Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 23: Một chải cắt hết ưu sâu, hai chải vô hỷ vô bi, ba chải bạc đầu không hối hận.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Một chải cắt hết ưu sâu, hai chải vô hỷ vô bi, ba chải bạc đầu không hối hận.


“Vâng. Sư phụ.”

“Đó là do ngươi bay. Còn ta đi bộ.”

“Vậy mời tiên sinh đi theo ta.”

Lúc này Lưu Vân đã theo vị Nhật Tuần Du đi vào trong Âm Ty huyện Hoài An. Đi đến cửa, Lưu Vân đã gặp Thưởng Thiện đã đứng ở đó từ khi nào. Y chấp tay với Lưu Vân.

“Sư phụ, tại sao người lại chấp nhận nhận con làm đệ tử của người?”

Bạch Nguyệt Quân nhìn hắn mỉm cười.

Bạch Nguyệt Quân giúp Sở Uyển Đình buộc lại tóc, nói. Sau đó cài lược ngọc lên tóc của đồ đệ mình. Cái lược lúc này không còn trong suốt nữa mà lại có một màu đen tuyền.

Một chải tóc bắt đầu nhạt, hai chải tóc bạc nửa đầu, ba chải cả đầu liền bạc trắng. Gương mặt của nàng không còn vẻ vui tươi như trước nữa, mà chỉ còn vẻ lãnh đạm, mắt mở hờ nhìn quanh. Trong lòng Sở Uyển Đình lúc này không còn là một công chúa nữa, mà chỉ là một người nhập môn tu đạo. Mọi cảm xúc trước đó dường như đã theo lược ngọc kia ra ngoài hết.

Sở Uyển Đình không còn là công chúa nữa, vậy nên cách nói chuyện với nàng cũng không còn chút khách sáo nào. Hắn đi về trong bếp lấy ra mấy cái đĩa bày điểm tâm, rồi mang ra cho Linh Nhiễm và Bạch Nguyệt Quân.

“Vậy tức là con tu luyện ba tháng cũng sẽ đạt đến mức của tiên sinh hiện tại sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Con muốn biết tiên sinh tu hành như thế nào.”

“Đa tạ hai vị.”

“Không hổ là yêu vật đã được giáo hoá a.”

Rồi nàng quay sang nói với Sở Uyển Đình.

“Phải. Lần đi Côn Luân cũng là ta đi nhờ Nguyệt Quân như ngươi lúc sáng vậy.”

Sở Uyển Đình nhìn Bạch Nguyệt Quân rồi nhìn Lưu Vân. Nàng không biết phải chọn như thế nào mới đúng. Trong lòng nàng vẫn không muốn rời xa trần phàm. Nhưng rồi nàng nhớ lại phụ vương và phụ mẫu. Nàng liền mím chặt môi, quỳ xuống bái Bạch Nguyệt Quân ba cái. Rồi nàng dùng lược chải tóc.

“Đúng vậy.”

“Đã đến nhà từ lâu lại chưa bái sư. Cô còn chờ gì nữa.”

“Chuyện của các ngươi, Thanh Viễn Chân Nhân đã biết hết rồi. Tam Trưởng Lão cũng đã phải chịu trừng phạt thích đáng rồi.”

“Ta cũng không muốn dùng cách này. Nhưng vì con là người xuất thân từ hoàng thất. Đã hưởng không biết bao nhiêu vinh hoa phú quý. Đi theo ta tu luyện không giống với những tiên môn lớn như Côn Luân. Nếu đạo tâm không vững sẽ rất dễ lầm đường. Cái lược này sẽ giúp con buông bỏ hết duyên phàm. Còn nếu con không muốn, ta sẽ chỉ cho con con đường tu hành, nhưng con sẽ không phải là đệ tử của ta. Mà chỉ là một tán tu như Lưu Vân thôi. Con có chấp nhận không?”

Thấy Sở Uyển Đình vô cảm đáp, Bạch Nguyệt Quân nói khẽ với Lưu Vân.

Sở Uyển Đình chỉ tay về phía Lưu Vân đang ngồi đọc sách. Nghe vậy hắn liền cầm quyển sách đi chỗ khác, còn để lại câu nói.

“Sư phụ.”

Lưu Vân khẽ gật đầu.

Sở Uyển Đình tròn mắt nhìn lược ngọc trong tay. Lưu Vân liền lên tiếng nhắc nhở.

Nàng đưa tay lấy một cái bánh cắn một cái. Sở Uyển Đình thì à lên một tiếng. Rồi nàng hưng phấn đứng dậy, chỉ tay vào Lưu Vân đang ăn bánh.

“Trong một số tiên môn, lễ bái sư cần đệ tử bái lạy ba lần chín chín tám mươi mốt cái. Nhưng con chỉ cần bái ba cái là được rồi. Còn nữa. Sau khi bái xong dùng lược này chải tóc. Xem như là bái sư xong.”

Thưởng Thiện đưa cho một tên một tấm lệnh bài bằng gỗ. Hắn thấy vậy liền nhận lấy. Trước khi đi còn quay lại chấp tay với Lưu Vân và Thưởng Thiện.

“Đây là…?”

“Chờ huynh chứng kiến.”

Nàng chấp tay với Bạch Nguyệt Quân gọi một tiếng sư phụ. Bạch Nguyệt Quân và Lưu Vân không ngờ nàng lại quyết tâm như vậy. Nàng liền bước đến đỡ Sở Uyển Nhi đứng dậy.

“Ta đang chờ người. Không vội. Không vội. Ngươi cứ bán cho người khác trước đi.”

“Vậy nếu người nhận con làm đệ tử là tiên sinh chứ không phải người thì sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lưu Vân cũng không nán lại quá lâu. Trò chuyện một hồi thì cũng chấp tay rời đi. Trở lại nhân gian, Lưu Vân liền đi về phía quán trà yêu thích mua ít điểm tâm mang về. Sau đó sải bước rời khỏi huyện.

Nàng dừng ở đây không nói tiếp. Sở Uyển Đình nhìn Bạch Nguyệt Quân, mặt xìu xuống, không còn vẻ hưng phấn trước đó nữa. Lưu Vân thấy hai người có vẻ thân thiết hơn trước liền hỏi.

Sở Uyển Đình có chút kinh ngạc. Nàng cứ nghĩ Lưu Vân cũng ở một bậc gần bằng với Bạch Nguyệt Quân, chắc hẳn hắn cũng có không ít thần thông, thuật pháp như trong truyền thuyết.

Từ lúc đó lại có thêm một thành viên trong nhà. Lưu Vân cũng phải nuôi thêm một miệng ăn. Hắn cứ tưởng sau khi dùng Đoạn Trần Sơ, Sở Uyển Đình sẽ bớt phiền phức hơn. Nhưng nàng vẫn như vậy chỉ là vô cảm thôi. Nàng nhiều lần hỏi Lưu Vân tới tấp, hoặc là đi theo hắn khắp nơi. Khiến hắn phải tìm cách trốn xuống Âm Ty để có vài khắc yên ổn.

Lưu Vân vẫn điềm nhiên trả lời, dù trong lòng hắn đã nhớ ra lý do tránh mặt Sở Uyển Đình.

“Tại sao tiên sinh lại đi bộ?”

“Chưa.”

“Thưởng Thiện đại nhân. Hôm nay ta đến là muốn xin thả cho mấy tên lang yêu bị ta bắt sống hôm đó.”

“Không có chuyện đó đâu. Dù cho con có là Thái Dương Tinh hạ phàm, thiên đạo cũng sẽ áp chế một phần khả năng. Vì vậy con chỉ có thể tu luyện nhanh hơn phàm nhân bình thường một chút. Còn nếu so với Lưu Vân thì…”

Lưu Vân liền nheo mắt nhìn gã vừa nói, giọng đanh lại.

Nghe vậy bọn chúng liền rùng mình. Chúng không ngờ Côn Luân cũng có thể ra tay nặng như vậy. Còn chưa hết sợ hãi đã bị Lưu Vân giục.

Sở Uyển Đình gật đầu. Linh Nhiễm thấy mái tóc bạc trắng của nàng liền chạy đến nói muốn sờ thử. Nàng liền ngồi xuống cho con bé với tới. Vẻ mặt Linh Nhiễm rất thích thú. Cây đào trong sân cũng phát ra mấy thanh âm xào xạc như thể đang chào đón thành viên mới trong nhà.

“Còn không mau đi.”

Vậy nên Bạch Nguyệt Quân đã phải giữ Sở Uyển Đình bên cạnh mình suốt để Lưu Vân có thời gian làm việc khác. Dù có phiền phức là vậy, nhưng Sở Uyển Đình cũng có giúp Lưu Vân đôi chút trong việc tìm miếng ăn nuôi cả nhà. Thi thoảng bắt gặp Lưu Vân ngồi câu cá, nàng sẽ cùng ngồi im lặng quan sát không quấy rầy hắn. Vậy nên hắn đã làm thêm một cái cần câu cho Sở Uyển Đình câu cá cùng. Hoặc khi hắn vào huyện viết chữ, nàng cũng sẽ đi theo mài mực, có lúc viết thay hắn lúc hắn không có ở đó nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cái gì? Chúng ta có thể trở về?”

Thưởng Thiện thấy vậy liền cười lớn.

Khi được Bạch Nguyệt Quân hỏi thì nàng lạnh nhạt trả lời.

“Hôm ta đưa con đi ta có nói rồi đấy. Ta và con có duyên sư đồ. Đây là do Tứ Trưởng Lão của Côn Luân vô tình bói được. Ban đầu ta cũng không quá để tâm đâu. Nhưng mà con đã làm ta đổi ý.”

“Một kiếm chém c·hết. Thân tử đạo tiêu. Ngươi muốn thử không?”

“Lưu tiên sinh, ngài đến bái Thành Hoàng gia sao? Có cần mua hương không?”

Thưởng Thiện dẫn Lưu Vân đi đến phòng giam. Bên trong là mấy lang yêu mà Lưu Vân bắt hôm đó. Trong người chúng không có v·ết t·hương nào, ắt hẳn là không phải chịu h·ình p·hạt gì. Lưu Vân bước vào bên trong, nói với mấy lang yêu.

“Thời gian ban đầu thì có hơi vô cảm một chút. Nhưng từ từ cũng sẽ có cảm xúc trở lại thôi.”

Đến gần trưa, Lưu Vân về đến nhà thì thấy cũng đã đông đủ. Bạch Nguyệt Quân, Linh Nhiễm và Sở Uyển Đình đang ngồi ở mái hiên chờ hắn. Sở Uyển Đình không nhịn được liền hỏi.

Bạch Nguyệt Quân có hơi bất ngờ, nhưng sau đó liền đưa tay vuốt mái tóc bạc của đồ đệ, mỉm cười dịu dàng nói.

“Sao tiên sinh đi lâu quá vậy? Ta và sư phụ chỉ mất có một khắc là đã về tới rồi.”

Bạch Nguyệt Quân nhận ra Lưu Vân đang khó chịu liền lên tiếng nói.

“Nói cho con biết Lưu Vân chỉ vừa bắt đầu tu luyện từ lúc tết đến giờ thôi. Vậy nên hắn không biết quá nhiều thuật pháp tiên đạo như con nghĩ đâu.”

“Ta thấy hối hận khi mang cái lược này ra dùng rồi.”

Có lần, Sở Uyển Đình hỏi Bạch Nguyệt Quân.

“Hôm nay các ngươi có thể trở vể núi Côn Luân rồi. Mau đi đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tiên sinh đi bộ?”

“Vậy lát nữa ta lại đến.”

Trong chuyện tu hành, Sở Uyển Đình có cách nhập môn giống với Lưu Vân. Chính là dung nạp linh khí vào đan điền, Tẩy Tuỷ Hoán Cốt rồi mới bắt đầu luyện những công pháp khác. Dù có nhanh hơn người thường là vậy, nhưng Sở Uyển Đình phải mất đến hơn nửa năm để hoàn thành quá trình nhập môn này.

“Đương nhiên là ta vẫn sẽ nhận con làm đệ tử.”

“Chịu trừng phạt thích đáng? Là đánh roi hay là phạt trượng?”

Chương 23: Một chải cắt hết ưu sâu, hai chải vô hỷ vô bi, ba chải bạc đầu không hối hận.

Lưu Vân nhíu mày. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bạch Nguyệt Quân liền nhịn cười bước đến, đặt tay lên vai nàng nói.

“Nàng ta chính thức bái sư chưa?”

“Vậy nếu không có quẻ bói đó, người có nhận con làm đệ tử không?”

Bạch Nguyệt Quân lấy ra một cái lược ngọc từ trong tay áo đưa cho Sở Uyển Đình. Lưu Vân nheo mắt nhìn lược ngọc, hắn liền nhận ra.

Trên phố, Lưu Vân chấp tay sau lưng, bước chân thong dong đi đến Miếu Thành Hoàng. Đến trước cửa miếu hắn đứng lại một lát. Một người liền bước đến.

“Từ bây giờ nơi đây sẽ là nhà của con. Con không cần phải lo sợ gì nữa.”

“Phải. Là Đoạn Trần Sơ.”

“Lưu tiên sinh.”

‘Chuyện rắc rối mấy hôm nay làm mình quên mất nha đầu này phiền phức đến mức nào.”

Một tên cười nhạt.

Lưu Vân gật đầu. Người bán hương vừa quay lưng bán hương cho người khác, quay lại liền không thấy Lưu Vân đâu.

“Nhưng ta thấy con bé đâu có hối hận. Phải không Uyển Đình?”

“Ta thích.”

“Khoan đã. Các ngươi cầm theo cái này. Sau này đi qua thành trần sẽ không bị Âm Ty nơi đó giữ lại nữa. Cứ yên tâm mà về Côn Luân.”

“A. Lưu tiên sinh đi đâu mất rồi?”

Cả đám nháo nhào đi ra ngoài. Bọn chúng vừa định theo Nhật Tuần Du đi ra khỏi Âm Ty thì Thưởng Thiện đã gọi lại.

“Đoạn Trần Sơ này ta có đọc trong một tạp văn. Một chải cắt hết ưu sầu, hai chải vô hỷ vô bi, ba chải bạc đầu không hối hận. Một khi ngươi đã chải tóc bằng lược này rồi tức là ngươi không còn cơ hội quay đầu trở về nhân gian làm phàm nhân nữa.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Một chải cắt hết ưu sâu, hai chải vô hỷ vô bi, ba chải bạc đầu không hối hận.