“Đây… Đây là… hắn đang phân thân sao?”
Thanh Minh ngơ ngác nhìn Trác Phàm thi triển bộ pháp lao tới. Tốc độ nhanh đến mức mỗi bước đi đều để lại tàn ảnh.
Thế nhưng, mọi chuyện không chỉ dừng lại như thế. Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ đã được Trác Phàm luyện đến trình độ viên mãn, những ảo ảnh ngưng mà không tán kia vậy mà như có linh hồn bắt đầu tự thân chuyển động.
Bốn, năm, thậm chí mười cái tàn ảnh đều cùng một lúc nhất tề lao tới Nhân Sứ. Bản thân Trác Phàm lúc này cũng hòa vào đám đông, Kim Cang Thương trong tay phóng ra chục đạo thương khí.
Trước tình cảnh đó, Nhân Sứ bất giác lùi về một bước, thần thức toàn diện phóng thích. Có điều ngay sau đó trong mắt hắn chợt co rụt lại. Hắn dùng Thần Thức Dò Xét nhưng lại chẳng hề phát hiện đâu mới là chân thân. Cả mười bóng ảnh kia đều giống hệt thực thể mang đậm sát cơ đang cùng nhau nhảy lên huy động trường thương áp sát.
Nhân Sứ không dám chậm trễ, vội vàng dồn nguyên lực, toàn thân trào ra huyết khí. Xung quanh hắn, hàng trăm cái quỷ diện tức thì ngưng tụ dùng số lượng bao vây những phân thân của Trác Phàm.
Chẳng qua khi quỷ diện xông tới lại giống như u linh xuyên qua thân ảnh của Trác Phàm bởi vì đó chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Nhân Sứ thấy ảo ảnh vẫn đang tiếp tục lao tới liền không đếm xỉa mà bỏ qua hướng tới một phân thân khác mà đánh. Bất quá, một màn khiến hắn không ngờ tới chính là phân thân này vậy mà khi chạm vào cơ thể lại mang đến cảm giác đau đớn tột cùng.
“Aaaa!”
Nhân Sứ hét lên một tiếng đồng thời đưa tay nắm chặt mũi thương đã đâm sâu nửa tấc vào thân thể hắn. Cũng may là tại thời khắc sống còn, bản năng sinh tồn của hắn bỗng dưng trỗi dậy nên mới theo quán tính chụp lấy Kim Cang Thương nếu không thì ngực trái đã bị xuyên thủng làm một lỗ.
Đôi mắt xung huyết với vẻ mặt không thể tin tưởng nổi của Nhân Sứ nhìn về phía Trác Phàm đang cong khóe môi kia. Chẳng hiểu vì sao hắn cảm thấy đối phương so với hắn còn tà dị gấp trăm lần.
Nhân Sứ nghiến răng keng két, tay còn lại phất lên đem toàn bộ quỷ diện trở về vây lấy Trác Phàm. Hủy diệt cùng thôn phệ là bản tính của những thứ này. Vừa phát hiện có sinh cơ, chúng tham lam nhào tới đồng thời phát ra âm thanh như trẻ con được cho đồ ăn.
Có điều một lần nữa Trác Phàm lại bị đống quỷ diện kia xuyên thấu. Thân ảnh của hắn dần nhòe đi, Kim Cang Thương cũng hóa thành vô số tia sáng tiêu tán trước mắt Nhân Sứ.
Cùng lúc đó, một phương khác Trác Phàm lại lần nữa lao tới. Thương mang tạo thành hình vòng cung hoàn hảo quét từ dưới lên trên khiến trước ngực Nhân Sứ ngay lập tức rách ra, máu tươi như suối nóng phun trào.
“Không nhìn thấy gì cả.”
Không chỉ Nhân Sứ mà cả Thanh Minh và Thanh Vấn bên ngoài trận chiến đang quan sát đều như bị một mảnh sương vụ che đi tầm mắt. Bọn họ chỉ thấy vô số tàn ảnh của Trác Phàm đang cùng đống quỷ diện lăn lộn rồi đùng đùng nổ tung mà thôi.
Ở bên cạnh, Mạc Thiên Sinh kinh ngạc nhìn Thanh Minh và Thanh Vấn như thể nghi hoặc trước lời nói đó. Bởi lẽ Trác Phàm đang thi triển Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ cực kỳ nhanh nhưng hắn thấy được rất rõ ràng.
Tất nhiên, những thứ này đều không phải do Mạc Thiên Sinh tự làm được. Trước mắt hắn lúc này ngoại trừ Tử Quang ra còn có một tầng Bạch Quang bao phủ. Loại ánh sáng kia giống như khiến tinh thần lực của hắn tăng lên vượt bậc mà không làm cho bản thân chịu quá nhiều áp lực.
Nhân Sứ sau khi xuất hiện vết rách ở trước ngực lập tức gào lên. Hắn điên cuồng phóng thích quỷ trảo khắp bốn phương tám hướng. Đến nước này, bất kể là Trác Phàm hay là phân thân đều phải bị tiêu diệt.
“Ầm! Ầm!”
Chuỗi âm thanh bạo liệt không có hồi kết liên tục pháp thích. Ánh mắt Nhân Sứ đã hoàn toàn trở nên điên loạn, hắn công kích tất cả mọi thứ, cho dù đó chỉ là một hạt bụi cũng bị hắn nhìn ra thân ảnh của Trác Phàm.
Những cái phân thân dần dần nhảy lui về sau tụ lại một chỗ, Trác Phàm theo đó cũng hiện ra. Ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn Nhân Sứ đang cuồng loạn. Bất quá, thứ làm hắn chú ý hơn chính là đoàn huyết vụ ngưng tụ đang chữa trị cho Nhân Sứ.
Một phần trong số đó dù không bị Trác Phàm dẫn động nhưng giống như có linh hồn chủ động lao về phía hắn đem toàn bộ nguyên lực sử dụng từ nãy giờ khôi phục trở lại.
Lúc này, Nhân Sứ đã khôi phục thương thế và cũng chú ý tới cảnh tượng ấy. Hắn dùng mục quang không thể tin tưởng hướng về phía Trác Phàm nhưng rồi khóe miệng đột nhiên nhếch lên.
Nhân Sứ đưa tay kết ấn, miệng liên tục lẩm bẩm ngôn ngữ lạ thường. Trước ngực hắn, ấn đồ lần nữa phát ra ánh sáng rực rỡ rồi như có một sức mạnh kỳ lạ khiến nó cộng hưởng với huyết trận trên không trung.
Ngay lập tức, bầu trời kịch liệt rung động, không gian tựa hồ như nứt vỡ kèm theo sấm rền vang vọng đến chói tai. Đồ án của huyết trận xoay vòng, ánh sáng màu đỏ thẩm mang hơi thở chết chóc nhanh chóng hàng lâm tỏa ra bốn phương tám hướng.
“Ầm! Ầm!”
Những nơi ánh sáng đi qua, vạn vật hóa hư vô. Ngay cả các bụi đều nhanh chóng bốc hơi hình thành những cái hố sâu trăm trượng. Đế Đô của Nhung Quốc bây giờ chỉ còn là một đống hoang tàn không chút sinh khí.
“Chết tiệt.”
Thanh Minh gầm lên một tiếng vội vàng xuất ra thần hồn. Cự Đại Kiếm Hồn từ sau lưng bay lên kèm theo vô số kiếm khí bao trùm tạo thành một tấm kết giới vững chắc. Có điều như thế vẫn chưa đủ, ánh sáng kia vừa mới lướt qua đã khiến kiếm khí mà hắn cất công ngưng tụ trở nên ảm đạm.
“Rắc!”
Ngay sau đó, một đạo hồng mang chợt xuyên qua khe nứt giữa các thanh kiếm ảnh chiếu thẳng xuống nơi Mạc Thiên Sinh đang đứng.
Thanh Minh kinh hãi vội vàng nhấc tay đem thần hồn làm khiên che chắn cho Mạc Thiên Sinh. Hắn biết rõ mối quan hệ giữa Mạc Thiên Sinh và Trác Phàm.
Trác Phàm đã giao trách nhiệm bảo vệ mọi người, à không, chỉ cần bảo vệ những người mà Trác Phàm quen biết cho Thanh Minh. Nếu ngay cả chuyện này mà hắn còn làm không được thì sao có thể nói bản thân đi ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa đây.
Tuy nhiên, dù phản ứng cực nhanh nhưng đoàng hồng mang kia vẫn đi trước một bước. Chỉ trong chớt mắt, đoàn ánh sáng chết chóc kia đã vương tới trước mặt khiến cho lông tơ khắp nơi trên thân thể Mạc Thiên Sinh dựng lên. Hắn cảm nhận được sự hủy diệt nằm trong đó cùng với khí tức bức người.
Thế nhưng đúng lúc ấy, trước mặt hắn lại trở nên chói lóa. Vô số điểm sáng ở khắp xung quanh như ngay tức khắc hội tụ tạo thành một tấm màn chắn không lồ đem hồng quang chặn lại, không, phải là tiêu tán mới đúng.
Mạc Thiên Sinh lơ đãng nhìn qua, chỉ thấy Trác Phàm cũng đang hướng mắt về phía này.
Bạch Quang Thần Đồng – Lạc Quang Thuẫn. Một trong những thần thông của Công Pháp Thiên Giai mà Trác Phàm tu luyện. Chỉ cần kẻ địch không mạnh hơn hắn nhiều lần thì trong một kích chưa chắc có thể phá hủy. Đồng thời, Lạc Quang Thuẫn cũng mang đậm tính thanh tẩy khiến hủy diệt chi lực trực tiếp tiêu tán vô tung.
Lạc Quang Thuẫn sau khi cứu Mạc Thiên Sinh một mạng không hề tán đi mà nở rộ thành vô số điểm sáng. Như kết hợp một cách hoàn hảo chúng dung nhập vào bên trong kiếm khí của Thanh Minh củng cố kết giới một lần nữa.
Trước tình cảnh ấy, Thanh Minh khó tránh khỏi rung động. Phải biết kiếm khí của hắn vô cùng phức tạp, muốn cùng phối hợp thì đồng nghĩa với việc Trác Phàm phải am hiểu hắn cực mới được.
“Rốt cuộc thì chuyện này là sao?”
Trong lúc Thanh Minh đang mơ hồ không rõ, phía bên này Nhân Sứ không cam lòng kết ấn. Cánh tay vặn vẹo thành hình thù kỳ dị nhưng trên mặt hắn chỉ toàn là sự điên cuồng.
Đại trận lần nữa biến đổi, hồng mang bốn phương tám hướng tại thời khắc ấy như bị cưỡng chế tụ lại một chỗ, mục tiêu không ai khác chính là Trác Phàm.
“Aaaa. Tên khốn chết tiệt. Ta phải biến ngươi thành vật tế, mãi mãi không được siêu sinh.”
0