Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 31: Thần Thoại Ma Thú - Yêu Nữ Bóng Tối
Diệc Thần đứng yên, tay vỗ nhẹ vào lưng Kiều Trang, hắn khẽ thì thầm vào tai cô:
Gương mặt Diệc Thần có chút nhăn lại vì đau đớn, nhưng hắn không kêu rên, cũng không hề nao núng. Hắn đang chịu đựng. Và chẳng mấy chốc, tiên khí đã bị thanh lọc hoàn toàn.
Khả Hân giật mình bừng tỉnh, vội vàng lắc đầu:
“Yêu Nữ… Bóng Tối… khốn kh·iếp… ngươi… ngươi tại sao lại giúp cho tên đó…?!”
Nhưng bây giờ… không phải lúc để hoài niệm.
Năm xưa, cô từng bại dưới tay Diệc Thần trong một ván cờ định mệnh, từ đó phải quy thuận hắn. Nhưng Diệc Thần là kẻ thâm sâu khó lường, hắn đã che giấu tất cả, giấu cả Yêu Nữ Bóng Tối trong linh hồn mình như một quân cờ cuối cùng.
“Anh cũng nhớ em lắm.”
Rồi Vĩ Na khẽ hỏi, giọng nhẹ như gió thoảng:
Cảm giác thân mật ấy khiến không khí trong phòng trở nên ngột ngạt lạ thường. Nhưng rồi Kiều Trang liếc mắt nhìn Khả Hân, không kiềm chế được, lên tiếng:
Một người như vậy… trong thiên hà này còn có thể là ai khác?
Sau khi thanh lọc xong tiên khí, Diệc Thần khẽ nhắm mắt lại một thoáng, rồi mới mở lời, giọng trầm thấp nhưng mang theo chút ấm áp hiếm thấy:
Diệc Thần sau khi rời khỏi bí cảnh kia thì liền muốn đến bệnh viện thăm Thiên An.
“Cô làm gì vậy? Anh ấy chọn tôi mà?”
Cô gái pha lê vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhìn về phía Thụ Thần Viễn Cổ, cô nói với giọng lạnh nhạt, không chút gợn sóng:
Những hình ảnh mơ hồ dần dần tràn vào tâm trí hắn, những trận chiến đẫm máu mà hắn đã vẽ ra, những tiếng hét tuyệt vọng của những kẻ bại trận, những bóng người quỳ rạp dưới chân hắn chịu khuất phục.
Rồi, ánh mắt ấy chuyển sang cô gái pha lê bên cạnh Thiên Tân. Giọng nói của Thụ Thần Viễn Cổ khản đặc, mang theo phẫn nộ và sợ hãi đan xen:
Diệc Thần bây giờ như nhìn thấu tâm trạng của cô, hắn khẽ mỉm cười:
Chương 31: Thần Thoại Ma Thú - Yêu Nữ Bóng Tối
Cái tên ấy, là do chính hắn đặt cho Yêu Nữ Bóng Tối năm xưa, khi cô quy phục dưới trướng hắn.
“Ta đã biến mất bao lâu rồi?”
“Cái gì cơ? Lâu đến như thế sao?”
...
Hắn khẽ thở ra một hơi, lắc đầu: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ca ca, anh có bị làm sao không ạ!”
Sự thật, Tiên Vương chỉ là k·ẻ c·ướp trước. Còn hắn, lại trở thành k·ẻ c·ướp sau.
“Aaa…!”
Khi mọi thứ dần lắng xuống, Cảnh Điềm nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Diệc Thần.
“Ừm, em không nhầm đâu, anh đã nhớ lại tất cả rồi.”
“Ngài ra đi quá đột ngột… không ai duy trì sự sống cho hắn nên hắn đã tự phong ấn bản thân, tiến vào trạng thái ngủ đông trong Mê Cung Vô Tận rồi.”
Diệc Thần khẽ thở ra, ánh mắt nhìn về khoảng không xa xăm:
“Ca ca… cuối cùng anh cũng trở về rồi… Em thật sự rất nhớ anh…”
Ánh mắt cô hiện rõ vẻ kinh ngạc, Thần Thoại Ma Thú, một tồn tại chỉ nghe trong truyền thuyết, lại thực sự xuất hiện ở nơi này.
Cơ thể khổng lồ của nó dần co rút lại, hóa thành hình dạng “người cây” của mình.
Chúng không ngừng va vào nhau khiến cho cơ thể Diệc Thần như bị thiêu đốt từ bên trong.
Cô gái pha lê khẽ gật đầu, ánh mắt ánh lên một tia nghiêm túc. Cô tiến đến gần, bàn tay mảnh mai chạm lên ngực Diệc Thần, ngay tại nơi linh hải hội tụ.
Tiên khí bắt đầu bị thanh lọc, không phải bằng cách trục xuất, mà bằng cách áp chế và hấp thu. Từng sợi tiên khí đang bị quỷ khí nuốt trọn, hòa vào bóng tối, biến đổi thành thứ năng lượng kỳ dị.
Diệc Thần thấy vậy mới lên tiếng, giọng hắn điềm tĩnh:
“Vậy còn chuyện thống trị thiên hà thì sao? Chẳng phải đó là giấc mơ còn dang dở của ngài sao?”
Cả hai liếc nhìn Diệc Thần đồng thời, chờ đợi câu trả lời từ hắn.
Khả Hân lúc này mới đảo mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng ai liền thắc mắc:
Hắn ôm lấy đầu, thân thể run rẩy, mồ hôi tuôn ra như tắm.
Mắt của Thụ Thần Viễn Cổ co rút, sắc mặt trở nên khó coi hơn.
Khả Hân xuất hiện, sắc mặt lo lắng, lập tức chạy đến bên Diệc Thần, rồi đỡ lấy hắn:
“Em có gì không ổn sao?”
“Không sao đâu, anh chỉ hơi mệt một chút thôi.”
Hắn thở dốc, mắt mở to, trong ánh mắt phản chiếu hai thế giới, hiện tại lẫn quá khứ, đang v·a c·hạm vào nhau. Giọng nói quen thuộc, trong trẻo vang lên bên tai:
Không khí chùng xuống trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Thiên Tân còn chưa kịp hiểu gì. Trong lòng hắn, Thiểm Tình còn đang mê man b·ất t·ỉnh, sắc mặt trắng bệch vì dư âm của tia tử hoại khủng kh·iếp. Hắn siết chặt tay, vừa lo lắng vừa cảnh giác cao độ.
Tiên Vương… vẫn giữ lại một cỗ tiên cốt. Lão muốn dùng nó để tái sinh…
Một thoáng yên lặng trôi qua. Vĩ Na cũng chẳng biết phải nói gì. Mà Diệc Thần thì lại đang trầm tư suy nghĩ gì đó.
“Cảm ơn cô… Vĩ Na.”
Diệc Thần quay sang nhìn cô, ánh mắt bình thản đến lạ, hắn nhún vai, giọng có phần châm biếm chính mình:
Diệc Thần khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng lướt qua bầu trời mù mịt kia. Mọi thứ đã thay đổi quá nhiều… và chính hắn là cũng đang thay đổi.
Nhưng hắn đã lầm. Máu của Tiên Vương… không phải là chất dẫn đúng cho cỗ tiên cốt ấy.
Vĩ Na thoáng do dự, nhưng cũng không giấu giếm:
Ngay khi Thụ Thần Viễn Cổ biến mất, một cơn đau dữ dội như búa bổ giáng xuống đầu Thiên Tân.
“Tôi cũng đâu còn cách nào khác để giúp ngài…”
“Thì bỏ đi. Tình trạng ta thế này… còn làm ăn gì nữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Không nói thêm lời nào, Thụ Thần Viễn Cổ khẽ gật đầu với cô gái pha lê, rồi thân ảnh hắn từ từ tan vào hư vô, biến mất trong làn sương mờ của bí cảnh (Khu Rừng Hư Mộng).
Có ai lại tạo ra tiên cốt mà không dùng máu thịt của chính mình?
“Anh ấy chọn tôi trước khi chọn cô.”
“Thụ Thần Viễn Cổ, người này… là trọng sinh của Diệc Thần đại nhân. Ông không thể đắc tội với hắn được đâu!”
“Ta cũng không biết nữa… hay là quy ẩn đi?”
Kiều Trang xúc động bước tới ôm chầm lấy Diệc Thần. Cảm giác ấm áp từ cơ thể hắn khiến cô như tìm thấy lại điều gì đó rất quan trọng đã mất đi từ lâu.
Cô không nói lời nào, chỉ yên lặng cúi người, đỡ lấy Thiểm Tình đang b·ất t·ỉnh nằm bên cạnh hắn. Ánh mắt cô thoáng liếc nhìn Diệc Thần, trong đáy mắt là sự do dự… nhưng cuối cùng, vẫn dứt khoát ôm Thiểm Tình rời đi.
“Ca ca… chuyện gì đã xảy ra vậy? Hai Thần Vệ Nữ kia đâu rồi?”
Quỷ khí trong cơ thể vẫn còn cuộn trào, nhưng hắn đã có thể kiểm soát chúng. Từng luồng khí đen mờ mịt tỏa ra từ cơ thể rồi nhanh chóng bị hắn thu về.
“Ca ca, là anh có phải không?”
“Ngài định làm gì tiếp theo?”
“Ưmmm… Hình như là… năm trăm… hoặc năm trăm lẻ một năm gì đó…” Diệc Thần cau mày, ánh mắt thoáng lạnh:
Hắn không phá hủy cỗ tiên cốt đó.
Vĩ Na lắc đầu, vai rũ xuống, giọng có phần khổ tâm: (đọc tại Qidian-VP.com)
Khả Hân không thể đứng nhìn thêm nữa, cô bước tới phía sau Diệc Thần và ôm lấy hắn từ phía sau, như một phản ứng tự nhiên, chẳng màng đến sự có mặt của Kiều Trang.
Vĩ Na chống cằm suy nghĩ, mắt liếc lên như đang đếm ngón tay:
Kiều Trang ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt có chút bối rối. Thiên Tân vốn xa cách, không thể có những cử chỉ ấm áp như vậy.
Cái tên Diệc Thần vang lên như tiếng sét giữa bầu trời bí cảnh u ám.
Một tay nó ôm lấy con mắt đang chảy đầy nhựa sống đen kịt, còn con mắt còn lại thì đỏ rực, trừng trừng nhìn Thiên Tân như muốn t·hiêu r·ụi linh hồn hắn.
Câu trả lời khiến Vĩ Na khựng lại, tưởng như tai mình nghe nhầm. Cô nhìn hắn, khó tin hỏi lại:
Cuối cùng, hắn đáp, một cách thật lòng, không giấu giếm:
Diệc Thần “hừ” lạnh một tiếng, giọng trầm thấp nhưng chứa đầy sát ý. Không rõ là khen hay chê, chỉ nghe lạnh đến tận xương sống:
Nói rồi, hắn không cho hai cô cơ hội phản ứng, cánh cửa nhanh chóng khép lại trước ánh mắt ngơ ngác của cả hai.
Khả Hân nghe vậy thì hơi khựng lại. Cô chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng một điều khiến cô bối rối hơn… là cách xưng hô của Diệc Thần.
Ngay từ đầu, là do hắn tính sai. Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Vĩ Na khựng lại, ánh mắt dao động:
“Ca ca, sao anh lại đi cùng cô ta?”
Và rồi hắn nhớ ra… Cô chính là bản thể của Yêu Nữ Bóng Tối liên kết với Diệc Thần sau khi trọng sinh. Cũng là quân cờ cuối cùng mà Diệc Thần, từng cài lại trong chính mình trước khi rơi vào luân hồi.
Tiên cốt vốn là thứ tinh hoa thánh khiết, nhưng dưới tay Diệc Thần, nó bị vặn xoắn, bị nhiễm quỷ khí và trở thành một phần của hắn.
Yêu Nữ Bóng Tối. Cô ta cũng là một trong tám Thần Thoại Yêu Thú, người chưa bao giờ ưa chiến đấu, chỉ thích dùng trí tuệ mà thao túng vạn vật.
Diệc Thần quay sang. Cô gái pha lê đang nhìn hắn, ánh mắt ẩn chứa cảm xúc… quen thuộc đến lạ thường.
...
Ánh nhìn của Thụ Thần Viễn Cổ dần dịu lại, trong đó có sự sợ hãi, có cả nể phục và cuối cùng là… buông bỏ.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Kiều Trang lập tức bỏ điện thoại xuống và bước lại gần hai người. Giọng cô có phần giận hờn, ánh mắt không giấu được sự khó chịu:
“Chủ nhân, ngài không sao chứ…”
“Ra là thế…” Hắn thì thầm.
“Em sao thế? Không nhận ra anh à?”
Nhưng… Diệc Thần đã quá quen với tình huống như thế này. Hắn thở dài, không chút bối rối, cũng chẳng định trả lời câu hỏi kia. Thay vào đó, hắn lại bất ngờ vươn tay, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát đẩy cả hai người ra khỏi phòng.
Chỉ là một ánh mắt thờ ơ, như thể chuyện đó chẳng còn quan trọng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đây là phòng bệnh,” hắn nói, giọng điềm tĩnh như nước, “Thiên An còn đang ngủ, các em đừng biến nơi này thành chiến trường.”
Không muốn nhắc lại chuyện cũ nữa, Diệc Thần quay sang hỏi Vĩ Na:
Thiên Tân..không…Diệc Thần…cuối cùng cũng nhớ ra, mình từng là kẻ đã khiến cả thiên hà này run rẩy.
Năm đó ở Tiên Giới, sau khi Diệc Thần dồn Tiên Vương đến bước đường cùng, hắn đã phát hiện ra bí mật cuối cùng mà lão đã che giấu.
Kiều Trang mở miệng, nhưng rồi lại ngập ngừng không biết phải hỏi gì. Cô chỉ có thể lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt pha lẫn ngỡ ngàng và một chút nghi hoặc.
Tiếng chốt cửa vang lên khe khẽ.
“Dạ không có gì ạ…”
“Chuyện dài lắm… họ đã rời đi trước rồi. Ở đây không tiện nói chuyện, anh sẽ kể cho em sau.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Khả Hân hừ nhẹ, khoanh tay quay đi. Kiều Trang cũng khẽ liếc lại, nhưng không nói gì thêm. Cả hai rõ ràng đều không phục, nhưng chẳng ai dám đẩy cửa vào lúc này.
Cũng không nói một lời.
Nhưng điều khiến cô lạnh gáy không phải là Thụ Thần Viễn Cổ… mà là thiếu niên đối diện với nó. Hắn ta đối mặt với sinh vật mạnh mẽ bậc nhất thiên hà, vậy mà không hề nao núng. Không chỉ thế… hắn còn khiến Thụ Thần Viễn Cổ b·ị t·hương.
Đúng lúc ấy, một làn tử khí hiện ra giữa không trung.
“Là anh đây, em không phải suy nghĩ nhiều đâu.”
Hành lang bệnh viện vắng lặng chỉ còn Kiều Trang và Khả Hân đứng đó, mỗi người một bên, ánh mắt giao nhau trong im lặng.
Vậy lẽ nào… người trước mặt cô…là Diệc Thần sao ?
Tại bệnh viện Tường Hoà, bây giờ đã là thời điểm nửa đêm. Sợ làm phiền hai chị em nên Diệc Thần chỉ đẩy nhẹ cửa bước vào. Thiên An vẫn đang ngủ say, còn Kiều Trang thì ngồi đối diện, chăm chú xem gì đó trên điện thoại.
Diệc Thần đã làm đúng công thức, nhưng lại dùng sai nguyên liệu.
Khả Hân nghe thế thì vui mừng, cô ôm chằm lấy hắn, cảm giác như mọi nỗi lo âu trong lòng từ trước đến nay đã tan biến.
Diệc Thần lắc đầu, giọng điềm đạm:
Chúa Quỷ Diệc Thần. Cái tên ấy vang lên trong đầu cô như một sự thật không thể chối bỏ.
Diệc Thần khi đó đã không chút nghi ngờ…
Một luồng ký ức sâu kín, bị phong ấn từ lâu, cuối cùng cũng vỡ ra.
Thụ Thần Viễn Cổ gầm lên, âm thanh như sấm rền vang vọng khắp khu rừng.
Bởi vì người bên trong… là Diệc Thần ca ca. Và một khi hắn đã quyết, thì họ… phải nghe lời!
Nhưng cô lại ngập ngừng, ánh mắt lóe lên sự nghi ngờ, rồi khẽ hỏi:
“Thôi bỏ đi, chuyện này không thể trách cô được. Vậy còn… Nhền Nhện C·hết Chóc, giờ ở đâu?”
Cô nghẹn ngào, giọng nói mang chút nghẹn lại:
Diệc Thần không vội đáp, chỉ đưa tay xoa nhẹ đầu Kiều Trang. Cô có hơi sững lại trước hành động ấy.
Diệc Thần thấy cô ngẩn người thì nghiêng đầu hỏi:
Khả Hân không nhượng bộ, ánh mắt sắc bén đầy tự tin:
Mà dùng tiên cốt… luyện hóa thành quỷ cốt. Một hành động nghịch thiên chưa từng có.
Diệc Thần bình thản đáp lại, không chút do dự:
“Anh”… “em”…? Trước nay hắn luôn gọi là “tôi – cô” cách biệt rõ ràng, khách khí và xa cách. Nhưng giờ, chỉ với một câu nói đơn giản kia, bỗng chốc khiến lòng cô như bị khuấy động.
Diệc Thần im lặng vài giây. Ánh mắt hắn mơ hồ như đang soi thấu cả những năm tháng đã mất, cả một quá khứ đầy máu lửa và vinh quang.
Cảnh Điềm đứng cách đó không xa, lặng lẽ quan sát toàn bộ sự việc.
Nhưng Diệc Thần đã ra tay trước.
Hắn nghiêng đầu, nhìn cô gái pha lê đang lo lắng bên cạnh, khẽ nói qua hơi thở nặng nề: “Giúp ta… thanh lọc tiên khí.”
Hắn không ngăn cản.
Hắn không chỉ nhớ ra Vĩ Na, mà còn nhớ ra vì sao hắn lại thành thế này.
“Eh…? Ngài… đã nhớ lại tất cả rồi sao?”
Diệc Thần hiểu rõ những lời Vĩ Na nói. Lỗi… không nằm ở cô.
Diệc Thần nhắm mắt, tập trung cảm nhận sự biến đổi trong cơ thể. Những dòng quỷ khí và tiên khí trong cơ thể hắn đang chuyển động hỗn loạn.
“Tiên Vương, ông lừa được ta rồi đó.”
Bởi vì Tiên Vương… chưa từng là chủ nhân thật sự của nó.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.