Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 178: Nợ máu phải trả bằng máu
Lời cô vừa dứt, không gian dường như rung chuyển. Từng bóng đen từ bầy quạ tách ra, hóa thành những thực thể quỷ dị bao phủ khắp điện thờ.
“Ngươi không phải Tiết Ngọc Vân.”
Nữ quỷ khẽ nhếch môi, đôi môi đỏ sẫm cong lên thành một nụ cười khó lường. Giọng cô ta nhẹ nhàng, nhưng lại vang vọng như tiếng thì thầm của những linh hồn lạc lối:
Nữ quỷ bật cười khẽ, ánh mắt nàng lấp lánh một tia quỷ dị, như đang thích thú trước phản ứng của Dư Trường Khanh.
“Nếu con đến để cầu xin cho Tâm Thanh, thì không cần nói nữa.” Giọng bà thẳng thắn, thể hiện sự chắc chắn không thể lay chuyển.
“Tỷ tỷ, lẽ nào tỷ đã quên muội muội này rồi sao ?”
“Cô lẽ nào là…Tiết Ngọc Vân?”
…
Không ai nhận ra, ngay khi câu nói vừa dứt, một cơn gió lạnh lướt qua.
“Muội sao lại không phải Tiết Ngọc Vân? Chỉ vì muội không còn là kẻ ngu ngốc tin tưởng vào lời hứa của Thiên Giới sao?”
Dư Trường Khanh nhìn thẳng vào Đường Nguyệt, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa uy nghiêm không thể chống lại.
Vừa bước đến cửa, còn chưa kịp mở ra thì cánh cửa đã bị đẩy mạnh từ bên ngoài. Một tiểu nữ thần vội vã lao vào, sắc mặt tái nhợt, hơi thở gấp gáp.
“Thiên Hậu Nương Nương, con không dám xin người phá lệ.” Cô chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Dư Trường Khanh. “Nhưng… con chỉ muốn thỉnh cầu người xem xét lại. Tâm Thanh tuyệt đối không có ý phản bội Thiên Giới, chuyện này nhất định có ẩn tình.”
Cốc, cốc, cốc!
Cách đây không lâu, Dư Trường Khanh đã phát hiện ra việc Tâm Thanh tự ý trái luật, đưa Diệc Thần và Hàn Tuyết Di đến Nghĩa Địa Thiên Thần.
“Nhưng không ai có thể cản nổi! Họ… họ đã bị g·iết hết rồi!”
Đường Nguyệt cắn môi, nhất thời không thể phản bác.
Sát khí trong mắt cô ta dần hiện rõ, giọng nói cũng không còn vẻ trêu chọc mà trở nên lạnh lẽo:
Dư Trường Khanh im lặng một lúc, ánh mắt vẫn không hề dao động.
Bà thu lại ánh mắt, điều chỉnh lại thần sắc rồi cất giọng điềm đạm:
“Ta chưa từng gặp ngươi.”
…
Đây là một chuyện vô cùng nghiêm trọng. Một Thần Vệ Nữ như Tâm Thanh lẽ ra phải hiểu rõ bổn phận của mình, vậy mà lại dám tiếp tay cho ác quỷ đặt chân vào lãnh địa Thiên Giới. Hơn nữa, kẻ đó còn là Diệc Thần.
Nàng ta giơ tay vuốt nhẹ mái tóc dài buông rũ, từng động tác đều mang theo sự ung dung và kiêu hãnh. Dù đã trở thành quỷ, nhưng Tiết Ngọc Vân lúc này lại đẹp đến mê hoặc. Đường nét trên khuôn mặt nàng sắc sảo hơn, làn da trắng mịn không tì vết, mỗi cái nhướng mày, mỗi nụ cười đều mang theo một sức hấp dẫn c·hết người, tựa như yêu hoa nở rộ trong màn đêm, vừa quyến rũ vừa nguy hiểm.
“Xem ra tỷ vẫn chưa quên muội.”
Dưới mặt đất, các nữ thần đang giao chiến kịch liệt. Quỷ khí dày đặc tràn vào từng ngóc ngách của Nữ Thần Điện, bóng dáng những kẻ xâm nhập vẫn chưa hiện rõ, nhưng cảm giác nguy hiểm đã bao trùm khắp nơi.
Những lời này như một quả bom nổ tung giữa bầu không khí vốn đã căng thẳng. Đường Nguyệt và tiểu nữ thần đứng sau Dư Trường Khanh đều biến sắc, không dám tin vào những gì mình vừa nghe.
“Nhưng thế nào?”
Dư Trường Khanh đứng thẳng, uy nghiêm như một bức tượng thần bất diệt. Bà nhìn chằm chằm kẻ trước mặt, giọng trầm thấp nhưng mang theo áp lực vô hình: (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô bật cười, tiếng cười lanh lảnh vang vọng giữa không trung, tựa như một bản nhạc quỷ dị giữa đàn quạ đen đang gào thét.
“Bẩm Thiên Hậu Nương Nương, con có một chuyện muốn thưa với người.”
Một nữ thần khẽ cúi đầu:
Tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Dư Trường Khanh.
Cô nghiêng đầu, giọng nói nhẹ như gió thoảng, nhưng lại chứa đầy trào phúng.
“Nương nương… bên ngoài có chuyện rồi!”
Có lẽ chừng đó thời gian sẽ đủ để nó nhận ra đúng sai.
“Phải rồi… Tỷ là Thiên Hậu cao quý, sao có thể nhận ra muội muội này được chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai giờ trước, tại Nữ Thần Điện.
“Bên ngoài… bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều quạ! Lũ quạ đã tràn ngập khắp bầu trời… Các nữ thần đang cố ngăn chặn, nhưng… nhưng…”
So với quá khứ, cô không chỉ không bị bóng tối vấy bẩn, mà còn càng trở nên yêu mị, một vẻ đẹp không thuộc về thế gian này.
Dư Trường Khanh giữ vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt bà lướt qua Đường Nguyệt, như đã đoán được mục đích của con bé.
“Vâng, thưa Thiên Hậu Nương Nương.”
Từng lời của bà như một lưỡi dao sắc bén cắt đứt hy vọng cuối cùng của Đường Nguyệt.
“Con đã hiểu. Nếu Thiên Hậu đã quyết, con sẽ không nói thêm nữa.”
Cô cúi đầu, cố gắng kìm nén sự thất vọng trong lòng, giọng nói bình tĩnh nhưng có chút nặng nề:
Bảy năm không phải quá dài, nhưng cũng không phải quá ngắn.
“Ngươi là ai? Sao dám x·âm p·hạm vào nơi này ?”
Dư Trường Khanh lập tức bước ra ngoài, tay áo bà khẽ động, tỏa ra một luồng thần lực uy nghiêm. Đường Nguyệt cũng không chần chừ, nhanh chóng theo sau.
Bầu trời vẫn trong xanh, những làn mây lững lờ trôi nhẹ. Ánh mặt trời chiếu rọi xuống Nữ Thần Điện, phản chiếu trên những bức tường trắng muốt, tạo nên khung cảnh thanh khiết và trang nghiêm.
“Vào đi.”
“Tỷ đã quên ta… nhưng ta thì chưa từng quên tỷ.”
“Muội trở về… là để đòi lại những gì thuộc về mình.”
Dư Trường Khanh không phải không thương Tâm Thanh, nhưng luật lệ là luật lệ. Có tội thì phải xử. Bà đã ra lệnh giam Tâm Thanh vào Ngục Thiên La bảy năm để con bé có thời gian sám hối.
Nó đến để xin tha cho Tâm Thanh sao?
“Đêm nay có nguyệt thực, hãy gia cố kết giới cẩn thận.” Giọng bà vang lên, nhẹ nhưng đầy uy nghi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Con hiểu là tốt. Lui xuống đi.”
Giọng nói ấy.
Nhưng ngay khi bà vừa dứt lời, một cơn gió mạnh cuốn qua. Giữa không trung, giữa đàn quạ đen cuồng loạn, một bóng nữ từ từ xuất hiện, cô kẻ khoác trên mình chiếc áo choàng đen, đôi mắt đỏ rực như máu, mang theo sát khí lạnh lẽo.
“Tỷ tỷ, sao lại nhìn muội như vậy?” Cô cất giọng, mềm mại như tơ nhưng lại ẩn chứa sự châm chọc. “Không lẽ tỷ thật sự đã quên rồi? Trước đây, tỷ đã tận tay ném muội vào Vực Sâu Sa Ngã… nhưng muội vẫn còn sống đấy.”
Vừa bước ra khỏi cửa, bầu trời trước mắt họ đã bị che phủ bởi vô số quạ đen. Tiếng cánh vỗ dồn dập, tiếng quạ kêu vang vọng khắp không trung, mang theo một sự u ám c·hết chóc.
“Bình tĩnh lại, nói rõ xem đã xảy ra chuyện gì.”
Dư Trường Khanh không hề biến sắc, giọng bà vẫn trầm ổn:
Đường Nguyệt im lặng hành lễ, sau đó xoay người rời đi.
Bên trong đại điện, các nữ thần vẫn đang thực hiện công việc thường ngày của họ. Một số người tuần tra xung quanh, số khác thì kiểm tra lại kết giới bảo vệ. Những âm thanh quen thuộc vang lên tiếng bước chân, tiếng kim loại v·a c·hạm khi các nữ thần luyện tập, tiếng đàn du dương từ một góc điện vọng lại.
Dư Trường Khanh trở về phòng, sắc mặt bà có chút kỳ lạ. Hôm nay mọi thứ vẫn bình thường, các nữ thần vẫn làm công việc thường ngày, hương trầm vẫn lan tỏa trong điện, bầu trời bên ngoài vẫn trong xanh. Mọi thứ yên bình như bao ngày khác.
Đường Nguyệt siết chặt hai tay trong tay áo, cố nén cảm xúc đang cuộn trào trong lòng. Cô biết Thiên Hậu đã hạ lệnh, thì khó lòng thay đổi. Nhưng Tâm Thanh… con bé thật sự không đáng bị giam cầm bảy năm.
Nhưng không hiểu sao bà lại cảm thấy trong lòng lại bất an.
“Ý ta đã quyết, không ai có thể thay đổi. Nếu con còn muốn nói gì, thì dừng lại ở đây.”
Sự yên bình của Nữ Thần Điện, chỉ còn kéo dài thêm một khoảnh khắc nữa mà thôi.
Dư Trường Khanh khẽ thở dài, nhưng ánh mắt vẫn không dao động. Thiên Giới có luật của Thiên Giới, dù bà có yêu thương Tâm Thanh đến đâu cũng không thể phá vỡ quy tắc này.
“Nơi linh thiêng thế này, tại sao lại có quỷ?”
Dư Trường Khanh thoáng nheo mắt, cảm giác quen thuộc chợt lóe lên trong lòng. Dù vẻ ngoài của nữ quỷ trước mặt đã thay đổi hoàn toàn, nhưng có một thứ vẫn không hề đổi khác.
Chương 178: Nợ máu phải trả bằng máu
Dư Trường Khanh nhẹ nhàng đặt chén trà xuống bàn. Bà nhìn Đường Nguyệt ánh mắt có chút sắc lạnh:
Nữ quỷ đối diện chợt cười khẽ, đôi môi đỏ sẫm nhếch lên, mang theo một nét giễu cợt nhàn nhạt.
Tiểu nữ thần siết chặt tà áo, giọng nói gần như vỡ vụn:
Giọng cô ta run rẩy, lắp bắp không rõ ràng, dường như đang hoảng loạn đến cực độ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dư Trường Khanh chợt đứng dậy, ánh mắt bà trở nên sắc bén.
Tiết Ngọc Vân khẽ nghiêng đầu, nụ cười càng thêm quyến rũ. Đôi mắt đỏ như máu phản chiếu ánh sáng mờ ảo, tựa như một vũng sâu không đáy, vừa mê hoặc vừa nguy hiểm.
Đường Nguyệt khẽ mím môi, ánh mắt thoáng qua một tia không cam lòng, nhưng cô biết rõ, một khi Thiên Hậu Nương Nương đã quyết định, thì không ai có thể lay chuyển.
“Nhưng dù tỷ có chối bỏ, thì sự thật vẫn không thể thay đổi. Ta chính là kẻ đã từng được sinh ra từ nơi này, từ Thiên Giới của các người.”
Dư Trường Khanh nheo mắt, giọng bà lạnh đi:
Đường Nguyệt hít sâu một hơi, cố giữ giọng điệu bình tĩnh:
Bóng nữ ấy đứng giữa không trung, tà áo choàng đen bay phần phật theo gió. Mái tóc dài xõa xuống, đôi mắt đỏ rực ánh lên một tia tà mị, vừa kiêu ngạo vừa đầy sát ý.
Trên bậc thềm cao nhất, một nữ thần khoác áo bào trắng chậm rãi bước ra. Bà chính là Thiên Hậu Nương Nương, Dư Trường Khanh, chủ nhân của Nữ Thần Điện, người nắm giữ quyền lực tối cao tại nơi này.
Cánh cửa chậm rãi mở ra, người đi vào không ai khác chính là Đường Nguyệt, cô cung kính cúi đầu nói:
Dư Trường Khanh khẽ nhíu mày, bà đặt chén trà xuống bàn, giọng nói trầm ổn nhưng nghiêm nghị:
Tất cả đều diễn ra như thường lệ, không ai có thể ngờ rằng tai họa sắp ập đến.
Bà nhẹ nhàng đặt chiếc trâm ngọc xuống bàn, đưa tay xoa nhẹ thái dương. Cảm giác này không rõ ràng, không có bất cứ dấu hiệu nào cụ thể, nhưng trực giác của một vị Thiên Hậu đã cho bà biết linh cảm này chắc chắn phải có nguyên do.
Dư Trường Khanh khẽ gật đầu, ánh mắt bà dịu lại một chút. Tuy bà nghiêm khắc, nhưng cũng hiểu được tâm tư của Đường Nguyệt. Bà không trách cô, chỉ thản nhiên nói:
Dù lạnh lẽo hơn xưa, dù mang theo hơi thở của ác quỷ, nhưng sâu thẳm trong thanh âm đó vẫn còn chút gì quen thuộc. Một cái tên lập tức hiện lên trong tâm trí bà, khiến sắc mặt bà trầm xuống.
Đúng là Tâm Thanh chưa từng mở miệng giải thích bất cứ điều gì, chỉ im lặng chịu phạt.
Quạ đen vây quanh cô ta, từng con lượn vòng rồi đáp xuống bờ vai, như những kỵ sĩ trung thành bao quanh chủ nhân của chúng. Một luồng quỷ khí u ám lan tỏa, khiến không gian xung quanh trở nên nặng nề đến nghẹt thở.
Dư Trường Khanh trầm mặc, ánh mắt bà sắc bén như muốn xuyên thấu qua lớp áo choàng đen u tối kia. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sắc mặt Dư Trường Khanh thoáng biến đổi, nhưng bà nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Đôi mắt bà trầm xuống, giọng nói lạnh lùng:
Tiểu nữ thần cố gắng ổn định hơi thở, nhưng vẻ hoảng sợ vẫn hiện rõ trong ánh mắt. Cô ta lắp bắp:
Nữ quỷ tiến thêm một bước, quạ đen xung quanh vỗ cánh, tạo ra một cơn gió lạnh buốt. Đôi mắt đỏ rực của nàng nhìn chằm chằm vào Dư Trường Khanh, ánh lên vẻ oán hận và bi thương:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.