0
“Ta và phụ thân không cần thành ý của các người. Mời về cho.”
Sau câu nói ấy, Mạc Thiên Sinh cùng Trác Phàm chậm rãi bước vào. Trên đường tới đây, với số lượng linh thạch còn dư dả, hai người tranh thủ mua y phục khác thay vào. Dù sao tham gia đại thọ đâu nên ăn mặc giống như khi còn ở Hoàng Liên Sơn được.
Mạc Thế Khải nhìn gương mặt quen thuộc kia, bao nhiêu cảm xúc trong lòng lập tức dâng lên. Nếu không phải ở trước mặt còn có rất nhiều người thì ông đi tới ôm chầm lấy nhi tử của mình.
Mà lại, khi nhìn vào Mạc Thiên Sinh, Mạc Thế Khải cảm giác có gì đó khang khác. Lúc xưa nhi tử của ông là một thiếu niên trắng trẻo gầy guộc, chỉ biết lẽn bẽn đi phía sau phụ thân mà thôi.
Thế mà bây giờ Mạc Thiên Sinh rõ ràng đã cao lớn hơn trước, thân hình cũng ra dáng nam nhi hơn. Đặc biệt là bên dưới làn da hơi ngả màu đồng kia là cơ bắp săn chắc nhưng chẳng hề khoa trương khiến Mạc Thế Khải cảm giác là lạ.
Chẳng những vậy, lần này trở về Mạc Thiên Sinh không hề che giấu khí tức của mình mà cho dù hắn có che giấu thì làm sao tránh khỏi pháp nhãn của những tu giả cao hơn một hai cảnh giới ở đây.
“Tụ Khí tầng năm?”
Mạc Thế Đông nhíu mày, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Tình huống của Mạc Thiên Sinh thế nào lão đương nhiên hiểu rõ. Từ nhỏ căn cơ không vững, lang y chuẩn đoán trừ phi có đan dược thập phẩm hỗ trợ thì mới đủ khả năng tu luyện.
Thế mà giờ đây, sau gần bốn năm bỏ xứ rời đi, Mạc Thiên Sinh lại trở về với tu vi Tụ Khí tầng năm, điều này chứng tỏ hắn đã gặp được cơ duyên gì đó. Ít nhất thì trong suy nghĩ của Mạc Thế Đông vốn là như vậy. Mặc khác, những dụ hoặc lão nói với Mạc Thế Khải đến khản cả họng lúc này đã trở nên công cốc.
Mạc Thiên Thanh nhìn chăm chú vào Mạc Thiên Sinh rồi bắt đầu đánh giá nhưng rồi lại lộ ra ánh mắt khinh thường.
“Ta chỉ mới bước vào con đường tu luyện được hai năm mà bây giờ cũng đã đạt tới cảnh giới Tụ Khí tầng năm, nếu đem so sánh với hắn thì tốc độ chẳng phải là nhanh gấp đôi hay sao. Có gì mà đáng kinh ngạc.”
Lúc chỉ mới năm sáu tuổi, Mạc Thiên Thanh cũng từng có thời gian chung sống với Mạc Thiên Sinh. Hắn cùng với đại ca của mình chính là “nhân tố chủ yếu” khiến cho Mạc Thế Khải phải rời khỏi Mạc thế gia tới trấn Thanh Phong này. Bây giờ nhìn thấy vị đường huynh kia trở về, hắn đột nhiên nhớ lại cảnh tượng khi xưa cùng đám hạ nhân bắt nạt đối phương làm thân thể cứ ngứa ngáy không thôi.
Mạc Thiên Sinh bước vào bên trong lập tức tới trước mặt Mạc Thế Khải cúi người thật sâu: “Phụ thân. Hài nhi đã trở về.”
“Trở về là tốt. Trở về là tốt rồi.”
Mạc Thế Khải từ mấy năm nay hiếm khi cười thật chân thành, bây giờ thấy nhi tử trở về, các nếp nhăn trên mặt nương theo tiếu dung mà hiện rõ mồn một.
Ông đưa tay vỗ vai Mạc Thiên Sinh rồi nhìn từ trên xuống dưới. Nhìn thấy hắn khác với thiếu niên công tử năm xưa, ông nhịn không được mà cảm thán: “Mấy năm qua, xem ra con đã chịu khổ không ít.”
Mạc Thiên Sinh đưa tay gãi đầu. Thử ở cùng với Trác Phàm bốn năm, ngày nào cũng luyện tập và chỉ luyện tập xem có không khổ hay không. Dù cho tâm tính đã thành thục rất nhiều thì đứng trước mặt phụ thân, hắn cũng chỉ có thể lộ ra biểu hiện như vậy.
Đột nhiên, Mạc Thiên Sinh nhớ lại cái gì vội vàng quay người nói: “Phụ thân. Giới thiệu với người đây là sư…à…là Trác đại ca.”
Trác Phàm tới một bước, hai tay tạo thế bao quyền: “Bái kiến Mạc thúc, tại hại là Trác Phàm, huynh đệ kết nghĩa của Thiên Sinh.”
Mạc Thế Khải cũng tương tự đáp lễ đồng thời đánh giá Trác Phàm. Ông là một thương nhân nên loại hành động này giống như trong vô thức. Có một điều khiến ông khó hiểu chính là đối phương chẳng có chút ba động nào cả.
Đang lúc mọi người xung quanh yên lặng chứng kiến cảnh đoàn viên thì Mạc Thế Đông giống như mất đi kiên nhẫn bắt đầu lên tiếng: “Mạc Thế Khải, ta dù sao cũng là trưởng bối, nhi tử của ngươi vừa trở về đã đòi đuổi đi, đây là đạo đãi khách kiểu gì vậy?”
Mạc Thế Khải quay đầu, vừa định nói gì thì Mạc Thiên Sinh đã mở miệng trước: “Bá bá nói không sai, tất nhiên ngài là trưởng bối của ta. Chỉ là không biết phụ thân có từng mời ngài tới đây chưa. Nếu có thì Thiên Sinh tất nhiên sẽ cung kính tạ lỗi, đồng thời làm tròn đại đãi khách mà ngài nói.”
“Ngươi…”
Mạc Thế Đông bất giác cứng họng. Hắn quả thật chưa từng được mời tới, nếu nói là khách thì đương nhiên là không đúng.
Mạc Thế Khải cũng là kinh ngạc nhìn Mạc Thiên Sinh. Hiện tại ông có cảm giác nhi tử của mình đã thay đổi rất nhiều. Nếu là trước kia, hắn sẽ không dám nói ra lời đó đâu.
Trác Phàm thì ở một bên cười cười không lên tiếng. Mạc Thiên Sinh ở cùng hắn bốn năm nên ít nhiều cũng phải học được chút ít miệng lưỡi chứ. Huống hồ ở đây chính là thương hội Thiên Sinh, càng là có phụ thân che chở, Mạc Thiên Sinh sợ gì đâu.
“Giỏi. Giỏi lắm. Xem ra thời gian qua ngươi không chỉ đột phá tu vi mà kỹ năng miệng lưỡi cũng tiến bộ không ít.”
Mạc Thế Đông tức đến râu tóc dựng ngược. Phải biết ở Mạc thế gia, cho dù là đám công tử hay phụ thân của chúng nhìn thấy ông cũng phải cung kính vài phần thế mà ở đây lại bị khi dễ như vậy.
“Bá bá. Người nói không sai. Ai rồi cũng phải thay đổi không đúng sao. Nếu không thì Mạc thế gia năm đó đuổi chúng ta đi còn dõng tuyên bố sau này đừng hòng trở về sao bây giờ lại tới đây mời chào đâu.” Mạc Thiên Sinh bật cười, không chút sợ hãi nói ra.
Đúng lúc này, Mạc Thế Đông đột nhiên nhấc tay, khí tức Đoán Cốt tầng bảy lập tức bành trướng nhưng rất nhanh liền thu hồi. Trước bao nhiêu ánh mắt đang dòm ngó, lão không thể kích động được. Mà lại, dù có muốn dạy dỗ Mạc Thiên Sinh thì cũng phải nhìn xem Mạc Thế Khải có đồng ý hay không mới được.
Mạc Thế Đông biết, bây giờ muốn để Mạc Thế Khải hồi gia chỉ sợ là rất khó. Lão lập tức từ bỏ ý định ban đầu và suy nghĩ làm thế nào để giáo huấn nhi tử của đối phương một trận. Đến đây, lão nhìn sang điệt nhi của mình.
Mạc Thiên Thanh giống như hiểu được điều này, khóe miệng chậm rãi nhếch lên. Hắn chậm rãi đứng dậy nhìn Mạc Thiên Sinh lên tiếng: “Biểu ca, đã lâu lắm chúng ta mới gặp lại, tiểu đệ thật sự nhớ những ngày tháng chơi đùa vui vẻ cùng nhau."
Trong lúc Mạc Thế Khải nhíu mày, Mạc Thiên Sinh lại bật cười: “Ta cũng rất nhớ khi ấy, mà dù cho có muốn quên thì cũng không quên được.”
Lời nói của Mạc Thiên Sinh như chứa đựng một cổ tức giận không thấu. Cái gì mà chơi đùa vui vẻ? Toàn là rắm chó. Ta có lúc nào vui vẻ, chỉ có các ngươi vui vẻ mà thôi.
“Ha ha. Nếu biểu huynh đã nói như vậy, hiện tại chúng ta chi bằng cùng nhau ôn lại đi.” Mạc Thiên Thanh cười nói, gương mặt đầy vẻ chế nhạo.
Ở đằng sau, Mạc Thế Đông thấy Mạc Thế Khải giống như sắp sửa đứng ra ngăn chặn bèn lên tiếng: “Thế Khải à. Nhi tử của ngươi nhiều năm mới trở về, bây giờ hắn đã lớn thế này đâu phải cứ mãi được bao bọc được, ta nói các vị có thấy đúng không?”
Ở xung quanh, một đám thương nhân giống như quần chúng ăn dưa khi bị nhắc tới liền do dự. Nhưng sau cùng, bọn họ vẫn là khẽ gật đầu. Nói thế nào Mạc thế gia vẫn có danh tiếng tương đối lớn, nếu vì Mạc Thế Khải mà đắc tội với đối phương thì không phải là ý kiến hay, đợi sau này tạ tội vậy.
Trong lúc nhất thời, có rất nhiều ánh mắt như tạ lỗi hướng về Mạc Thế Khải. Ông thở dài ngao ngán nhưng vẫn nhất quyết muốn che chở cho nhi tử đến cùng.
Đúng lúc này, Trác Phàm đột nhiên bước lên hướng Mạc Thế Khải nói: “Mạc thúc thúc. Vị kia nói không có sai. Thiên Sinh hiền đệ quả thật đã lớn, để hắn ôn chuyện với tiểu đệ kia cũng không vấn đề gì lớn đâu. Chẳng phải ngài cũng muốn nhìn xem thành quả bao nhiêu năm của Thiên Sinh sau khi trở về hay sao?”
Mà nương theo giọng nói đó, Mạc Thiên Sinh đột nhiên cảm giác thân thể như nhẹ đi một chút. Hắn bất giác đưa tay lên ngực đồng thời nhìn tới chiếc nhẫn đang ẩn ẩn quầng sáng trên tay Trác Phàm.