Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 112: Thần Thoại Ma Thú - Bóng Ma Chiến Tranh (3)
“Hừm, các ngươi có lẽ sẽ không c·hết nhưng ta sẽ giam các ngươi mãi mãi trong không gian này!”
Diệc Thần ở phía xa khẽ liếc về phía ba cô gái.
Sau một khoảng thời gian dài căng thẳng, Bóng Ma Chiến Tranh cúi đầu, giọng đầy bất lực nhưng vẫn pha chút sự châm biếm:
Ngay lập tức linh hồn nó liền xuất ra khỏi cơ thể kia. Mục đích của nó là bỏ trốn khỏi đây, Thành Phố Suy Tàn kia chỉ là không gian huyễn cảnh, nó có thể tạo ra một không gian mới khác.
Nó bây giờ thực sự sợ hãi rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
May mắn cho cả hai là Tâm Nhi đã hoán đổi vị trí của họ với hai con búp bê của cô.
Diệc Thần, với vẻ mặt không một chút dao động, bình thản lắc đầu và đáp:
“Lâu quá không gặp nhỉ, người bạn cũ của ta!”
Chẳng phải là vì chúng đã x·âm p·hạm vào nơi ngươi giấu hai lõi nguyên tử đó sao ?
Bóng Ma Chiến Tranh đứng dậy, nó không tin vào thứ đang diễn ra trước mặt mình, hơn một ngàn năm nay, kể từ ngày nó thua Diệc Thần, chưa có đối thủ nào xứng tầm với nó, vậy mà giờ nó lại lần nữa phải nhận thất bại bởi một nữ quỷ yếu hơn nó.
Lưỡi kiếm của cô đã cắm xuyên qua ngực nó, nó gào lên trong đau đớn.
Bóng Ma Chiến Tranh cười một tiếng, âm thanh tràn ngập vẻ ngưỡng mộ và sự tôn trọng: “Ahahaha, ngài thật sự biết cách khiến người khác phải kính trọng đó, chủ nhân của ta!”
Bóng Ma Chiến Tranh dùng đôi mắt đỏ đầy khát máu nhìn về phía Vân Nghi và Vy Vy. Nó nhanh như chớp đã dịch chuyển đến chỗ hai người mà chém.
“Hai em suy nghĩ nhiều làm gì chứ? Tối nay cứ bắt ca ca ‘trả công’ cho chúng ta là được!”
Trước khi Bóng Ma Chiến Tranh chạm tới Tâm Nhi thì bàn tay còn lại của con búp bê khổng lồ đã đẩy văng nó ra một đoạn.
Hai phần cơ thể đã bị cắt ra một cách dễ dàng, Vy Vy và Vân Nghi nhìn thấy mà không khỏi kinh ngạc.
Thế nhưng, ngay khi cảm giác an tâm vừa len lỏi trong lòng, một cơn khó chịu đột ngột xâm chiếm toàn bộ cơ thể hắn.
Nhưng thay vì di chuyển đến vị trí gần hơn để ngắm bắn chúng ta. Ngươi lại ưu tiên tiêu diệt mấy con búp bê kia để lộ vị trí của mình cho đối phương.
“Chị nói xem, ca ca có đang mưu tính gì khác không?”
“Kréttt!!!”
Cuộc chiến đã kết thúc, và nó đã thất bại.
“Hahaha… Diệc Thần, ngươi nói đúng. Ta chấp nhận thất bại này. Nhưng trước khi ta hoàn toàn đầu hàng, ngươi có thể cho ta biết làm thế nào mà ngươi lại tìm ra được hai lõi nguyên tử đó?”
Nói đoạn, hắn đưa tay ném hai lõi nguyên tử về phía Bóng Ma Chiến Tranh.
Tâm Nhi im lặng, đôi mắt vẫn hướng về phía Diệc Thần, nhưng không đưa ra câu trả lời. Cô biết Diệc Thần luôn có những kế hoạch sâu xa, nhưng lúc này, cô cũng không dám chắc điều gì.
Đáng lẽ, đáng lẽ nó nên kết thúc Vy Vy ngay từ đầu, mà không đúng, đáng lẽ nó phải bỏ chạy khỏi đây ngay từ đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tất cả đều chút để bảo vệ hai lõi nguyên tử kia, đúng chứ ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 112: Thần Thoại Ma Thú - Bóng Ma Chiến Tranh (3)
"Nói sao nhỉ... ta chỉ là may mắn thôi... tất cả là nhờ những con búp bê mà Tâm Nhi ban đầu triệu hồi để dụ ngươi ra. Theo lý mà nói thì sinh vật thông minh như ngươi đã biết đó là cái bẫy.
“Chuyện…chuyện…quái gì vậy ? Ngươi lúc nãy rõ ràng không đủ sức để chặn kiếm của ta, sao bây giờ lại có thể dùng lực mạnh như vậy để đâm xuyên qua cả giáp cường hoá của ta chứ!”
Chỉ cần hai lõi nguyên tử còn tồn tại này thì cho dù linh hồn nó có tan biến đi nữa thì 100 năm sau, 1000 năm sau, một ý thức khác sẽ sinh ra, một Bóng Ma Chiến Tranh mới sẽ xuất hiện.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đã cảm nhận được họ vừa nhắc tới mình. Hắn biết rõ, bọn họ chắc chắn đang muốn bày trò gì đó tối nay.
Trong khi đó, Vy Vy, đứng ngay bên cạnh, mỉm cười tinh nghịch, ghé sát vào tai hai người kia và thì thầm:
Nó biết hắn, kẻ đang đứng trước mặt nó không phải là ác quỷ bình thường, hắn là thực thể sống mạnh mẽ, vượt xa cả giới hạn của thiên hà.
“Vậy, ngươi muốn gì từ ta?”
Một là chấp nhận đầu hàng ta.
“Ngươi chỉ cần nhận ta làm chủ, nhiêu đó là đủ rồi.”
“Tối nay ta ở lại đây có được không ?”
“Khốn kh·iếp, ta biết là ngươi đang ở đây!”
Khi linh hồn của Bóng Ma Chiến Tranh tiếp xúc với hai lõi nguyên tử, nó ngay lập tức bắt đầu hình thành một thể xác mới.
Hai lõi nguyên tử trong tay Diệc Thần chính là sinh mệnh thực sự của nó. Nếu chúng bị phá hủy thì nó cũng sẽ biến mất theo.
Khi Vy Vy chiến đấu càng lâu thì sức mạnh lẫn thể lực của cô sẽ tăng lên theo thời gian. Sự tăng trưởng đó kéo dài mãi đến khi cô ngừng chiến đấu.
Bóng Ma Chiến Tranh hít một hơi sâu, nó bình tĩnh đưa mắt nhìn cả ba Quỷ Vệ Hồn rồi nói:
Diệc Thần không thay đổi vẻ mặt, vẫn giữ thái độ nghiêm túc. Hắn lạnh lùng đáp: “Ngươi giờ chỉ còn hai lựa chọn.
“Krét!!! Không, ta chưa thua! Ta còn hai sát chiêu nữa. Ngươi không thể đánh bại ta dễ dàng như vậy được!”
Còn về cơ thể thì nó chỉ cần nhập vào một sinh vật sống rồi dùng kỹ năng tái thiết là được.
Vẻ mặt họ khi này xuất hiện sự bối rối, xen lẫn nghi ngờ. Diệc Thần ca ca tốn nhiều công sức để đến đây như vậy, nhưng lại không có yêu cầu điều gì cụ thể từ Bóng Ma Chiến Tranh, chỉ đơn giản yêu cầu nó thừa nhận sự thất bại.
Con quái vật đó nhìn Diệc Thần với ánh mắt đe doạ: (đọc tại Qidian-VP.com)
Bóng Ma Chiến Tranh khi nhìn thấy Diệc Thần thì đôi mắt tràn đầy sự sợ hãi, cơn ác mộng năm xưa của nó lại hiện ra.
Diệc Thần cuối cùng cũng đạt được mục đích của mình. Hắn đi đến phía trước Bóng Ma Chiến Tranh, giọng cười nói:
Bóng Ma Chiến Tranh, mặc dù đang ở trong tình trạng thất bại tột cùng, nhưng vẫn không thể kiềm chế được nụ cười mãn nguyện:
Nó ngừng lại một chút, ánh mắt thoáng vẻ suy tư, rồi tiếp tục:
Bóng Ma Chiến Tranh nhìn Diệc Thần, đôi mắt nó sáng lên với sự pha trộn giữa phẫn nộ và sợ hãi. Giọng nó rung lên đầy tức giận:
Nếu như không có cơ thể mới để ký sinh thì nó sẽ bị tan biến thành hư không.
Vy Vy cũng tận dụng thời cơ nhảy lên đâm vào ngực nó một cái.
Một sinh vật khổng lồ, vạm vỡ, với bộ dáng hùng mạnh và một khẩu s·ú·n·g bắn tỉa gác trên vai hiện ra trước mắt Diệc Thần.
“Ta hy vọng ngươi sẽ không quá ngu ngốc!”
Thành Phố Suy Tàn là một không gian bí cảnh vô cùng rộng lớn.
Tốc độ của nó bây giờ đã nhanh đến mức cả hai không còn có thể bắt kịp.
Bóng Ma Chiến Tranh cũng nhanh chóng chuyển mục tiêu, lần này nó hướng về phía Tâm Nhi mà chém.
“Ngươi vẫn chưa chấp nhận được sự thật sao?”
“Xoẹt…xoẹt…”
Thêm vào đó khi Tâm Nhi sử dụng sức mạnh để gọi ra búp bê, ngươi chắc chắn đã định vị được mấy người bọn ta.
Bóng Ma Chiến Tranh là kẻ cẩn thận, nó không bao giờ mang hai lõi nguyên tử này bên mình mà giấu nó bên trong Thành Phố Suy Tàn.
Vy Vy, Tâm Nhi, và Vân Nghi nãy giờ đứng đó đã nghe hết sự tình.
Khi nó vừa chạm vào lớp che phủ của Cực Quang Bóng Tối, linh hồn nó liền bị hất văng ngược lại mà không thể xuyên qua. Cho dù có thử lại thêm vài chục lần đi nữa thì nó cũng không cách nào phá được lớp che phủ kia.
Vậy tại sao ngươi vẫn bắn chúng ?
Câu nói nhẹ nhàng nhưng đầy hàm ý của Vy Vy khiến cả Tâm Nhi lẫn Vân Nghi không khỏi đỏ mặt. Họ không dám nhìn thẳng vào nhau, nhưng ánh mắt lại ngầm hiểu điều mà Vy Vy đang ám chỉ.
Ánh mắt của Bóng Ma Chiến Tranh thoáng chút ngạc nhiên. Nó không biết hắn có ý gì, nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý.
Hai là tiếp tục ở lại đây đến khi hồn phách ngươi tan biến hoàn toàn. Diệc Thần ánh mắt sắc lạnh tiếp tục nói:
Đáng tiếc cho nó là chiêu thức này đã b·ị b·ắt bài.
Đôi mắt hắn thoáng hiện lên chút bất lực, nhưng ngay sau đó, lại nhanh chóng trở về vẻ điềm nhiên.
Diệc Thần không hề thay đổi vẻ mặt, lắc đầu một cách điềm tĩnh và nói:
Diệc Thần hiểu rõ nếu nó không đi đến bước đường cùng thì sẽ không bao giờ đầu hàng hắn.
Giọng nó run rẩy:
“Ngươi biết thì đã muộn rồi á!”
Bóng Ma Chiến Tranh vẫn chưa chịu khuất phục, nó gầm lên:
Vân Nghi quay sang Tâm Nhi, vẻ mặt đầy thắc mắc:
Bản thân Bóng Ma Chiến Tranh cũng hiểu rõ, nó bây giờ đã hoàn toàn không còn quyền quyết định sự sống của mình rồi.
Bóng Ma Chiến Tranh nhìn Vy Vy với ánh mắt đầy sợ hãi, nó giọng khó nhọc nói:
“Một kẻ thông minh như ngươi sẽ không bao giờ làm điều đó.”
“Phập!”
Trong các Quỷ Vệ Hồn, không tự nhiên mà Vy Vy được xếp thứ nhất về chiến lực, đó là bởi vì cô có một năng lực tiềm ẩn khác.
Dù gì đây cũng là không gian Quỷ Vực của Tâm Nhi, nên cô vẫn là người nắm quyền kiểm soát tình huống.
“Ngươi đã thua rồi.”
Diệc Thần, đứng trước mặt nó với vẻ mặt lạnh lùng và không chút cảm xúc, chỉ đơn giản nói:
Bóng Ma Chiến Tranh cũng nhận ra điều đó.
Việc tìm kiếm một thứ gì đó bên trong, cũng giống như là mò kim đáy bể vậy, với một chút ít thời gian ngắn thì sao có thể tìm ra được.
…
Hắn ta đã nghĩ ra cách đối phó rồi!
Sức lực dần bị rút cạn, Diệc Thần khuỵu xuống, hơi thở nặng nề hơn, và những giọt mồ hôi bắt đầu lăn dài trên trán, báo hiệu điều gì đó không ổn đang xảy ra với hắn.
Vy Vy mỉm cười:
Bóng Ma Chiến Tranh lặng đi, sự kiêu ngạo của nó dần nhạt phai. Nó biết rằng dù có làm gì, kết quả cuối cùng cũng không thay đổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ahahaha, Diệc Thần, ngươi quả thật thông minh! Dù ta phải chấp nhận thất bại trước một kẻ như ngươi, ta cũng không cảm thấy hối tiếc."
Khi nhìn thấy hai lõi nguyên tử, thái độ cứng rắn của nó bỗng nhiên thay đổi, đôi mắt của Bóng Ma Chiến Tranh bây giờ đã tràn đầy sự sợ hãi.
“Ngươi không sợ ta sẽ phản bội và g·iết ngươi sao?”
Bóng Ma Chiến Tranh tự đâm thanh kiếm vào trong cơ thể mình.
Diệc Thần thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cuối cùng thoát được mấy nữ quỷ tinh nghịch của mình.
Diệc Thần cũng giải thích cho hắn:
“Làm… làm… sao… ngươi có thể… tìm ra chúng…”
Diệc Thần từ từ giơ lên hai lõi nguyên tử trước mặt Bóng Ma Chiến Tranh.
Diệc Thần ra hiệu cho Bóng Ma Chiến Tranh cúi đầu xuống, hắn nhỏ giọng thì thầm vào tai nó:
Diệc Thần thở dài, đôi mắt vẫn bình thản nhưng chứa đựng sự kiên định không thể lay chuyển. Hắn đáp lại với giọng điệu chắc chắn:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.