Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 58: Ta không quản được.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 58: Ta không quản được.


Lưu Vân thấy lạ. Từ khi nào mà Linh Nhiễm và Đào Nương lại thân thiết với Tưởng lão như vậy. Trong lòng thắc mắc, liền hỏi Bạch Nguyệt Quân bên cạnh. Bạch Nguyệt Quân đáp.

‘Không biết là giải vây cho ai nữa.’

Lưu vân cười khẽ, mân mê con cờ trắng trong tay. Hắn không chắc là sau này hoàng đế có tìm đến hắn nữa không. Nhưng vẫn nên chuyển nhà thì hơn. Còn về thời điểm, để sau này tính sau.

Lưu Vân nghe vậy thầm nghĩ.

“Huynh đây rồi. Lại đây. Lại đây.”

Tưởng lão nhìn Bạch Nguyệt Quân bật cười.

“Hôm nay là đến nhà Lưu mỗ đón giao thừa, không phải bàn giao cháu gái. Nhưng dù cho lão không nói, Lưu mỗ và Nguyệt Quân vẫn sẽ chăm sóc cho Du Nhi. Du Nhi miễn cưỡng vẫn có thể xem là học trò của Lưu mỗ mà.”

Tạm đặt suy nghĩ ấy sang một bên, Lưu Vân tiếp tục làm việc của mình. Tay nhào bột, tay gói bánh. Lúc cắt thịt, lúc xào rau. Bạch Nguyệt Quân cũng không ngơi tay. Nàng bắt mấy con cá trong chum nước đi sơ chế, sau đó con thì đặt vào lồng hấp, con thì bỏ vào chảo để chiên. Sau đó lại chuẩn bị nồi nước dùng mì cùng với sốt cho há cảo nữa. Bên cạnh còn có Sở Uyển Đình và Tưởng Du Nhi phụ một tay. Nếu không thì phải đến tối mới xong mất.

Bạch Nguyệt Quân cũng lên tiếng.

“Tưởng lão là người có tôn nghiêm, không dễ gì nhận ân huệ của người khác. Nàng không thấy, từ khi biết chúng ta là tu sĩ, lão chưa từng hỏi đến những chuyện thần tiên hay sao? Chúng ta đối đãi với lão như bình thường là đã giúp đỡ lão rồi.”

“Nếu so với những nơi khác, quả thật là nơi tốt nhất. Chỉ là…”

Vân Thanh Tử lại chỉ vào Đông Thanh Hoa Châu, ngay tại vị trí của Đại Triệu.

Từ trên mây, lão nhìn xuống huyện thành náo nhiệt bên dưới, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác là lạ. Lão thấy một tiểu hài mặc áo bông đang chạy nhảy trên phố, trên tay cầm cuộn giấy đỏ. Bên cạnh còn có một phụ nhân, dịu dàng nhắc nhở tiểu hài cẩn thận.

“Lưu tiên sinh, Lưu phu nhân. Hai vị là tiên nhân, không biết có thể…”

Tầm một khắc sau, cả ba đã có mặt tại nhà của Lưu Vân. Tưởng Du Nhi đã có mặt ở đây từ sớm, vừa thấy Tưởng lão liền chạy đến. Đám Sở Uyển Đình, Đào Nương, Linh Nhiễm cũng đi đến chào cung kính chào như gặp trưởng bối, làm cho Tưởng lão không khỏi xúc động.

Nửa canh giờ sau, Uyển Cấm từ phương xa cưỡi mây đến. Nàng hành lễ với huynh tẩu, rồi cũng ngồi xuống nhập tiệc.

Khi mặt trời khuất sau rặng núi, bàn tiệc giao thừa cũng được dọn ra, rượu thịt đầy mâm, hương vị lan xa giữa gió chiều. Mọi người quây quần bên nhau, tiếng cười nói rộn ràng khắp sân.

“Chàng không thấy Tưởng lão đáng thương quá sao? Sao chúng ta không giúp đỡ lão nhiều hơn một chút?”

Uyển Cấm kể sơ về hành trình tìm kiếm linh mạch, rồi lại hứng khởi thuật lại những chuyện kỳ thú mình đã gặp dọc đường, giọng điệu y hệt một tiểu muội đi xa trở về. Lưu Vân vừa nghe vừa thoáng ngạc nhiên, còn Bạch Nguyệt Quân thì vui vẻ hẳn lên, liên tục gật gù hỏi han, khiến hắn lại lần nữa tự hỏi, rốt cuộc mình đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện?

Lưu Vân khẽ vung tay, cờ đen và cờ trắng trên bàn cờ liền bay trở về hủ đựng của chúng. Rồi hắn đưa tay mời Vân Thanh Tử. Vân Thanh Tử cũng hiểu ý, hạ xuống quân đen. Cả hai không nói gì nhiều, chỉ chăm chú đánh cờ. Cùng với hai tỷ muội đang trò chuyện bên ngoài hiên nhà, trong thức hải của Lưu Vân cũng có một cuộc chuyện trò khác.

Lưu Vân giờ đây khác xưa. Hắn không còn là kẻ độc hành cô quạnh, muốn tu liền tu, muốn bế quan là bế quan. Bên cạnh hắn giờ đã có thân tình, có ràng buộc. Hắn thầm nhủ, sau này tu luyện phải biết cân nhắc, không thể cứ tùy tiện giam mình mấy năm như thuở trước. Dù sao... hắn tu hành không phải để nghịch thiên chi chiến, vậy thì cần gì phải vội?

Vân Thanh Tử nhướng mày, tiếp lời Lưu Vân.

“Đúng vậy. Du Nhi đối với ta không khác gì Linh Nhiễm, Uyển Đình, hay Đào Nương cả. Ai dám ức h·iếp Du Nhi, ta đánh hắn."

Lưu Vân lần nữa nhìn bàn cờ. Lúc này bàn cờ ẩn hiện giang hải thuỷ trạch, núi non từ từ hiện ra. Lập tức chia thành bốn mảng đại địa cùng bốn biển lớn. Một bức địa đồ của Tứ Đại Châu hiện ra trước mắt hai người. Vân Thanh Tử chỉ tay vào Nam Dương Phúc Châu, nói.

“Chỉ là huynh và Nguyệt Quân đã để lộ thân phận cho hoàng đế? Đúng thật là có hơi phiền.”

Lão đưa tay vuốt chòm bạc, nheo mắt nhìn về phương xa, trông như đang suy nghĩ gì đó. Hồi lâu sau, lão mới lên tiếng.

“Đào Nương sẽ không dám làm vậy đâu. Trừ khi là gặp tu sĩ, yêu mị gây sự. Nếu không sẽ không để lộ thực lực của mình."

Lưu Vân tiến đến ngồi đối diện Vân Thanh Tử, khẽ liếc bàn cờ, sau đó nhàn nhạt hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bạch Nguyệt Quân cảm ứng được, liền bật cười.

Lưu Vân khẽ gật đầu. Hắn đã sống đủ lâu để thấy đủ thứ chuyện trên đời. Bây giờ hắn đã lười t·ranh c·hấp với kẻ khác, càng không muốn dính vào chuyện phiền phức của người khác. Vậy nên Lưu Vân sẽ không tuỳ tiện để dây vào những chuyện này đâu.

Lưu Vân lập tức ngắt lời.

Lưu Vân cùng Bạch Nguyệt Quân lúc này đang đứng ở cửa, nghe vậy liền cùng đi vào xách lão lên. Lưu Vân nhàn nhạt nói.

Từ sáng sớm, tiếng cười nói của Đào Nương và Linh Nhiễm đã vang khắp nhà. Lưu Vân đã thức từ đêm hôm trước, không ngủ mà ngồi viết chữ. Đến khi nghe tiếng của Đào Nương và Linh Nhiễm thì mới đi chuẩn bị bữa sáng. Sở Uyển Đình và Bạch Nguyệt Quân cũng không ngủ, một người tu luyện, một người chuẩn bị trang trí nhà cửa.

Bạch Nguyệt Quân ở thời điểm hiện tại tuy đã quan tâm đến người khác hơn trước, nhưng nàng vẫn còn khá cảm tính. Khác với Lưu Vân đã sống trong nhân gian từ rất rất lâu, nàng chỉ mới thật sự sống trong nhân gian những năm gần đây. Vậy nên nàng không hiểu thấu cách đối nhân xử thế cũng là điều dễ hiểu.

“Giờ thì đến lượt huynh cô đơn à?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tưởng lão bị Lưu Vân nhìn thấu ý định liền bật cười, sau đó nói.

Thời gian trôi qua rất nhanh. Với tu sĩ càng nhanh hơn. Thoáng một cái, đã là cái tết thứ ba mà Lưu Vân đón ở thế giới này. Căn nhà ban đầu chỉ có ba người, bây giờ đã có thêm hai nữ tử xinh đẹp. Như vậy cũng náo nhiệt hơn trước rất nhiều.

Bạch Nguyệt Quân chẳng biết từ đâu lấy ra mấy bình rượu, thong thả rót cho Tưởng lão và các thiếu nữ. Thế nhưng chưa kịp nâng chén, Lưu Vân đã đưa tay thu lại, chỉ để lại phần của Đào Nương và Nguyệt Quân. Hắn quay sang nhìn Tưởng lão, giọng không cho thương lượng.

“Từ sau lần hoàng đế đến đây, Đào Nương thường cùng Linh Nhiễm vào huyện chơi. Có lần bị đám công tử ăn chơi gây sự, được Tưởng lão và Trịnh đại nhân giải vây. Thành ra, cả hai mới thân thiết với lão như thế.”

Lưu Vân cầm lên một con cờ đen đặt xuống bàn cờ, nói.

Bạch Nguyệt Quân vừa dứt lời, bàn tay khẽ siết lại, làm bộ như muốn ra quyền. Từ lâu, nàng đã xem Tưởng Du Nhi như cốt nhục trong lòng, mỗi lần có dịp đều ân cần chăm sóc. Mà trong tâm Du Nhi, tình cảm dành cho nàng còn thân thiết hơn cả Lưu Vân, bởi Nguyệt Quân luôn mang đến cho con bé một thứ ấm áp của một người mẹ.

Bạch Nguyệt Quân gật đầu tiếp lời.

Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân thì đi vào trong bếp, để Tưởng lão nói chuyện với đám trẻ. Bạch Nguyệt Quân nhìn cảnh này, liền ghé sát người Lưu Vân hỏi nhỏ.

Lưu Vân đưa tay vuốt mũi của Bạch Nguyệt Quân, nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Lưu mỗ không quản được. Còn phải xem Du Nhi có chấp nhận hay không? Nếu con bé không chịu, vậy thì có ép cũng không có kết quả tốt.”

Đợi mọi người yên giấc, Lưu Vân, Bạch Nguyệt Quân và Uyển Cấm mới ngồi lại dưới hiên, chậm rãi trò chuyện.

Đến trưa, Lưu Vân cùng Bạch Nguyệt Quân đi vào huyện. Trước là đi mua thêm nguyên liệu, sau là đi đón Tưởng lão. Dù hôm trước lão có đồng ý là vậy, nhưng cách lão trò chuyện hôm nay khá là miễn cưỡng.

“Lưu tiên sinh, Lưu phu nhân. Hai vị cần gì phải hao tâm phí sức như vậy chứ. Hai vị cứ đưa Du Nhi đi đi. Lão hủ đón giao thừa một mình cũng được mà.”

Với sức lực của Tưởng lão lúc này, hoàn toàn không thể kháng cự được sức của hai người trẻ, không những thế lại còn là tiên nhân. Vậy nên lão chỉ có thể cùng Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân cưỡi mây về nhà hắn. Ban đầu Tưởng lão có chút bất ngờ khi được cưỡi mây, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

“Vậy thì tốt. Vậy thì tốt.”

Chương 58: Ta không quản được.

Rồi giọng lão lại trầm xuống, trên mặt nở một nụ cười bình thản. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Lưu phu nhân thật là có khí phách, khác hẳn với người thường.”

Tưởng lão bật cười ha hả, trong khi Tưởng Du Nhi và Linh Nhiễm đồng loạt xị mặt. Song chẳng bao lâu sau, tiếng cười đùa lại vang lên, bầu không khí ấm áp trở lại như cũ.

“Lão đã đồng ý, không được nuốt lời. Chỉ là thêm một miệng ăn, có gì mà phiền chứ.”

“Nếu so với việc gả đi, cho Du Nhi đi theo tiên sinh và phu nhân chắc chắn là tốt hơn nhiều. Lão hủ biết bản thân không còn sống được bao lâu nữa. Chỉ mong đến lúc lão hủ mất, tiên sinh và phu nhân có thể cho Du Nhi nương nhờ. Như vậy có c·hết lão cũng yên lòng.”

“Ta cũng không có ý định nhảy vào. Kẻ đó, nếu không động đến ta, ta sẽ chẳng quan tâm hắn.”

Lưu Vân nói vài lời với Bạch Nguyệt Quân và Uyển Cấm sau đó lui vào thư phòng. Hắn đi đến bồ đoàn cạnh cửa sổ ngồi xuống nhập định. Trong thức hải, Vân Thanh Tử đang ngồi trong cái đình nghỉ mát, trước mặt là bàn cờ đang đánh dở. Thấy Lưu Vân, y liền vẩy tay.

“Thế cục đã định, muốn phá rất khó. Ta phải nghĩ nát óc mới đi được nước này đấy.”

“Hiện tại nhà ta đã có đến năm miệng ăn, có thêm hai người nữa cũng không tính là nhiều.”

“Lão tuổi cao rồi, chớ nên uống. Còn mấy đứa... vẫn chưa đủ tuổi đâu.”

Lưu Vân khẽ liếc nhìn Tưởng lão. Râu tóc bạc của lão bay phất phới, cùng với sinh khí trên người dao động không ngừng. Hắn thở dài, nói với lão.

Cả hai rửa tay, chuẩn bị nguyên liệu, vừa chú ý đến động tĩnh ngoài sân. Đào Nương và Linh Nhiễm lúc này đã kéo Tưởng lão ngồi vào bàn đá, ríu rít không ngừng. Sở Uyển Đình cùng Tưởng Du Nhi thì đang đi về phía bếp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vân Thanh Tử cười nhẹ, khẽ xua tay. Y chơi đùa con cờ trắng trên tay, mắt quan sát thế cờ một lúc rồi hạ cờ. Xong, y hất tóc ra sau, cười cười nói.

Khi yến tiệc tàn, năm cũ cũng vừa khép lại, nhường bước cho năm mới. Lưu Vân giữ Tưởng lão và Du Nhi ở lại nghỉ qua đêm. Hắn sắp xếp cho Tưởng lão nghỉ tại phòng mình, còn Du Nhi thì ngủ cùng Linh Nhiễm và Đào Nương.

“Nếu vậy, huynh muốn ẩn cư mãi sau?”

“Nơi này, rất khó đoán định. Không suy xét kỹ, không nên nhảy vào.”

“Vậy huynh nghĩ Đại Triệu là nơi tốt để sống?”

Đào Nương được như vậy, Lưu Vân cũng an tâm phần nào. Cũng bởi từ lúc nàng tụ hình đến nay, Lưu Vân vẫn chưa từng nói chuyện đàng hoàng với nàng, càng chưa dạy dỗ như với Linh Nhiễm, Sở Uyển Đình. Vậy nên hắn vẫn có chút hoài nghi, Đào Nương khi bị người khác tìm đến gây sự sẽ theo bản năng mà đánh cho kẻ đó một trận. Nhưng cũng may là còn Bạch Nguyệt Quân quản mấy thiếu nữ này.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 58: Ta không quản được.