Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thiên Địa Lưu Tiên
Unknown
Chương 46: Tứ hộ pháp.
Giữa thời tiết giá lạnh của núi Bất Chu, một cái ô đã lặng lẽ lướt qua nền tuyết trắng. Người cầm ô thân hình thướt tha, y phục cũng đỏ như màu cái ô vậy. Nàng ta tiến thẳng về phía mấy kẻ tà tu đang đứng, giọng nói mê hoặc nhưng cũng không kém phần sắc bén.
“Mấy người các ngươi, có tìm thấy dấu vết của con nghiệt s·ú·c đó không?”
Mấy tên tà tu nghe thấy liền nhìn về phía thanh âm phát ra. Vừa nhìn chúng đã ngẩn người, không thể rời mắt khỏi người vừa đến. Đến khi có một tên lấy lại tỉnh táo vỗ vào mặt những kẻ khác, sau đó bước lên chấp tay cung kính nói.
“Bẩm hộ pháp đại nhân, có tin đưa về. Nói rằng Sô Ngô đang ở cùng vài người. Hình như là đệ tử của Côn Luân. Nhưng hiện đã mất dấu rồi.”
“Tốt, các ngươi tiếp tục làm việc của mình đi.”
Nói xong, nàng nhẹ phẩy tay. Mấy tên tà tu liền cúi đầu lui ra, không dám nói nhiều. Lúc này một nhành cây khẽ động làm cho tuyết trên cành lá rơi xuống đất. Ở đó có một người đeo mặt nạ, lưng tựa vào thân cây.
“Đệ tử Côn Luân? Bọn chúng mò đến tận đây làm gì?”
“Côn Luân thì đã sao. Nếu chúng ngáng đường, g·iết!”
Thanh âm phát ra từ phía sau lưng của nử tử cầm ô. Nàng quay đầu, nhìn thấy một kẻ đeo mặt nạ khác. Nàng nhếch mép, giọng yểu điệu.
“Hai người các ngươi thật sự muốn gây sự với lão Chưởng môn của Côn Luân hay sao? Vả lại, một nơi như núi Bất Chu sao có thể để đệ tử đi một mình được. Nói không chừng, đích thân lão đi cùng ấy chứ.”
“Hừ! Chỉ cần có thể bắt được Sô Ngô, dù có là lão già ấy đích thân ra mặt ta cũng không quan tâm. Mà phải nói, tên Xuyên Khung đó đâu?”
Kẻ đứng trên cây nhẹ nhàng đáp xuống đất, hai tay chấp sau lưng, chầm chậm tiến đến, nói.
“Ta không rõ. Mười ngày trước ta đã không còn liên lạc được với hắn.”
“Ta cũng vậy. Mấy kẻ dưới trướng ta, vài ngày trước cũng đã mất liên lạc rồi.”
“Hô. Người của Hồng Tinh hộ pháp cũng có lúc thất bại sao?”
Nữ tử tên Hồng Tinh nghe vậy, mặt đanh lại, ánh mắt sắc lẹm liếc khẽ sau lưng.
“Chu Lương, ngươi cẩn thận cái miệng của mình! Nếu không, ngươi không biết mình c·hết lúc nào đâu.”
“Hồng Tinh! Đừng nghĩ ngươi được chủ nhân sủng ái thì muốn làm gì cũng được. Sau chuyện lần này, không biết ai hơn ai đâu!"
Hồng Tinh và Chu Lương trừng mắt nhìn nhau. Tay của Chu Lương đã đặt vào chuôi đao đeo ở thắt lưng, có thể rút đao t·ấn c·ông bất cứ lúc nào. Hồng Tinh thì nắm chặt cán ô. Tay còn lại ẩn hiện vài tia hắc quang.
Giữa lúc căng thẳng, một thanh âm từ xa truyền đến.
“Chư vị, việc lúc còn chưa xong. Sao lại quay sang đánh nhau vậy?”
Xuyên Khung từ trong rừng cây chạy ra. Y trượt dài, để lại một đường dài trên tuyết. Xong, Xuyên Khung đứng dậy phủi tuyết đi đến. Hồng Tinh vừa thấy Xuyên Khung liền lên giọng nói.
“Cuối cùng thì ngươi cũng chịu ló mặt ra. Mấy ngày qua ngươi đã ở đâu?”
“Ta? Mấy ngày qua ta ăn no, ngủ kỹ. Vô cùng thoải mái. Bên cạnh lại có một người mang lại cảm giác an toàn. Nói thật, không khác gì đang ở nhà.”
Chu Lương nghe vậy liền cười cợt.
“Nhiệm vụ chủ nhân giao cho ngươi không làm. Lại đi tìm chỗ để nghỉ ngơi sao?”
“Ai nói ta không làm. Suýt chút nữa là ta đã chạm tay vào Sô Ngô rồi. Chỉ là…”
“Chỉ là?”
Kẻ đeo mặt nạ im lặng nãy giờ lúc này mới lên tiếng. Hắn đi đến gần Xuyên Khung, hạ giọng hỏi.
“Chỉ là thế nào?”
“Chỉ là gặp người không thể động vào. Sô Ngô cũng bị người đó thả đi rồi.”
Xuyên Khung vừa đáp vừa cười làm cho Hồng Tinh và Chu Lương có chút nóng mặt. Hồng Tinh liền đi đến trước mặt Xuyên Khung, đưa tay bóp mặt y, gằn giọng hỏi.
“Kẻ đó là ai? Có phải lão Chưởng môn của Côn Luân hay không?"
Hồng Tinh vừa hỏi vừa siết chặt từng ngón tay. Móng tay dài cấu vào hai má Xuyên Khung làm cho y chảy máu. Xuyên Khung cẩn thận gỡ từng ngón tay của Hồng Tinh ra rồi cừa lau máu vừa nói.
“Không phải. Không phải. Là người khác. Ta chưa từng thấy người này bao giờ. Nhưng thực lực có thể sánh ngang với lão già đó ấy chứ. Ngài ấy nói sẽ không xen vào chuyện của chúng ta. Còn nói đến ngày đường vào núi mở vào tháng sau sẽ tự tay bắt Sô Ngô lại. Bởi vì hiện tại nó đang làm việc cho ngài ấy. Nhưng đến lúc ấy Sô Ngô có để cho chúng ta mang đi không thì ngài ấy không quản.”
Nói đến đây, Xuyên Khung hạ giọng, nói nghiêm túc.
“Ta nhắc nhở các ngươi. Nếu có gặp một vị tiên sinh mặc thanh sam thì cẩn thận cách hành xử của mình. Mấy đệ tử của Côn Luân trong núi cũng không được động vào. Cẩn thận mất khẻo m·ất m·ạng đấy.”
Xong, y lại trở về dáng vẻ cười đùa, nhún người nhảy lên một cành cây.
“Nói bấy nhiêu thôi. Ta phải về ăn món cá hầm của tiên sinh. Cáo từ.”
Dứt lời, thân ảnh của Xuyên Khung cũng biến mất. Những lời mà Xuyên Khung nói, Hồng Tinh không biết là thật hay đùa. Nàng quay sang nhìn kẻ đeo mặt nạ bên cạnh.
“Hoắc Khang. Lời hắn nói có đáng tin không?”
“Con người hắn vốn là như vậy. Cách hành xử tuy cợt nhã nhưng chưa bao giờ làm hỏng việc. Những lời này có thể tin được.”
Chu Lương phía sau hùng hổ bước đến. Dường như gã không để tâm đến lời của Xuyên Khung vừa nói.
“Ta không quan tâm kẻ đó là ai. Hắn mà không giao ra Sô Ngô, ta sẽ g·iết không tha.”
“Chờ đã. Xuyên Khung nói hắn về chỗ tiên sinh. Chẳng lẽ người hắn nhắc đến cũng là…?”
Hồng Tinh chợt nhận ra trong lời nói của Xuyên Khung có điều không ổn. Nhưng nàng chưa nói xong thì đã có thanh âm vang lên cắt ngang.
“Là Lưu mỗ.”
Lúc này Lưu Vân đang ngồi trên mây. Không ai rõ hắn đã ở đó từ lúc nào. Chỉ thấy hắn vươn vai một cái rồi nhảy xuống đất. Cách tiếp đất của hắn rất nhẹ nhàng. Tựa như hoa rơi xuống mặt hồ mà không tạo ra gợn sóng.
Hoắc Khang nheo mắt nhìn qua chiếc mặt nạ. Hắn cố gắng thăm dò thực lực của Lưu Vân không không thể nhìn được gì. Chỉ biết là khí thế mà Lưu Vân mang theo không phải cái mà một phàm nhân có được. Hắn nhỏ giọng nhắc nhở Hồng Tinh.
“Cẩn thận kẻ này. Nếu hắn là người mà Xuyên Khung cảnh báo thì càng phải cẩn thận.”
Trong khi Hồng Tinh và Hoắc Khang nói chuyện với nhau, tìm cách xử sự với Lưu Vân thì Chu Lương đã bước lên đứng trước mặt của Lưu Vân, lên giọng đe doạ.
“Tiểu tử. Mau giao Sô Ngô trong tay ngươi ra đây!”
Lưu Vân điềm nhiên nhìn Chu Lương mà không đáp. Thấy vậy, Chu Lương không khỏi tức tối. Từ chủ nhân ra, chưa có ai dám dùng vẻ mặt này nhìn gã. Chu Lương vừa cầm lấy chuôi đao, định rút ra chém thì cả thanh đao đột nhiên bị đóng băng làm cho tay gã bị kẹt lại.
Lưu Vân nhẹ nhấc tay, một trận cuồng phong nổi lên bao trùm lấy cơ thể Chu Lương. Mấy cành cây gần đó bị quăng quật điên cuồng. Cùng với tuyết xung quanh cũng bị cuốn đi. Hồng Tinh cùng Hoắc Khang đứng gần đó bị gió lớn làm cho ù tai, trước mắt bị tuyết bay che mất tầm nhìn, không rõ Lưu Vân đang làm gì. Thoáng sau gió tan, Chu Lương cũng biết mất.
Hồng Tinh không khỏi chấn kinh. Còn Hoắc Khang thì trầm mặc nhìn Lưu Vân chỉ lại y phục. Sau đó hắn bước đến gần. Cả hai kẻ không dám nói lời nào, cũng không dám nhìn vào mắt Lưu Vân. Lưu Vân nheo mắt nhìn hai người, nhẹ nhàng nói.
“Đừng căng thẳng như vậy. Hắn chưa c·hết. Chỉ bị nhốt ở một nơi khác thôi. Hai người các ngươi mau thu người trong núi lại, rồi đi theo ta.”
Lưu Vân nói xong thì xoay người bước đi. Tuy vậy, Hồng Tinh và Hoắc Khang vẫn đứng đó nhìn bóng lưng của hắn. Thấy vậy, Lưu Vân không nói gì mà vung tay áo lên không. Lập tức bóng tối bao trùm lấy cả hai. Lại cảm thấy có một lực đạo to lớn cuốn lấy.
Chẳng mấy chốc trước mắt cả hai không còn là cảnh rừng tuyết phủ nữa. Hồng Tinh nhìn sang Hoắc Khang, hắn cũng đang ngơ ngác không rõ mình đang ở đâu. Không gian này rõ là tối hay sáng. Chỉ cần đi xa ba bước là đã không thấy người bên cạnh đâu.
“Hồng Tinh, ngươi có thể dùng pháp thuật được không?”
Giọng của Hoắc Khang vang lên. Hồng Tinh nghe vậy liền thử vận khởi pháp lực, nhưng không có gì xảy ra. Nàng ta nắm chặt tay, thử hết lần này đến lần khác. Cuối cùng Hồng Tinh chấp nhận sự thật, đáp lời Hoắc Khang.
“Không. Nơi này quá quỷ dị. Đây là loại thần thông nào vậy?”
Hoắc Khang tiến đến gần, khẽ lắc đầu. Đến hắn cũng không rõ liệu đây có thật sư là thần thông mà tu sĩ có thể sử dụng không.
Bỗng, phía trên đầu hai người có một luồng ánh sáng chiếu xuống. Tiếp đó một lực đạo lại cuốn lấy cả hai. Khi mở mắt lần nữa, cả hai đã được đưa ra ngoài, ngã sõng soài dưới tuyết. Hồng Tinh nhìn quanh, thấy Xuyên Khung, Khuê Cương cùng người dưới trướng đang ngồi quanh đống lửa. Trên đó đang treo một cái nồi sôi sùng sục, toả ra mùi thơm thanh mát.
Nàng ta quay đầu thì thấy Lưu Vân đang đứng nhìn mình.
“Hai người các ngươi còn muốn nằm đó đến bao giờ. Mau đến ăn đi. Nếu không đám Xuyên Khung ăn hết thì không có phần nữa đâu.”
Nói rồi Lưu Vân bước đến nắm vai hai người dựng dậy. Cách hắn làm nhẹ như trở bàn tay. Xuyên Khung thấy vậy, liền buông đũa đi đến.
“Tiên sinh, ngài đã đi đâu vậy? Ta về đến đã không thấy ngài đâu.”
“Ta đi đưa đồng bạn của ngươi đến. Các ngươi tự giải quyết với nhau đi.”
Nói rồi, Lưu Vân nhún người nhảy lên mây bay đi mất.
Cả ba người nhìn theo bóng lưng của Lưu Vân. Đến hắn đi khuất, Xuyên Khung liền quay sang nói với Hồng Tinh và Hoắc Khang.
“Hai người các ngươi sao lại bị tiên sinh bắt về vậy? Chu Lương đâu?”
Xuyên Khung đưa tay muốn đỡ Hồng Tinh đứng dậy bị nàng hất ra. Nàng hầm hực nói.
“Còn không phải là nhờ phúc của ngươi sao. Ngươi vừa đi khỏi thì hắn xuất hiện. Nhấc tay một làm Chu Lương biến mất. Vung tay một cái liền đưa bọn ta đến đây.”
Trong lòng Xuyên Khung vốn đã kính sợ Lưu Vân, bây giờ nghe chuyện này, nội tâm y không khỏi chấn động.
“Ta không ngờ tiên sinh lại có loại thần thông bậc này. Một cái vung tay đã bắt được hai người các ngươi. Sau này càng phải cẩn thận hơn.”
Hoắc Khang vừa phủi tuyết trên người vừa hỏi Xuyên Khung.
“Ngươi có biết vị Lưu tiên sinh này đến từ đâu không?”
“Ta cũng không rõ. Chỉ biết ngài ấy là tu sĩ ở Đại Triệu. Lại có quen biết với Côn Luân. Còn nữa.”
Xuyên Khung hạ giọng, ghé sát người Hoắc Khang nói.
“Chuyện của Thái Dương Tinh có liên quan đến ngài ấy.”
“Cái gì!”
Hồng Tinh và Hoắc Khang nghe được, sắc mặt bỗng tối sầm. Chuyện này vốn đã làm cho chủ nhân vô cùng giận dữ. Bây giờ Sô Ngô cũng có liên quan đến vị Lưu tiên sinh này. E là cũng khó mà bắt được nó rồi.