Thiên Địa Lưu Tiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34: Bái biệt Yên Đình.
Ánh mắt Lưu Vân quét qua đám người Tế Tự Ty. Người nào cũng là phàm nhân. Hắn lại nhìn sang quốc sư, liền sửa lại lời vừa nói.
“Chưởng Môn Chân Nhân. Tại sao lại phải đáp ở đây ạ? Không phải cứ bay thẳng vào trong là được rồi sao?”
Lưu Vân quay đầu nhìn Sở Uyển Đình, vẫy tay gọi nàng rồi quay lại đáp.
Trong lòng của Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân lúc này mới hiểu lý do Sở Uyển Đình muốn trở về Yên Đình. Thì ra là nàng muốn bái biệt cha mẹ, sau này không còn quan hệ gì nữa. Bản thân của Bạch Nguyệt Quân khi nhận đồ đệ cũng không yêu cầu chuyện này. Nhưng từ chuyện Sở Uyển Đình dứt khoác dùng Đoạn Trần Sơ, cho đến trở về bái biệt. Trong lòng Sở Uyển Đình bây giờ, nàng đã thật sự trở thành một tu sĩ phiêu du. Tam công chúa Yên Đình đã không còn nữa.
“Tiên sinh, người kia là ai vậy ạ?”
Linh Nhiễm liền chạy đến nắm tay Bạch Nguyệt Quân, nàng lè lưỡi với gã quốc sư sau đó cùng Linh Nhiễm đi ra ngoài. Còn lại Sở Uyển Đình vẫn đứng bên giường nhìn mẫu hậu của mình.
Gã hất cằm, dõng dạc nói.
Lưu Vân viết ra một bài thuốc, rồi đưa cho ngự y lúc nãy.
“Ngươi nghĩ tu hành dễ lắm sao. Ta tu luyện hai mươi năm mới có thể đạt tới tu vi này đấy.”
Linh Nhiễm và Sở Uyển Đình nghe thấy động tĩnh ngoài sân liền bước ra ngoài xem. Linh Nhiễm thì chạy đến chỗ Lưu Vân, còn Sở Uyển Đình vẫn đứng ở cửa, nhìn những đệ tử Côn Luân.
Thanh Viễn Chân Nhân kinh ngạc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong nhóm có Trầm Thừa Vũ là tu vi còn non kém, trong khi đó Giang Bân lại là thiên kiêu. Cái nhóm vô lý như vậy cũng có thể xếp được sao.
Chương 34: Bái biệt Yên Đình.
Thấy có đám người đến chấp tay với mình, Lưu Vân liền chào Tưởng lão sau đó đứng dậy thu văn phòng tứ bảo vào trong tay áo rồi đưa đám người về nhà. Đến nơi, tất cả đều bất ngờ trước căn nhà đơn sơ của hắn. Lưu Vân đưa tay mời Thanh Viễn Chân Nhân ngồi vào bàn, sau đó bản thân vào bếp trà.
Sở Uyển Đình hơi mở to mắt, cùng Linh Nhiễm đi đến gần. Hoàng đế cùng ngự y và người của Tế Tự Ty liền lùi xa mấy bước. Nàng nói bằng giọng bình thản.
“Cái gì? Ngươi đang xem thường ta sao?”
Một người nghe vậy liền nhanh chân chạy đi tìm. Chốc sau y trở lại với giúp bút trên tay, đi đến cung kính đưa cho Lưu Vân. Thời khắc này, không ai trong phòng dám nghi ngờ hai người trước mặt nữa. Mà khẳng định chắc nịch hai người chính là tiên nhân chân chính. Chính là thực lực cao hơn cả quốc sư nữa.
“Thanh Viễn Chân Nhân, ngài đưa mấy đệ tử này đến đây là có việc gì?”
Nói xong, Lưu Vân nhấm nháp chén trà.
Đám người Lưu Vân cũng không nán lại, nhanh chóng cưỡi mây rời đi. Không ai nói một lời nào. Kể cả Linh Nhiễm tinh nghịch cũng hiểu bầu không khí, không còn đùa nghịch nữa mà đến gần nắm lấy tay của Sở Uyển Đình. Mà nàng cũng cúi đầu nhìn Linh Nhiễm, nắm tay con bé. Trong ánh mắt của nàng ẩn chứa nét cười.
“Ngươi chỉ cần đứng yên là được. Ta muốn mượn một ít thuần dương chi khí trên người ngươi để thanh tẩy tà khí này.”
Nói xong Thanh Viễn Chân Nhân dẫn mấy đệ tử vào trong huyện thành. Ban đầu Thanh Viễn Chân Nhân cũng không biết chính xác là Lưu Vân ở đâu. Vậy nên đã dò tìm cái lệnh phù mà y đã đưa cho hắn mới biết được đại khái vị trí của Lưu Vân. Rất nhanh tất cả đã đi đến trước bàn viết chỗ của Lưu Vân.
“Uyển Đình. Đến đây.”
“Nơi lịch luyện được chỉ định theo thực lực của từng nhóm, cũng có các trưởng lão giá·m s·át vậy nên không có gì đáng ngại cả. Chỉ riêng nhóm đệ tử này là thực lực quá chênh lệch. Ban đầu ta định để cho Giang Bân và Lâm Tuyết tự mình vào núi Bất Chu, nhưng vì Trầm Thừa Vũ bị lẻ ra nên phải cho nó vào trong nhóm này.”
Bạch Nguyệt Quân nghe vậy liền che miệng cười. Nàng nắm vai Sở Uyển Đình đẩy tới, vẻ mặt tự hào.
Lưu Vân khẽ đưa mắt nhìn Trầm Thừa Vũ. Có lẽ từ sau sự kiện lần đó, Trầm Thừa Vũ đã bị đồng môn hắt hủi, xa lánh. Mà Trầm Thừa Vũ nhận ra ánh mắt Lưu Vân đang nhìn mình liền quay đi nơi khác, trên mặt đầy vẻ hối lỗi.
“Không phải là ta khinh thường ngươi, mà là bởi vì ngươi không đủ năng lực. Ngươi tu hành đến nay đã được bao nhiêu năm rồi?”
“Tam Trưởng Lão của Côn Luân nuôi tà vật trong người Uyển Đình bao nhiêu năm, ngươi nhìn ra? Đến yêu khí, tiên khí cũng không phân biệt được thì nói gì đến tà khí. Mau đi chỗ khác chơi. Chỗ này không có việc cho ngươi.”
“Ngài cho đám đệ tử tự chia nhóm lịch luyện? Vậy bọn chúng đi lịch luyện ở đâu?”
“Nguyệt Quân hiện tại không có ở đây. Nhưng ta muốn biết là ai đã xếp cái nhóm này vậy?”
Tính ra, thời gian Lưu Vân sống ở đây cũng đã hơn một năm. Mọi thứ đều đã khác với ngày đầu. Bản thân Lưu Vân cũng đã khác với ngày xưa. Tuy nhiên, Lưu Vân vẫn là Lưu Vân. Vẫn thích an nhàn, tránh xa t·ranh c·hấp không cần thiết, nuông chiều mấy nữ nhân trong nhà.
“Tiên sinh có chuyện gì phiền lòng sao?”
Dù vẻ mặt của nàng vẫn lạnh lùng, bình thản nhưng giọt nước mắt đã lăn dài trên má. Sở Uyển Đình xoay người bước về phía cửa. Hoàng đế và ngự y chỉ chờ nàng đi xa liền nhanh chân tiến đến giường của hoàng hậu.
“Ngươi… Không thể nào!”
Lưu Vân lắc đầu, nhận lấy chén trà.
Lúc này từ bên ngoài huyện Hoài An có mấy người đang ngự phong đến. Người đến chính là Thanh Viễn Chân Nhân và vài đệ tử trẻ tuổi, trong đó có Trầm Thừa Vũ và Giang Bân. Khi đến trước cổng nam, tất cả liền đáp xuống đất. Giang Bân liền nghi hoặc hỏi.
“Không thể nào! Nếu hoàng hậu nương nương bị tà mị quấn lấy thì tại sao ta lại không thể nhìn ra?”
Gã quốc sư bước đến nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tiên sinh thông cảm. Đây là những đệ tử bị lẻ nhóm.”
“Tiên sinh chưa ta hỏi, Bạch tiên tử có thể trở về trước ngày rằm tháng này không?”
“Nguyệt Quân, Uyển Đình, Linh Nhiễm. Chúng ta về thôi.”
Bạch Nguyệt Quân đứng trên mây cao, dùng pháp nhãn dò khắp hoàng cung nhưng vẫn không thấy chút tà khi nào. Nàng liền trở về bên cạnh Lưu Vân lắc đầu.
“Không giấu tiên sinh. Hôm nay ta đưa những đệ tử này đến đây là muốn nhờ Bạch tiên tử trông coi chúng trong lúc lịch luyện ở núi Bất Chu.”
______
Sở Uyển Đình như được khai sáng, ánh mắt sáng lên, khẽ gật đầu. Lưu Vân khẽ cười, nha đầu này còn phải học tập rất nhiều. Hắn liền nhìn Bạch Nguyệt Quân. Cả hai bước đến nắm vai của Sở Uyển Đình mà vận pháp lực. Lập tức dương khí từ người nàng phát ra. Dương khí này mang theo sức nóng dữ dội, giống như khi Lưu Vân cảm nhận thiên hoả trong ý cảnh đan điền vậy.
“Đây là đệ tử của Bạch tiên tử. Tên Sở Uyển Đình.”
Hoàng đế tuy có chút kinh ngạc, nhưng cũng không để tâm. Sau khi Sở Uyển Đình rời đi liền quay sang hoàng hậu. Tựa hồ như chuyện vừa xảy ra không có ý nghĩa gì với y cả. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Lấy giúp ta giấy bút.”
Bạch Nguyệt Quân khinh miệt nhìn gã, lạnh nhạt mỉa mai. (đọc tại Qidian-VP.com)
Gã quốc sư như cảm thấy bản thân bị khinh thường liền lên tiếng.
“Sắc thuốc theo bài thuốc này. Khi cho hoàng hậu uống thuốc có thể truyền một chút linh khí vào, sẽ có một chút lợi ích cho hoàng hậu.”
“Lưu tiên sinh trước giờ đều ẩn cư, không thích gây sự chú ý từ phàm nhân. Chúng ta cũng không nên kéo sự chú ý lên người ngài ấy.”
“Tiên sinh, có chuyện gì sao?”
Sở Uyển Đình bái song thân ba cái. Mỗi cái đều cúi đầu thật sâu, lưng thẳng tắp nhưng đôi vai hơi rung rẩy. Sau ba bái này, cái lược ngọc cài trên tóc của nàng cũng trở lại màu trắng trong như vốn có. Sở Uyển Đình đứng dậy, xoay bước đi. Lần này nàng sẽ không quay đầu thêm lần nào nữa, cũng không còn cơ hội để quay đầu nữa.
“Cứ làm theo bài thuốc là được. Quên vế sau đi.”
Đây cũng là lần đầu nàng gặp tu sĩ khác ngoài Lưu Vân. Vậy nên có chút tò mò. Mà những đệ tử bên kia nhìn thấy có một nữ nhân tóc trắng thì trên mặt không giấu được vẻ kinh ngạc. Khi Lưu Vân trở ra với khay trà trên tay, một nữ đệ tử liền hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không phải ngươi là Thái Dương Tinh hạ phàm hay sao? Dương khí trên người của ngươi còn mạnh hơn cả dương khí của tu sĩ Thuần Dương Chi Thể. Về lý thuyết bản thân ngươi chính là một cái mặt trời sống. Tà khí, ma khí không thể tồn quanh ngươi. Nhưng vì ngươi đã điều hoà âm dương, dương khí toả ra không còn đủ mạnh để xua đuổi tà khí nữa nên chỉ có ngươi mới thể kháng được tà khí. Vậy nên ta phải lấy dương khí từ trong người của ngươi.”
Bạch Nguyệt Quân xua tay đuổi hắn đi nơi khác. Người xung quanh đứng xem mà ngây ra. Không ngờ hai người này vậy mà không để quốc sư vào mắt. Trong mắt họ, quốc sư chính là người có thể hô phong hoán vũ. Nhưng thực tế gã cùng lắm chỉ có thể dùng được một ít Ngũ Hành Độn Thuật cơ bản. Tu vi thì thấp đến mức không tính được.
Bên này Lưu Vân thở dài nhìn hai người cãi nhau, sau đó quay sang hoàng đế chấp tay.
“Uyển Đình nhà ta tu luyện nửa năm, tu vi đã hơn ngươi mấy lần rồi.”
Ngồi cạnh Tưởng lão, Lưu Vân trầm ngâm về những chuyện vẫn chưa giải quyết xong. Tưởng lão rót cho hắn chén trà, khẽ hỏi.
“Có khả năng. Thân thể hoàng hậu đã suy yếu ít nhiều. Chắc hẳn là đã qua nhiều năm rồi.”
Lưu Vân quay sang Sở Uyển Đình đang nắm tay Linh Nhiễm đứng ở cửa, nhẹ giọng gọi.
“Không phải là phiền lòng. Chỉ là có vài chuyện còn chưa giải quyết xong. Vậy nên Lưu mỗ đang sắp xếp xem chuyện nào có thể giải quyết trước. Tránh phiền phức tìm đến.”
Lưu Vân lắc đầu. Bạch Nguyệt Quân hiện tại đang đi đàm phán với Thành Hoàng kinh thành về chuyện thu hồn phách của tiên hoàng hậu. Xong việc này còn phải tìm hiểu tung tích của loài sen thích hợp để tạo nhục thân mới nữa. Chắc chắn không thể về trước ngày rằm.
“Núi Bất Chu? Là dãy núi chỉ mở ra vào mỗi dịp trăng tròn phải không?”
“Trong cung không có chút dấu vết nào cả. Hay là tà mị này đã rời khỏi rồi?”
Sở Uyển Đình dừng lại ở ngưỡng cửa, quay đầu nhìn phụ hoàng. Không một lời báo trước, nàng hướng về phía phụ hoàng mẫu hậu mà quỳ. Điều này làm cho hoàng đế và những người trong phòng kinh ngạc. Tất cả điều tập trung ánh mắt trên người nữ tử tóc trắng đang quỳ kia, không dám thở mạnh.
Lưu Vân rót cho mỗi người một chén trà, sau đó ngồi xuống, hỏi Thanh Viễn Chân Nhân bằng giọng trầm ổn.
Lưu Vân mỉm cười, chầm chậm đáp.
“Tiên sinh nói đúng. Đường vào trong núi chỉ mở ra mỗi dịp trăng tròn. Vì lần lịch luyện này quá khắc nghiệt, mà trong nhóm lại có đệ tử chưa đủ năng lực vậy nên muốn nhờ Bạch tiên tử quan sát giúp ta.”
Gã phất tay áo. Đây chính là đang động vào lòng tự tôn của gã. Suốt mấy chục năm làm quốc sư, chưa từng có ai dám nói sỉ nhục gã như vậy. Gã xắn tay áo lên đi đến bắt đầu cãi nhau với Bạch Nguyệt Quân
Lưu Vân có chút nghi hoặc, nhìn mấy đứa đệ tử rồi lại nhìn Thanh Viễn Chân Nhân.
Mặc dù đã nhìn thấy Lưu Vân thi pháp, cũng đã nghe hắn nói như vậy như hoàng đế vẫn dùng ánh mắt kinh sợ nhìn Sở Uyển Đình. Như thể y chưa từng xem nàng là con gái của mình vậy. Lưu Vân thấy vậy, cũng không nói thêm gì mà xoay người bước đi ra bên ngoài, còn để lại mấy câu.
Lưu Vân nhìn Sở Uyển Đình, thấy nàng có vẻ bối rối, liền nói tiếp.
“Bệ hạ, chuyện cũng đã xong rồi. Uyển Đình không làm gì hoàng hậu cả. Mong ngài đừng để trong lòng.”
Thanh Viễn Chân Nhân liền cười nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.