“Phốc!”
Lại một ngụm máu tươi trào ra, Mục Ninh Yên tựa như cánh hoa sớm nở chóng tàn, gương mặt yếu nhược trắng bệch như tùy thời đều sẽ ngã xuống. Bất quá, tình huống bây giờ không cho phép nàng b·ất t·ỉnh.
Thế là, Mục Ninh Yên cắn lưỡi, dùng cơn đau cố gắng để bản thân được tỉnh táo. Nàng dùng lực mạnh đến mức máu tươi ồ ạt như dòng suối rơi xuống mặt đất.
Nhưng mà, chẳng qua được bao lâu, đầu óc của Mục Ninh Yên dần trở nên mờ ảo. Sức chịu đựng của thân thể có hạn, nàng làm sao chịu nổi lượng nguyên lực tạp nham đang không ngừng chảy xuôi trong cơ thể đâu.
Không những thế, tám tên huyết y nhân đang khống trận lại đột nhiên thêm lực khống chế. Huyết vụ sau khi cuốn lấy mọi thứ liền tụ lại một chỗ vây quanh bốn phương tám hướng. Chúng bắt đầu cuộn tròn đè lên nhau nhanh chóng đẩy lùi hoàng quang.
Trước tình cảnh ấy, lượng nguyên lực ít ỏi của những tu giả bên trong làm sao có thể chống đỡ lại. Kết quả không cần phải nói, hoàng quang trên người Mục Ninh Yên dần dần thu hẹp lại đang bắt đầu ảm đạm như có dấu hiệu biến mất.
“Ta…Không chịu nổi nữa rồi.”
Một tên canh vệ kêu lên sau đó vô lực ngã xuống. Mặc dù trước đó hắn ở trung tâm hỗ trợ mọi người nhưng vì mới chỉ có Tụ Khí tầng bốn nên nguyên lực của hắn rất nhanh chóng liền cạn kiệt.
“Ta… Cũng…”
Liên tục từng người từng người ngã xuống làm cho lượng nguyên lực truyền vào cơ thể của Mục Ninh Yên mau chóng giảm xuống. Khí thế của nàng mắt đầu hạ thấp đến chóng mặt chỉ còn lại Đoán Cốt Điên Phong.
“Rắc! Rắc!”
Âm thanh nghe như tiếng thủy tinh vỡ vang lên, chỉ thấy kết giới rực rỡ hoàng quang giờ khắc này đang sụp đổ, huyết vụ nhờ đó thông qua những khe hở lan tràn vào bên trong.
Mục Ninh Yên biến sắc vội vàng vận thêm nguyên lực. Có điều bây giờ nàng làm gì còn đủ khả năng ấy.
Huyết vụ cứ như một cái miệng của một con Thao Thiết đang tham lam ngoạm lấy toàn bộ mọi thứ trước mặt thẳng tới nơi đám người Mục Ninh Yên đang đứng.
“Cứu …aaaaa!”
Những tên canh vệ bất lực cầu cứu nhưng rồi tiếng thét trở nên im bặt. Các đệ tử của Hợp Hoan Tông nhanh chóng nuốt một viên đan dược bổ sung nguyên khí mới có thể miễn cưỡng di chuyển. Nhưng mà, bốn phương tám hướng đều có mê vụ lan tràn, cho dù bọn họ đi tới đâu thì cũng nhanh chóng bị bao phủ.
“Thanh Trúc tỷ tỷ, giờ phải làm sao đây?” Mộc Tử gương mặt trắng bệch thất thố lên tiếng. Hai bên của nàng chính là Chu Bằng cùng Hứa Đạt đang bị trọng thương không thể đứng vững.
“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây?”
Các đệ tử Hợp Hoan Tông ngoại trừ Mục Ninh Yên nhanh chóng huy động linh bảo, dải lụa đủ màu vùng vẫy một cách tuyệt vọng như muốn xua tan huyết vụ. Có điều mọi thứ bọn họ làm chỉ là vu sự vô bổ. Chẳng mấy chốc linh bảo hóa thành dẻ lau rơi xuống lả tả.
“Kết thúc rồi.” Thanh Trúc cùng những người khác gần như buông xuôi.
Ầm!
Đúng lúc ấy, trên cao không bỗng dưng truyền tới chấn động. Chỉ thấy một thanh cự kiếm khổng lồ đang lao xuống với tốc độ kinh khủng. Mặt đất nổi lên cát bụi mịt mù, xung quanh kiếm khí tựa như cuồng phong điên cuồng oanh tạc, lực lượng như bài sơn đảo hải nhất thời đẩy lùi huyết vân ra mấy chục trượng.
Thanh Trúc ngẩng đầu nhìn lên một nam tử đang mang theo Trương Hàn Thiết hạ xuống. Đối phương mày như lưỡi kiếm, đôi mắt trong veo thâm thúy, phong thái tuyệt luân như thiên tử hàng lâm.
Vừa mới tiếp đất, Thanh Minh lập tức khẽ động ý niệm. Thanh cự đại kiếm ảnh vừa đâm sâu vào mặt đất lại bắt đầu nhấc lên. Đồng thời, không khí xung quanh nháy mắt cô đọng, trăm đoàn kiếm ảnh ngưng tụ xoay vòng xung quanh hắn.
“Tán!”
Thanh Minh khẽ gầm một tiếng, hàng trăm đạo kiếm ảnh tựa như mưa trút xuống mặt đất khiến đại địa rung chuyển, những nơi nó đi qua, đồ án dưới mặt đất liền nhanh chóng ảm đạm như bị nhòe đi nhưng dù vậy vẫn chưa hề biến mất.
“Mộc Tử, Chu Bằng, Hứa Đạt. Các ngươi sao rồi.” Trương Hàn Thiết thấy mê vụ bị đẩy lùi mới thở phào một hơi chạy tới hỏi thăm.
“Quản sự… Chúng ta không sao. Nhưng mà Huyền Thanh và Thành Trung…” Mộc Tử rơm rớm nước mắt nghẹn ngào nói không hết lời.
Trương Hàn Thiết gật đầu. Ngay trước khi tới đây ông liền biết có hai đệ tử đã không qua khỏi nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn làm cho tim ông thắt lại.
Trương Hàn Thiết muốn ra tay nhưng lại hữu tâm vô lực. Thứ trận pháp mà ngay của Thanh Minh có tu vi cao cường cũng chỉ có thể đẩy lùi chứ không hoàn toàn phá hủy thì thử hỏi ông làm được gì.
Vốn dĩ cho rằng lần ra ngoài này sẽ không quá nguy hiểm nào ngờ mọi thứ lại vượt quá kiểm soát. Theo tình hình này thì cho dù Hoàng Dược Cốc đem toàn bộ cao thủ tới đây thì cũng chỉ là miếng mồi cho đám huyết y giả kia nhâm nhi mà thôi.
“Mau dùng đan dược hồi sức.” Trương Hàn Thiết vội đưa cho mỗi người còn sống một viên đan dược. Đó cũng là tất cả những gì mà ông có thể làm được lúc này.
“Trương tiền bối, vị công tử đó là ai vậy?” Thanh Trúc sau khi dùng đan dược, khí sắc đã ổn định nhìn về phía Thanh Minh đang đại triển thần uy nhịn không được mà hỏi.
“Ai da. Tình huống nào rồi mà còn hỏi thăm người ta.”
Trương Hàn Thiết rất muốn mắng Thanh Trúc một trận nhưng nghĩ lại đối phương là đệ tử của Hợp Hoan Tông, tu vi còn cao hơn ông nên đành nhịn bực đáp: “Vị ấy tên là Thanh Minh đến từ Kiếm Lai Tông ở Thánh Vực.”
“Thánh Vực?”
Thanh Trúc kinh ngạc nhìn Thanh Minh lâu hơn một chút. Không chỉ nàng mà các sư muội khác cũng đồng dạng như vậy. Bọn họ đã nghe qua Thánh Vực, cũng biết ở đó yêu nghiệt tồn tại rất nhiều. Đã từ lâu, mọi người đều lan truyền Thiên Kiêu Chi Tử của hạ vực nếu đem so sánh với Thánh Vực thì cũng chỉ là cặn bã.
Thanh Minh đưa song chỉ nhấc lên, kiếm ảnh cự đại vậy mà tức tốc phi nhanh hóa thành thiểm quan đâm thẳng lên bầu trời. Nhưng mà, ngay khi lên cao khoảng trăm trượng, giữa thiên không thình lình hiện ra đồ án của trận pháp huyễn hóa thành bích chướng ngăn chặn.
Ở bên ngoài, Tứ Vương Gia và bảy tên còn lại khẽ rùng mình. Lực lượng của kiếm ảnh kia phát ra quá mức mạnh mẽ, nếu không nhờ cả tám người cùng hợp sức thì có lẽ trận pháp đã vỡ tan.
“Ầm!”
Một kích không thành công, Thanh Minh lại đánh thêm lần nữa. Kiếm ảnh xoay vòng giữa không trung như một mũi khoan xé gió mà lao đến.
“Rắc!”
Âm thanh kết giới nứt vỡ vang lên, tám kẻ khống trận đồng loạt thổ huyết nhưng đôi tay kết ấn vẫn chưa buông xuống mặc dù nó đang run rẩy kịch liệt.
“Nếu để trận pháp bị hủy, Nhân Sứ Đại Nhân sẽ không ta cho chúng ta.”
“Liều thôi.”
Cả tám huyết y nhân đồng loạt đem một viên đan dược đỏ như máu nuốt vào. Ngay lập tức, khắp thân thể chúng tản ra huyết khí, một thân ba động nháy mắt tăng lên chóng mặt. Nếu có người nào đó nhìn thấy sẽ phát hiện ánh mắt xung huyết kia đang dần hóa thành màu đen, gân xanh nổi lên bị một tầng huyết quang che đậy, nguyên lực tựa như n·úi l·ửa p·hun t·rào.
“Gào!”
Tại thời khắc này, bọn chúng như triệt để biến thành quái vật hình người.
Tám huyết y nhân cảm nhận nguyên lực hùng hậu chảy qua khắp kỳ kinh bát mạch, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, sự tự tin nhanh chóng lộ rõ trên khuôn mặt. Tất cả đồng loạt kết ấn đem trận pháp lần nữa ổn định trở lại, thậm chí huyết vân ngưng thực còn kinh khủng hơn trước.
Thanh Minh phát hiện kiếm ảnh của bản thân bị đẩy lùi, bất an trong lòng dâng lên càng cao. Hắn cảm giác như khí thế của Trận pháp đang dần thay đổi. Nguyên bản huyết vụ chỉ là một đám mây lăn lộn vô định bây giờ lại như huyễn hóa ra đủ mọi loại quỷ diện.
Thanh Mình hừ lạnh một tiếng, toàn thân quang mang đại thịnh, ánh sáng màu lam nhạt trở nên chói mắt. Trong lúc ấy, mỗi thanh kiếm ảnh như được tiếp thêm lực lượng phá không mà đâm thẳng vào từng cái quỷ diện.
0