy thế, người vừa nói ra lập tức ngậm miệng, dùng ánh mắt trách móc nhìn về phía Hoàng Nam.
Nói rồi Mạc Thiên Sinh lập tức nhảy khỏi lưng khôi lỗi rồi tức tốc di chuyển.
Mạc Thiên Sinh gật đầu nhìn qua một con linh thú đã kiệt sức nhưng vẫn cố rướng người dậy: “Chúng đã chạy không ngừng nghỉ ư? Điều gì thôi thúc chúng như thế cơ chứ?”
“Ha ha.”
Người được gọi là Tiết sư huynh nghe thấy cũng vội gật đầu lia lịa bày ra bộ dạng ngoài ý muốn.
“Được.”
“Ngươi đi mà đuổi theo. Ta có việc cần làm.”
“Bị phát hiện rồi.” Hồng Thiên Quang khẽ run rẩy, giới chỉ đều đang loé lên một bộ tuỳ thời liền đem thủ đoạn hộ mạng bày ra.
“Cứ như trưởng bối đang dạy dỗ tiểu bối vậy.” Hồng Thiên Quang ghé tai nói với Hoàng Nam.
Mạc Thiên Sinh lắc đầu: “Không có gì. Ta chỉ cảm thấy những linh thú này có gì đó rất lạ, cứ như chúng đang bị một loại lực lượng nào đó kêu gọi vậy.”
Một đệ tử Thánh Hoả Sơn chậm rãi bước ra: “Từ bao giờ đệ tử Hoàng Dược Cốc lại có thể dẫn đoàn vậy. Còn không bằng để Hoàng Nam đại ca tiên phong.”
Mạc Thiên Sinh không nhìn mà quay đầu tăng tốc: “Đi thôi. Di chuyển thấp một chút đừng có dùng ngự không phi hành.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mạc Thiên Sinh tức giận quát lên, Nham Tích Thương bổ mạnh xuống, chấn động từ mặt đất nhất thời lan rộng làm lũ linh thú đang phi tới phải bật ngược trở lại.
“Có cần đuổi theo không?” Hồng Thiên Quang hỏi.
Chương 342: Cùng Nhau Hành Động
“Ta mượn các ngươi theo đuôi sao?” Mạc Thiên Sinh quay ngoắt sang.
Cảm nhận được hàn khí lạnh lẽo từ Hoàng Nam phát ra, tên đệ tử kia lập tức im bặt. Hắn có một loại dự cảm nếu còn nói tiếp nhất định sẽ bị đối phương treo lên đánh.
“Đúng đó Mạc sư đệ. Lạc sư muội cũng có giao tình rất tốt với ta, nên nếu góp chút sức là việc nên làm mà.”
Một loạt những lời lẽ lớn tiếng được phun ra từ miệng của Mạc Thiên Sinh khiến cho những đệ tử hai tông còn lại lập tức có cái nhìn mới mẻ về hắn.
Phi đao đâm vào mông của một con linh thú tê giác khiến nó đau đớn hét lên rồi lập tức bỏ chạy. Mà cái túi đi kèm đồng dạng bị phi đao ghim chặt lên bên trên. Trong lúc nhất thời, một mùi hương dịu nhẹ toả ra từ đó bị con linh thú kia mang chạy thật xa.
“Gào!”
Nhìn đàn linh điểu lẫn linh thú bay xa, đám người Hoàng Nam nhẹ nhàng thở phào một hơi.
“Ha ha.”
“Hống!”
Nhận thấy ánh mắt của Mạc Thiên Sinh như đang chất vấn khiến hai người này vội vàng cúi đầu. Một lát sau, người được gọi là Mộc sư huynh nhỏ giọng: “Ta cứ nghĩ là sẽ đi săn linh thú nên chỉ chuẩn bị đan dược trị thương mà thôi. Nào có biết bây giờ chúng ta mới chính là người bị săn đâu.”
“Tất cả bọn chúng giống như đều đang hướng về trung tâm Diêm Quốc.” Hoàng Nam nhỏ giọng.
Tê giác cảm nhận được hàng trăm đạo sát ý đang hướng về phía mình lập tức sợ hãi, bản năng mách bảo nó nhất định phải chạy thật nhanh nếu muốn bảo mệnh.
Mạc Thiên Sinh vội vàng đưa tay ra hiệu. Tất cả đều không dám nhúc nhích, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Chỉ có Mạc Thiên Sinh vẫn đang trầm ngâm lấy ra một thanh phi đao kèm một cái túi nhỏ.
“Tước!”
Hoàng Nam cũng nuốt khan. Tu vi của hắn là Thần Chiếu nhưng đứng trước Lam Vân Bạch Hổ lại chẳng có chút phản kháng nào được. Phải biết đây chính là tồn tại ngang với cao thủ cảnh giới Hoá Hư. Một đệ tử thấp hơn cả một đại cảnh giới như hắn thì làm nên sóng gió gì.
Mạc Thiên Sinh nhìn bọn họ sau đó chậm rãi gật đầu: “Cũng được. Bất quá, tiếp theo mọi người phải nghe theo ta chỉ dẫn. Có vấn đề gì sao?”
Mà nhiều lần như vậy, tất cả bọn họ mơ hồ nhận thấy một điều kì lạ.
“Các ngươi bị ngốc à? Tại sao lại không dùng Ẩn Tức Đan?” Mạc Thiên Sinh tìm được thế đứng phù hợp sau đó quay sang hỏi.
“Bây giờ làm sao đây?” Một người bỗng lên tiếng.
Thấy vậy, Hoàng Nam vội cười lấy lòng rồi quắt mắt với tên vừa lên tiếng: “Ngươi kiệm lời một chút có được không? Dẫn đoàn không phải ở thực lực mà ở kinh nghiệm.”
Nghe vậy, Mạc Thiên Sinh chỉ đành thở dài lấy ra một bình dược ném qua: “Mau dùng Ẩn Tức Đan đi. Chúng ta rời khỏi nơi này trước rồi tính sau.”
Hoàng Nam cười gượng gạo hai tiếng sau đó nhẹ giọng: “Lạc cô nương gặp nạn, vì thế ta cũng có phần lo lắng, lại sợ ngươi cảm thấy phiền nên mới làm ra hạ sách này.”
“Còn hét cái gì. Mau nằm xuống.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mạc Thiên Sinh nhún vai nhìn Hoàng Nam. Hắn nhận ra người kia tên là Lãnh Thanh, đệ tử đời thứ hai của Thánh Hoả Sơn.
Bỗng nhiên, Lam Vân Bạch Hổ dừng lại, cái đầu chậm rãi liếc sang tứ phía rồi ngửi ngửi. Sau cùng, ánh mắt của nó vậy mà dừng lại ở vị trí nơi đám người Hoàng Nam đang ẩn nấp.
“Hay cho câu lần đầu tiên không có kinh nghiệm nên sai sót cũng chẳng sao. Vậy thì Hoàng Nam huynh, ta hỏi ngươi đây có phải là lần đầu của ngươi không?”
“Bộ Hoàng Dược Cốc không có bán Ẩn Tức Đan ư? Lần trước ngươi suýt nữa mất mạng đấy.”
Lam Vân Bạch Hổ giống như bị mùi hương kia hấp dẫn lập tức đuổi theo. Không chỉ nó mà những loài khác đều tương tự như vậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.