Thiên Địa Lưu Tiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 53: Cũng là chuyện bình thường.
“Đây không phải là đồ ăn. Không được ăn vụng.”
Rồi nàng nhìn Sở Uyển Đình và Tưởng Du Nhi nói tiếp.
Linh Nhiễm thấy Sở Uyển Đình như vậy, liền kéo tay nàng và Tưởng Du Nhi đi vào sân nhà, lướt qua mặt bốn người. Sau đó lại lớn tiếng gọi.
Lưu Vân cho nàng thấy đoạn thời gian hắn ở thời hiện đại. Cho nàng thấy đôi phần về cuộc sống trước đây của hắn. Bạch Nguyệt Quân hơi ngơ ra, chớp chớp mắt nhìn Lưu Vân. Hắn bình thản nói.
“Chuyện này mà cũng phải động tay chân? Tại sao Lưu tiên sinh lại không dùng pháp thuật luyện hoá, như vậy không phải là nhanh hơn sao?”
Yến Khinh Yên nói một nửa thì dừng lại. Nàng tự thấy mình không có tư cách để hoài nghi quyết định của Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân nên không nói tiếp, cũng không hỏi nữa.
Mà Lưu Vân cũng có một tia suy đoán, nếu không có mặt hắn và Bạch Nguyệt Quân, mọi chuyện sẽ tồi tệ đến mức nào. Trên bàn cờ thiên địa này, hắn là người đánh cờ hay chỉ là quân cờ của người khác?
‘Đúng vậy. Ta và Lưu Vân thi thoảng vẫn có chút lớn tiếng với nhau mà.’
“Đây không phải củ sen bình thường. Những củ sen này lấy từ chỗ Đại Không Trí Phật tu hành năm xưa, hiện tại là nơi toạ lạc của Không Minh Tự. Bên trong chứa tinh hoa nhật nguyệt, lại ẩn hiện linh uẩn, phật pháp. Dùng pháp thuật luyện hoá, không cẩn thận sẽ làm tiêu tán hết. Vậy thì có luyện xong cũng không dùng được.”
“Cái này…”
Hồng Tinh xô Chu Lương rồi đi đến, hậm hực nói.
Nội tâm Lưu Vân có nổi lên một sự hứng thú lạ thường. Hắn thầm nghĩ.
“Lưu tiên sinh đúng thật là chiều chuộng Bạch tiên tử. Không như lão thất phu nào đó.”
Lưu Vân khẽ thở dài. Hắn nhìn sang Bạch Nguyệt Quân đang chỉ cách gọt vỏ củ sen cho đám Hồng Tinh. Bên cạnh là Linh Nhiễm đang nhai tóp tép một mẩu. Trong lòng hắn muốn bảo vệ khoảng khắc này, dù có phải đối đầu với ai đi chăng nữa. Với lại, ai mới là kẻ đang đứng ngoài sáng vẫn chưa phân định được đâu.
Bạch Nguyệt Quân ngượng nghịu đáp.
‘Mong tiên sinh thứ lỗi. Cha mẹ ta khi ở cùng nhau sẽ như vậy đấy.’
Mặt trời vừa lên, Sở Uyển Đình nhận được phi kiếm của Bạch Nguyệt Quân mà đưa Linh Nhiễm từ nhà Tưởng lão trở về nhà. Theo sau là Tưởng Du Nhi, trên lưng đeo giỏ rau thịt mà Tưởng lão gửi cho Lưu Vân.
“Hai đứa cũng đến đây giúp chúng ta một tay.”
“Hôm nay tiên sinh và tỷ tỷ có khách ghé thăm sao?”
“Bạch tiên tử. Lưu tiên sinh là đang…?”
“Đa tạ các vị đã giúp sức. Nhân ở đây có rau thịt, ta sẽ mời các vị một bữa trong lúc chờ lắng bột. Du Nhi, con chờ để lấy phần cho Tưởng lão hẵng về.”
Yến Tự Khâm vừa mở miệng nói thì bị Xuyên Khung cắt ngang.
“Giờ thì việc ta chiều chuộng nàng đã bình thường rồi chứ?”
Hồng Tinh cũng lên tiếng góp ý.
“Chàng ấy là người nấu. Bình thường cũng thế. Có gì lạ sao?”
Tuyệt Thiên Hoang nghe xong, tay dừng lại, ngẩng mặt nhìn Lưu Vân. Vẻ mặt của y có chút kinh ngạc, không tin được mấy đoạn củ sen này lại được lấy từ chỗ Phật môn, liền hỏi lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trịnh Tú Sương thấy vậy thì liếc Yến Tự Khâm, nói bằng giọng mỉa mai. (đọc tại Qidian-VP.com)
‘Mọi chuyện không trùng hợp đến vậy chứ!’
Khi đi đến con đường đi vào sân nhà, Sở Uyển Đình nghe được tiếng cãi nhau ở phía trước không xa. Tưởng Du Nhi cũng tỏ vẻ thắc mắc.
Nói xong, Lưu Vân lui vào bếp, để lại mấy vị khách cho Bạch Nguyệt Quân tiếp đãi. Thấy thế, Yến Tự Khâm tỏ vẻ tò mò, hỏi Bạch Nguyệt Quân.
Tuyệt Thiên Hoang cùng bốn hộ pháp cũng lui xa khỏi chỗ đó mà tìm chỗ yên tĩnh nghỉ ngơi. Linh Nhiễm thì cũng Sở Uyển Đình và Tưởng Du Nhi vào trong thư phòng đọc sách.
‘Không sao, không sao phu thê cãi nhau cũng là chuyện thường.’
“Tiên sinh nói thật?”
“Đừng quá để tâm người khác nói gì về ta. Ta còn không rõ bản thân thì sao người khác hiểu được hết. Còn nữa, Lưu Vân của nàng vốn không phải kẻ bình thường. Không nên dùng những đạo lý thời đại áp đặt lên ta. Không được đâu.”
Bạch Nguyệt Quân xuất thân là thần tiên, không phải tu sĩ nhân gian được phong thần. Sau khi chuyển thế, dù có đi lại giữa nhân gian nhiều đi nữa cũng không hiểu hết những chuyện ở nơi đây.
“Này, này! Bốn người các ngươi không giúp thì đi về. Đừng có ở đây làm ồn nữa!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sở Uyển Đình cùng Linh Nhiễm đến nhà Tưởng lão chính là để tránh mặt Trịnh Tú Sương. Dù sao trước đó nàng cũng là người bị Trịnh Tú Sương và bốn hộ pháp dưới trướng săn đuổi, suýt chút nữa là đã bắt được. Vậy nên tránh mặt lúc Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân không có ở nhà cũng là chuyện dễ hiểu. Bởi ai biết Trịnh Tú Sương có thật sự tha cho nàng không.
Lập tức, Sở Uyển Đình rùng mình, khựng lại. Trước mắt nàng là Hồng Tinh, Xuyên Khung, Hoắc Khang, Chu Lương đang cãi nhau. Nhìn thấy Sở Uyển Đình, bốn người im lặng đưa mắt nhìn nàng một hồi lâu. Hai bên cứ vậy mà nhìn nhau, không ai nói thêm lời nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bạch Nguyệt Quân gặm cái bánh, chầm chậm gật đầu. Dù vậy, ánh mắt của nàng vẫn rất khó tả. Thấy vậy, Lưu Vân cúi người áp trán của mình vào trán của Bạch Nguyệt Quân. Bỗng trong mắt của Bạch Nguyệt Quân thoáng qua những hình ảnh kỳ lạ. Những trang phục kỳ lạ, đồ dùng kỳ lạ, những con thú sắc chạy trên đường. Còn có vật nhỏ gọn hiện hình ảnh nằm gọn trong bàn tay nữa.
“Ta thấy tiên sinh kỳ lạ từ lúc thấy ngài ấy lấy ra đủ thứ gia vị ở núi Bất Chu rồi.”
Yến Khinh Yên không đáp, hồi lâu sau mới lên tiếng, giọng có chút ngậm ngùi.
Thanh âm của Bạch Nguyệt Quân vang lên làm cho Yến Khinh Yên kinh ngạc. Nàng đây là đang dùng truyền âm để giao tiếp với Lưu Vân, vậy mà Bạch Nguyệt Quân cũng có thể nghe mà đáp lời được. Lưu Vân nhận thấy Yến Khinh Yên hơi ngơ ra, liền nói.
“Rồi.”
‘Nương nương đừng bất ngờ. Ta và Nguyệt Quân là đạo lữ giao linh. Có thể giao tiếp với nhau qua thần trí.’
Lưu Vân hướng về phía mọi người chấp tay, rồi quay sang nói với Tưởng Du Nhi. Dù sau đây cũng là rau của Tưởng lão biếu cho hắn. Với cả, Tưởng Du Nhi cũng thường ghé nhà để đọc sách, viết chữ. Vậy nên hắn cũng thường gửi thức ăn bản thân nấu cho Tưởng lão.
Mất cả buổi sáng để sơ chế xong mấy đoạn củ sen thành nước bột. Tiếp theo phải chờ cho nước bột lắng xuống rồi mới lấy phần lắng đó để làm nguyên liệu nặn thân thể.
Sở Uyển Đình nhìn Tưởng Du Nhi lắc đầu, rồi cùng Linh Nhiễm và Tưởng Du Nhi đi tiếp. Âm thanh cãi nhau càng lúc càng lớn. Trong đó, Sở Uyển Đình nghe được một giọng nữ khá quen.
“Nhẹ tay một chút. Nhẹ tay một chút. Các ngươi gọt vỏ như vậy thì củ sen còn lại được bao nhiêu.”
“Đối với phàm nhân, người quán xuyến việc nhà là nữ tử. Tiên sinh quả là kỳ lạ. Giành làm mấy việc này luôn sao?”
Chương 53: Cũng là chuyện bình thường.
Yến Tự Khâm khẽ liếc Trịnh Tú Sương, ho ho vài tiếng rồi mỉm cười nói với Lưu Vân.
Song thân của Yến Khinh Yên lại bắt đầu cãi nhau. Tiếng nói rôm rã vang lên khắp sân nhà vốn thường tĩnh lặng làm cho Lưu Vân thấy lạ. Hắn nhìn ra ngoài sân đầy người mà khoé miệng hơi nhếch lên. Hiếm khi có khách, nhưng mỗi lần có khách là lại náo nhiệt như vậy đấy.
Cả hai lời qua tiếng lại, vậy mà Tuyệt Thiên Hoang hay Hồng Tinh, Hoắc Khang đều tỏ ra điềm nhiên. Như thể đây không phải là chuyện gì hiếm thấy vậy. Giọng nói của Yến Khinh Yên truyền đến tâm trí của Lưu Vân, nhẹ nhàng giải đáp.
“Nguyệt Quân, nàng đang buồn chuyện gì à?”
“Phụ thân, mẫu thân. Nhiễm Nhiễm về rồi.”
‘Đạo lữ giao linh? Không phải như thế tức là…’
‘Nương nương cũng là tu sĩ?’
Lưu Vân mỉm cười, đặt chậu gỗ đầy củ sen xuống cạnh Tuyệt Thiên Hoang, nhẹ nhàng đáp.
Mà Lưu Vân nhận thấy nàng biết đến đạo lữ giao linh thì hỏi.
Trong sân lúc này đang bày hơn mười cái chậu gỗ to. Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân sắn tay áo, tay cầm dao cắt củ sen lớn thành từng khúc. Linh Nhiễm liền chạy đến ôm Bạch Nguyệt Quân tươi cười, tay lén lút lấy một khúc sen. Bạch Nguyệt Quân nhanh chóng lấy lại khúc sen, nói.
Bạch Nguyệt Quân đang cúi người lau miệng cho Linh Nhiễm, nghe hỏi thì thản nhiên đáp.
Nhớ lại lời Đại Không Trí Phật nhắn với hắn. Quả thật những chuyện này không đơn giản là trùng hợp. Có thể còn một hoặc một nhóm những kẻ nguy hiểm sau lưng giật dây. Mà đối với người đang đứng ngoài sáng như hắn, khi b·ị đ·ánh úp sẽ khó mà trở minh.
“Hô. Bản thân là tà đạo bị tiên đạo đuổi g·iết. Vậy mà dám mở miệng mời cao nhân tiên đạo đến làm khách khanh. Lão thất phu, ông không thấy ngượng miệng sao?”
“Lưu tiên sinh. Sau chuyện này, ngài có muốn đến Hướng Thiên Giáo làm khách khanh không? Cả Bạch tiên tử nữa.”
Lưu Vân chỉ vào củ sen nham nhở trong tay Xuyên Khung. Dù sao thì trước mắt phải nặn xong cơ thể mới cho Yến Khinh Yên đã. Những việc sau này để sau này tính. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
‘Đã từng thôi. Từ nhỏ ta đã được định là thánh nữ của Hướng Thiên Giáo. Vậy nên cha ta không tiếc tài nguyên bồi dưỡng, giúp ta tu hành. Nhưng đến khi biết ta còn một huynh trưởng đã theo mẹ rời đi từ lúc ta còn nhỏ. Ta đã rời khỏi giáo, tìm huynh ấy. Biết được huynh ấy cũng rời khỏi chỗ mẹ làm một nho sĩ phàm nhân. Ta đã tự tán tu vi, cùng huynh ấy sống một đời bình dị. Lúc huynh ấy được đề tên bảng vàng, ta vô tình gặp được bệ hạ, lúc ấy chỉ là một hoàng tử. Sau đó thì được ngài ấy hỏi cưới, nhập cung. Cha ta sau khi biết được đã không trách mắng mà lệnh cho Huyết Ảnh đi theo bảo về ta từ đó đến giờ.’
“Tất nhiên là thật. Chính tay ta nhận được từ Đại Không Trí Phật mà. May mà ta và Lưu Vân có chút mặt mũi đối với Không Minh Tự, nếu không cũng không dễ dàng có được như vậy.”
Trịnh Tú Sương liền châm chọc.
“Lão thái bà! Đừng tưởng ta sợ bà nha! Ta chỉ đang nể mặt Yên Nhi thôi.”
“Không phải bà cũng suýt chút nữa là biến đệ tử của Bạch tiên tử làm lô đỉnh sao? Sao bà còn mặt mũi ngồi đây?”
Cả hai gật đầu, búi cao tóc, sắn tay áo đi đến giúp đỡ. Tuyệt Thiên Hoang lúc này ngồi một góc mài từng khúc sen trên đá, nước và xác củ sen từ từ rơi xuống cái chậu đặt phía dưới. Thấy bốn người Hồng Tinh, Xuyên Khung, Hoắc Khang, Chu Lương vẫn còn cãi nhau liền quát.
Nàng ăn nốt cái bánh, sau đó cùng Lưu Vân chuẩn bị bữa ăn. Nội tâm nàng khẽ dao động trước những gì mình thấy được. Rồi nàng mỉm cười, khẽ vui mừng với điều gì đó. Tâm trạng nhờ đó cũng vui vẻ trở lại.
Bốn hộ pháp cũng nhìn Lưu Vân, chờ câu trả lời. Nhưng người trả lời lại là Bạch Nguyệt Quân.
Yến Tự Khâm liền phun một ngụm trà. Đã lấy từ phật thổ, còn chính tay Đại Không Trí Phật? Nội tâm y không khỏi chấn động. Phật môn tuy không đối đầu với tiên đạo, nhưng cũng không giao thiệp với nhau. Vậy mà hai cao nhân chân tiên lại có thể tự nhiên ra vào phật thổ, còn đến được Không Minh Tự. Cùng với thân thế bí ẩn, thực lực bất phàm. Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân trong lòng của những tà tu này đã thêm vài phần kính sợ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bạch Nguyệt Quân áp mặt vào lưng hắn, lắc đầu. Nàng cũng không rõ bản thân đang bị gì nữa. Chỉ biết là đang cảm thấy khó chịu mà thôi. Lưu Vân mỉm cười, xoay người lấy ra một cái bánh ngọt đút cho Bạch Nguyệt Quân.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.