Thiên Địa Lưu Tiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 56: Ta làm tỷ, cũng không tệ.
Sau đó Sở Uyển Đình cùng Đào Nương bắt đầu chuyển sang chủ đề khác. Cũng chỉ là nói những chuyện như đời thường mà thôi. Thế nhưng Hoa Lâm lại chẳng thể nói được lời nào. Đào Nương thấy Hoa Lâm cứ im lặng ngồi nghe như vậy, bèn hỏi.
“Cô ấy là tỷ, ta là muội.”
“Chuyện đã qua, không nên quá để tâm. Nhưng cũng không thể xem là không có gì. Tiên sinh và sư phụ vì chuyện đêm nay mà tốn không ít công sức. Thiên kiếp cứ vậy mà đánh tan, trong lòng họ chắc chắn không vui vẻ gì… Còn có song thân của thần hồn mà cô nuốt nữa.”
Hoa Lâm lại hỏi.
“Cô đừng nghe cô ấy nói chuyện dễ nghe như vậy. Cô ấy cũng như tiên sinh, không giống tu sĩ bình thường đâu.”
Đi đến một gian đối diện sân khấu bên dưới, tiểu nhị liền làm động tác mời sau đó lui ra. Bình thường Sở Uyển Đình và Bạch Nguyệt Quân hay mang theo Linh Nhiễm đến đây, vậy nên tiểu nhị vẫn nhớ những món mà họ thường gọi, không cần nghe gọi mới.
Tuy vậy vẫn có một số nơi như con phố đi ngang Thuý Hoa Lâu vẫn hoạt động vào ban đêm. Ở những nơi này, người xe tấp nập, quán xá vẫn mở cửa như thường. Có khi đến tận sáng hôm sau.
“Tu tại hồng trần, nên hiểu hồng trần. Không hiểu hồng trần sao phá được hồng trần. Tiên sinh cũng như vậy, bình thường người vẫn vào trong huyện để uống trà, viết chữ. Khi có cảm ngộ nào đó mới dành thời gian để suy diễn.”
Sở Uyển Đình nghe xong không phản biện, mà khẽ vỗ tay.
Hoa Lâm nghe hai người nói chuyện vẫn chưa hiểu được là đã xảy ra chuyện gì. Thế nhưng sự lo lắng trong lòng lúc này đã dịu lại. Nàng ngồi vào bàn, tự rót cho mình chén trà. Cùng lúc, tiểu nhị mang lên mấy đĩa bánh ngọt. Sở Uyển Đình nhìn tiểu nhị gật đầu, sau đó đút một cái bánh cho Đào Nương làm nàng kinh ngạc.
Đào Nương thấy Hoa Lâm như vậy thì nhích ghế lại gần, nói khẽ với Hoa Lâm.
Huyện Hoài An dù có lớn và nhộn nhịp, nhưng vẫn là một huyện ở vùng xa, không tính là sầm uất như những huyện phủ lớn khác. Vậy nên về đêm trong huyện có phần yên tĩnh.
Hoa Lâm thấy Sở Uyển Đình và Đào Nương thản nhiên như vậy, lúc này không nhịn được nữa liền hỏi.
Đào Nương nghiêng đầu thắc mắc.
Đào Nương gật mạnh đầu, rồi gặm cái bánh mà Sở Uyển Đình đút cho. Nàng chưa kịp thả lỏng được bao lâu thì Sở Uyển Đình nói tiếp.
“Ta làm tỷ, cũng không tệ.”
Đào Nương hiểu ra liền gật gù tán thành.
Sở Uyển Đình không đáp, đi đến cài trâm lên tóc của Đào Nương, căn chỉnh một hồi thì gật đầu.
Đào Nương thích thú nhìn vũ cơ đang múa trên sân khấu, nghe hỏi thì đáp, giọng điệu có hơi gợi đòn.
“Tu sĩ thôi mà, đều là con người cả. Không tham lam, không phải là người. Tham danh, tham lợi, cầu tiền, cầu tài. Chung quy vẫn là muốn bản thân đứng cao hơn kẻ khác. Tu sĩ cũng vậy. Được mấy người như tiên sinh với tiên tử chứ.”
Hoa Lâm không hiểu nối lại có những tu sĩ lại quan tâm đến chuyện bình phàm như thế này. Nàng từng nghĩ khi những tu sĩ gặp nhau sẽ đàm luận đạo pháp hay gì đó chứ. Nhưng nàng vẫn đáp.
Hoa Lâm nhìn cả hai nói chuyện thân thiết, trong lòng nảy sinh thắc mắc. Theo như những gì nàng hiểu từ những gì mà Sở Uyển Đình và Đào Nương trò chuyện, cả hai chỉ mới nói chuyện với nhau hôm nay. Vậy mà trông như đã quen từ lâu rồi vậy. Hoa Lâm liền hỏi.
Đào Nương nghe vậy, ban đầu còn muốn lên tiếng ngăn lại. Nhưng được hai vị chân tiên dạy dỗ, cầu còn không được. Vậy nàng lại thôi, tập trung ăn bánh xem, vũ cơ ca múa.
Chương 56: Ta làm tỷ, cũng không tệ.
Đào Nương hơi nhếch miệng cười, tỏ vẻ thần bí.
Từ sau khi Lưu Vân biết cây đào có linh tính, hắn thường ngồi dưới gốc cây đọc sách. Khi thì luận ngữ, khi thì kinh sử. Đôi khi còn đọc đạo pháp nữa. Vậy nên Đào Nương cũng có thể xem là đã đọc không ít sách, nếu so với nho sĩ thư sinh thì chỉ bằng chứ không thua. Thế nhưng cách nàng cư xử lại không giống người đọc sách cho lắm.
Hoa Lâm hơi mở to mắt nhìn Sở Uyển Đình. Nàng từng nghe sư phụ nói thời gian Sở Uyển Đình tu hành vừa tròn một năm. Vậy mà đạo hạnh đã đạt đến bậc này, đạo tâm vững chắc. Không hổ là học trò của Lưu tiên sinh và Bạch tiên tử. Nàng không khỏi kinh ngạc.
Sở Uyển Đình và Đào Nương lại đồng thanh, chỉ tay vào đối phương.
“Tri Huyện đại nhân là huynh trưởng của cô ấy.”
Giọng Hoa Lâm đều đều như kể một việc mà chưa bao giờ có ai hỏi đến.
Sở Uyển Đình nhấp một ngụm trà, lên tiếng chấn chỉnh Đào Nương. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chúng ta là tỷ muội.”
Sở Uyển Đình nghe được thì nhàn nhạt hỏi lại. Ánh mắt nhìn Đào Nương ẩn chứa tia hoài nghi.
“Còn nữa, khi vào huyện phải chú ý đến Tri Huyện đại nhân.”
“Tại sao các cô lại quan tâm đến những chuyện này? Không phải là nên để tâm đến chuyện tu luyện hơn sao?”
“Rất hợp.”
“Hai người bọn họ đều không thích cái danh hảo. Vật ngoài thân cũng không cần đến. Ngay cả pháp bảo của tiên sinh cũng chỉ có một cái thiên đấu hồ. Nếu so với những tu sĩ ở các tiên môn, tiên phủ thì khác một trời một vực.”
Đào Nương liền bật cười. Mà trên gương mặt vốn lạnh nhạt của Sở Uyển Đình cũng khẽ nở một nụ cười. Ánh mắt nàng như có, như không nhìn Đào Nương. Trong lòng bỗng sinh ra một cảm giác khó tả, mà dường như đã lâu rồi nàng chưa cảm nhận được.
“Còn cô. Ngày thường cô hay làm gì?”
“A, Sở tiểu thư đến dùng bữa sao. Mời các vị đi lối này.”
“Chỉ tu luyện thôi. Nếu không tu luyện thì cũng dọc sách, học đàn, chăm vườn đào cho sư phụ.”
Sở Uyển Đình cắn một miếng bánh, suy nghĩ một hồi liền đáp.
“Không phải cô chỉ vừa mới tụ hình thôi sao, sao lại biết rõ những tiên môn, tiên phủ ngoài kia như thế nào?”
Đào Nương nhìn Hoa Lâm với ánh mắt kinh ngạc. Đến khi Sở Uyển Đình giải thích rằng, Hoa Lâm vẫn luôn ở trong Dao Trì Thánh Cảnh cho đến thời gian gần đây thì nàng mới hiểu ra.
Tiểu nhị dẫn ba người đi lên lầu. Trên đường đi, cả ba nghe được tiếng bàn tán của mọi người về trận sấm sét hồi sớm. Có người nói là trên núi có yêu quái vậy nên mới bị trời phạt. Còn có người nói là do tiên nhân đi ngang làm ra động tĩnh này. Ai cũng có suy đoán của riêng mình, nhưng không ai đoán đúng cả. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dưới ánh đèn cùng tiếng đàn hát du dương, gương mặt vô cảm của Sở Uyển Đình trở nên dịu dàng đến lạ, làm cho Đào Nương và Hoa Lâm không khỏi kinh ngạc. Sở Uyển Đình nhẹ nhàng nói.
“Cô cũng không cần tự trách mình chuyện này. Tuy cô có tội, nhưng cũng có công. Nếu không có cô, e là cả thần hồn lẫn hồn phách của cô ấy đều đã bị thiên kiếp đánh nát rồi. Chỉ là như sư phụ đã nói, không được làm chuyện ám muội nào nữa. Sư phụ sẽ không bỏ qua nữa đâu.”
Đào Nương bị chọc vào trọng điểm thì giật mình. Nàng nhìn Sở Uyển Đình cười cười, cố giấu vẻ khó xử. Sở Uyển Đình biết chuyện này cũng là vì nàng đã chứng kiến từ khoảng cách an toàn khỏi uy áp của thiên kiếp. Nàng cũng hiểu rõ tâm tư của sư phụ và tiên sinh, không phải họ buồn phiền vì công sức của bản thân đã uổng phí, mà buồn phiền vì đã làm phụ lòng tin của bậc sinh thành. Trong lòng nàng cũng cảm thấy có chút tiếc nuối.
“Hai người bị sao vậy? Thiên kiếp lớn như thế làm Lưu tiên sinh b·ị t·hương mà hai người vẫn có thể bình thản như vậy sao?”
Sở Uyển Đình và Đào Nương đưa mắt nhìn nhau hồi lâu. Sau đó thì đồng thanh nói.
“Không uổng công thời gian qua cô cùng tiên sinh đọc sách, đã học được không ít.”
Sở Uyển Đình cùng Đào Nương, Hoa Lâm đáp xuống một con hẻm vắng sau đó rảo bước thẳng đến Thuý Hoa Lâu. Trên đường đi, Đào Nương không giấu nổi sự phấn khích, liên tục ghé vào những quầy hàng mà nàng nhìn thấy. Đến khi ghé vào một sạp bán nữ trang, Đào Nương để mắt đến một cây trâm ngọc được khắc tinh xảo. Nàng liền đưa lên tóc hỏi Sở Uyển Đình. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ý cô là sao?”
Xong, nàng lấy ra một nắm vụn bạc đưa cho chủ sạp. Chủ sạp nhận tiền liền chú ý đến Sở Uyển Định, suy nghĩ một hồi vẫn không dám lên tiếng hỏi. Đến khi cả ba người rời đi thì y cũng chỉ nhìn theo.
Sở Uyển Đình nhấp ngụm trà rồi nói tiếp.
“Hai người các cô… là gì của nhau vậy?”
“Tại sao thế?”
Ba người vừa vào cửa Thuý Hoa Lâu thì đã có tiểu nhị đến tiếp đón. Tiểu nhị nhận ra Sở Uyển Đình liền nói.
“Vậy ai là tỷ, ai là muội?”
“Thấy thế nào, có hợp không?”
Nghe vậy, Đào Nương nghiêng đầu, ánh mắt vẩn vơ nhìn người ra kẻ vào Thuý Hoa Lâu bên dưới sảnh. Sau đó lại nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Có điều, cần chấn chỉnh lại một chút. Khi về ta sẽ báo với tiên sinh và sư phụ sau.”
Phải nói cách tu hành này chỉ thích hợp với những kẻ đã ổn định đạo tâm như Lưu Vân và Sở Uyển Đình. Với những kẻ đạo tâm không vững, e là sẽ hoàn tục mất.
“Chuyện đã qua, cô để tâm làm gì. Tiên sinh cũng không bị làm sao."
Đào Nương nghe thấy thì che miệng cười. Sở Uyển Đình thì không có vẻ gì là để tâm. Còn Hoa Lâm thì sắc mặt ngưng trọng, nàng vẫn chưa rõ thiên kiếp đó là do đâu mà đến vậy nên trong lòng vẫn rất hỗn loạn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa nói, Sở Uyển Đình vừa chỉ vào Đào Nương. Trịnh Văn Cẩn vẫn chưa biết về chuyện mà Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân làm, thông tin từ kinh thành vẫn chưa đưa đến. Vậy nên hiện tại có thể y vẫn cho rằng Yến Khinh Yên vẫn còn sống. Khi gặp Đào Nương, y sẽ không kìm được mà nhận nhầm nàng là muội muội của y.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.