Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 35: Biến cố nhà họ Trần
“Không phải trò đùa. Mà là tôi không muốn ép bản thân lấy một người mình không có tình cảm.”
“Cô ở nhà coi bé An đi, tôi đi trông chừng anh ấy.”
Khả Hân bĩu môi, nhìn theo bóng lưng hắn:
Sáng hôm sau.
Trần phu nhân đã rơi vào hôn mê. Giới truyền thông bắt đầu đánh hơi được tin tức.
Cô mím môi, ngón tay xoắn lấy nhau dưới bàn. Mắt cụp xuống, như cố giấu đi sự tủi thân:
“Vâng! Cậu chờ xíu ạ!” người phục vụ đáp nhanh.
Trần phu nhân chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt hiền từ nhưng lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Diệc Thần lườm nhẹ, không buồn đáp lời. Hắn tiện tay lật thêm vài trang tạp chí, nhưng rõ ràng chẳng còn tâm trí đâu để đọc.
Giọng không lớn, nhưng khiến cả đại sảnh im bặt.
“À… không có gì đâu. Chỉ là… chuyện gia đình một chút.”
Con dao ghim chính giữa chữ “Trần” gỗ nứt toác, bảng hiệu rơi xuống, vỡ tan tành trước mặt bao người.
Một người đàn ông trung niên, áo khoác dài màu xám tro, đội mũ phớt che nửa mặt. Hắn đứng trước cửa, đưa tay chạm vào chuông.
Tiếng nhạc dừng hẳn.
Rồi hắn rời khỏi sảnh tiệc, bỏ lại phía sau những ánh nhìn kinh hoàng và sự im lặng nghẹt thở.
“… hắn ta quay lại gây áp lực cho mình.”
Diệc Thần không có ý định hỏi thêm. Nhưng Ngọc Huyền đã lên tiếng trước, giọng nhỏ nhẹ như sợ nếu không nói ngay thì sẽ chẳng còn cơ hội:
Tiếng chuông vang lên… và người hầu lập tức chạy ra.
...
Cô không dám chắc đây là niềm vui, hay chỉ là chút ảo vọng lặng lẽ của riêng mình.
Người hầu hoảng loạn. Vệ sĩ lập tức lao ra kiểm tra.
“Chuyện gì là chuyện gì? Cô đang sợ tôi làm gì anh ấy, hay sợ tôi làm được điều cô không làm được?”
Không ai lên tiếng, không ai dám ngăn cản, bởi ai cũng nhận ra hắn là ai – Từ Lang Quân, con trai trưởng Từ gia.
Hắn ta, Từ Lang Quân, vẫn luôn ám ảnh trong đầu cô, với những lời đe dọa và áp lực không ngừng.
Không có dấu hiệu nhiễm độc. Không virus, không vi khuẩn. Cơ thể vẫn bình thường trên mọi chỉ số. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cho tôi một tô mì đặc biệt!”
Hắn bước chậm về phía cửa, nhưng trước khi rời đi, vẫn kịp quay đầu lại, giọng trầm như dội thẳng vào lòng người:
“Chào… chào cậu. Mình… là Ngọc Huyền.”
Quay lại hai tiếng trước.
Kiều Trang ngồi kế bên bật cười khúc khích đôi mắt cong cong đầy tinh nghịch:
“Hôm nay tôi đến… không phải để chúc thọ, mà chỉ để hỏi một người…”
Diệc Thần thở dài, hôm nay Vân Nghi đột nhiên đi ra ngoài, một mình hắn phải đối phó với hai con bé này thế nào đây?
Một chàng trai khoác áo khoác tối màu bước vào quán. Dáng người cao ráo, ánh mắt thờ ơ quét qua từng bàn một cách lạnh nhạt.
Khả Hân chớp mắt mỉm cười, nhưng chưa kịp nói thêm gì thì Kiều Trang từ bên kia ghé tới, cười ngọt như mật:
Diệc Thần, tuy lúc nào cũng khoác lên vẻ ngoài lạnh nhạt, nhưng thực ra lại rất tinh ý.
“Tôi cho em ba ngày để xin lỗi. Nếu em vẫn không hạ mình… thì đừng trách.”
Đoàng!
Ngọc Huyền không chớp mắt. Cô vẫn đứng thẳng, đáp gọn:
Nhưng trong không khí ấy lại có một vài ánh mắt lén lút liếc nhìn về phía cô gái đang ngồi bên cạnh Trần phu nhân - Trần Ngọc Huyền. Vài ngày trước, Ngọc Huyền đã tự ý viết đơn từ hôn gửi sang Từ gia, không thông qua gia đình, không một lời bàn bạc.
Trời đã sập tối. Thiên An ngoan ngoãn ở trong phòng học bài. Ngoài phòng khách, chỉ còn lại Diệc Thần… và hai người Kiều Trang, Khả Hân.
“Đủ rồi.”
Hít một hơi thật sâu, cô mới quay trở lại, và ánh mắt cô chạm ngay ánh mắt hắn.
Ngọc Huyền không chịu nổi nữa. Cô ngã gục xuống ngay tại chỗ.
“Ca ca này, đêm nào anh cũng ngủ một mình… có cảm thấy thiếu thốn không?”
Diệc Thần nhìn cô một lúc, ánh mắt thoáng chút dịu dàng, rồi khẽ gật đầu:
...
Diệc Thần đã có ý định đưa Thiên An đến Suối Nguồn Sinh Mệnh để thanh tẩy quỷ khí trong hôm nay, nhưng phát hiện ngày mai con bé phải thi học kỳ.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Diệc Thần như bị đóng băng vài giây. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ở đây chỉ có tụi em với anh, anh không cần phải giả vờ đứng đắn đâu ạ.”
Từ Lang Quân nheo mắt. Gương mặt hắn không còn lạnh nữa mà là giận.
Theo lẽ thường mà nói, hắn chẳng có hứng thú gì để chen vào tâm sự người khác. Nhưng giữa quán rượu lặng lẽ, ánh đèn mờ đục và cái lạnh lẽo len qua từng kẽ áo, hình ảnh cô gái im lặng ôm ly rượu khiến lòng hắn chợt trống rỗng lạ kỳ.
Tay cô run, tim đập nhanh, một cảm giác bất an như đang ngấm vào từng mạch máu.
Ngọc Huyền cũng không ngờ mình lại gặp lại hắn trong tình thế này.
Chắc chắn… có chuyện gì đó.
Hắn không được mời. Nhưng hắn vẫn đến.
“Ba mẹ mình đã ép đính hôn với người của một gia đình lớn… Mình không thích người đó. Họ không hiểu, chỉ biết quyền lợi với địa vị. Mình đã tự ý từ hôn, và giờ thì…”
Chương 35: Biến cố nhà họ Trần
“Là thiếu người nằm kế bên đó ạ.”
“Sao cô ta lại ở đây?” Hắn tự hỏi, đôi mắt hơi hoang mang.
Ngọc Huyền ngồi bên giường bệnh, mắt đỏ hoe, tay nắm chặt lấy bàn tay gầy guộc của bà nội.
Một bóng người bước vào. Hắn mặc bộ vest đen, giày cũng đen, mái tóc chải gọn mà ánh mắt lại lạnh như băng.
Bỗng—
Cô khẽ ngẩng đầu, động tác chậm rãi như thể không muốn phá vỡ giây phút tĩnh lặng đang bao trùm quanh mình.
Người đàn ông không nói gì. Hắn chỉ nhẹ nhàng rút từ trong túi áo một phong thư, kẹp giữa hai ngón tay, rồi đặt xuống chiếc bàn đá gần cửa.
Không ai chịu nhường ai, khí thế đều bùng lên.
“Ừm chào cậu, chúng ta lại gặp nhau rồi…”
“Cậu cần mình giúp không ?”
“Vậy thì cô cũng phải ở nhà với tôi.”
“Trần phu nhân, xin thứ cho tôi vô lễ.”
Cô đến một quán mì vắng vẻ gần khu phố, nơi không ai nhận ra cô. Ngọc Huyền ngồi xuống, gọi một tô mì nóng và bắt đầu ăn mà không cảm thấy có chút hương vị nào.
Nhưng khi chạy đến nơi thì chỉ thấy một chiếc hộp đen đặt giữa sân, xung quanh không một bóng người.
Bước thẳng vào giữa đại sảnh, trước bao ánh nhìn sững sờ, hắn dừng lại trước bàn tiệc chính.
“Ra ngoài tránh tụi em.” Hắn buông một câu rồi lặng lẽ bước ra cửa.
Đúng lúc ấy, Trần phu nhân đặt ly rượu xuống bàn, tiếng chạm khẽ vang lên đầy uy lực.
“Xui vậy, không còn bàn trống luôn à.”
Chỉ còn lại một không gian mờ ảo, nhòe nhoẹt và một cảm giác buông xuôi.
“Mình thật sự… chỉ muốn sống cho bản thân mình…thôi mà…”
Trần gia yên tĩnh một cách kỳ lạ. Mưa phùn lất phất, gió lạnh len qua từng khe cửa sổ.
Diệc Thần giật mình, trong một thoáng, vẻ cảnh giác hiện rõ trong mắt hắn. Hắn nhìn hai con bé kia, cả hai đều không giấu được ý đồ trong lời nói.
“Có người đột nhập!”
Trên cổ búp bê treo tấm biển nhỏ: “Đêm thứ hai.”
Tin Trần phu nhân đột ngột ngã bệnh được giấu kín trong nội bộ Trần gia. Các bác sĩ hàng đầu được đưa đến trong đêm, nhưng ai cũng lắc đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cậu uống không ít rồi đấy. Có chuyện gì vậy?”
Một giây… rồi hai giây… rồi năm phút trôi qua. Khi cuối cùng hai người quay ra ngoài, thì bóng dáng Diệc Thần đã biến mất từ bao giờ.
Ngọc Huyền không ngủ. Cô ngồi một mình trong phòng đọc sách tầng hai, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh ban sáng.
Ngọc Huyền vẫn ngồi yên. Ánh mắt cô bình tĩnh, không hề tránh né. Cô đứng dậy, giọng nhẹ mà rõ ràng:
Diệc Thần không để cô nói hết câu, đã lạnh nhạt đẩy tay cô ra. Hắn dùng cuốn tạp chí trong tay gõ nhẹ lên trán Khả Hân, giọng dửng dưng:
Chàng trai gật đầu, rút điện thoại ra lướt như chẳng để tâm đến xung quanh. Và người đó chính là Diệc Thần.
Hắn lên tiếng, giọng trầm thấp phá vỡ bầu không khí u ám:
Khi Ngọc Huyền mở thư, bên trong không có một dòng chữ. Chỉ là… một bức ảnh. Ảnh chụp Từ Lang Quân, đứng trước một căn biệt thự cũ kỹ, phía sau là một tấm bia đá khắc tên bà nội cô. Và một tờ giấy nhỏ kèm theo, chỉ vỏn vẹn một câu viết tay:
“Thiếu cái gì cơ?”
“Ba ngày, đã trôi qua một đêm.”
Ánh mắt hắn khóa chặt vào cô gái váy trắng ngồi cạnh Trần phu nhân.
Đêm thứ hai.
Khả Hân ngồi sát bên cạnh, bàn tay nhỏ nhắn xoa bóp vai hắn một cách “vô tư”. Cô nghiêng đầu, giọng nói nũng nịu mà ẩn chứa hàm ý:
“Ca ca hung dữ quá à… người ta chỉ quan tâm anh thôi mà.”
Tin tức lan truyền nhanh hơn gió, khiến Trần gia bị không ít lời dèm pha. Nhưng lạ thay, Trần phu nhân lại không nhắc đến, chỉ giữ nét mặt điềm đạm như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Không khí trong đại sảnh như đông cứng lại.
Khả Hân thì vừa xoa trán vừa phụng phịu:
Diệc Thần nghiêm mặt, giọng nói hơi trầm xuống. Khả Hân bất chợt ôm lấy tay hắn, ngả đầu lên vai hắn, đôi môi mấp máy như có chút mời gọi. Cô cười khẽ, nhưng ánh mắt lại đầy ẩn ý:
Diệc Thần không nói gì. Hắn nhìn cô, ánh mắt đã có chút đồng cảm: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ca ca! Anh thật là…”
Mỗi bức tường, mỗi góc nhà đều gợi lên cảm giác bị theo dõi, bị trói buộc trong những lời đe dọa của Từ Lang Quân.
“Ngọc Huyền, có phải là có người đã ép em từ hôn tôi không ?”
“Xin lỗi, hôm nay Trần gia không tiếp khách lạ.”
Diệc Thần liếc mắt nhìn cô, ánh mắt dửng dưng như chẳng hề bị lay động:
Cô cảm thấy như mình bị giam cầm trong chính ngôi nhà của mình, không có lối thoát.
Cổng biệt thự mở ra đón một vị khách không hẹn trước, không danh th·iếp, không xe hộ tống. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Em đừng có suy nghĩ tầm bậy, anh không có cần mấy chuyện đó.”
Rượu, cô cần rượu. Không phải vì muốn say, mà là để tìm một lý do nào đó để quên đi mọi thứ.
Trên mặt thư chỉ có ba chữ viết tay: “Gửi Trần Ngọc Huyền.”
Hắn không còn cách nào khác ngoài việc hoãn chuyến đi.
Khả Hân bước tới chắn ngang cửa, giọng cô cứng rắn:
“Không. Là tôi tự ý từ hôn. Vì tôi không thích anh.”
“Bà ơi… là do con, phải không?” cô khẽ hỏi, giọng nghèn nghẹn.
Hắn cúi xuống liếc qua mấy chai rượu vơi trên bàn, ánh mắt dừng lại ở dáng vẻ cô đơn của cô gái đối diện, có gì đó không giống với nụ cười rạng rỡ mà hắn từng thấy.
“Em nghĩ chỉ cần một tờ đơn là có thể cắt đứt mọi thứ giữa chúng ta? Em coi tôi là gì? Trò đùa sao?”
Hai ánh mắt chạm nhau như muốn tóe lửa.
Ngọc Huyền không thể ở nhà thêm một phút nào nữa. Căn biệt thự xa hoa đã không còn là nơi an toàn nữa.
Kiều Trang nhướng mày, không né tránh mà tiến thêm một bước, mặt đối mặt với Khả Hân.
Trở lại chỗ Ngọc Huyền. Ánh mắt lờ đờ vì men rượu, Ngọc Huyền chợt nghe thấy một giọng nói quen quen vọng tới từ phía trước.
“Vút!”
Thời gian lặng lẽ trôi qua. Ngọc Huyền vẫn chìm trong cơn say, quán mì vắng vẻ ban nãy giờ đã đông lên từ bao giờ.
Không sốt, không đau, nhưng cơ thể yếu dần như có gì đó đang ăn mòn từ bên trong.
Lưỡi dao xé gió, bay thẳng tới bảng hiệu bằng gỗ treo cao ngay cửa chính, hai chữ “Trần Gia” khắc trên nền gỗ lim đen tuyền.
Một câu nói ngắn gọn, nhưng như tiếng sét giữa bầu trời tiệc rượu. Có tiếng xôn xao, vài người che miệng, vài kẻ ngẩng đầu ngơ ngác.
Chỉ một câu đơn giản, nhưng khiến lòng cô gái khẽ rung lên. Hóa ra… hắn vẫn còn nhớ. Một cảm giác mơ hồ nhưng ngọt ngào dâng lên trong tim Ngọc Huyền.
Tiếng đàn vang lên, rượu rót như suối, ai nấy đều vui vẻ chúc tụng, cười nói rôm rả.
Kiều Trang nhún vai, mắt liếc về phía cửa rồi đứng dậy, bước về hướng đó, giọng cô thản nhiên:
Hôm nay là lễ mừng thọ bảy mươi của Trần phu nhân, người đứng đầu Trần gia hiện tại, được kính trọng không chỉ trong gia tộc mà còn trong giới thượng lưu toàn thế giới.
Cuối cùng, hắn đành phải ngồi ghép. Tình cờ, phía cuối quán, một cô gái đang gục đầu xuống bàn.
Mắt cô vẫn lấp lánh vì cồn, giọng nói nhỏ nhẹ, như tiếng gió thì thầm:
Ngay khi tiệc rượu đang đến hồi cao trào, thì cửa chính bỗng bị đẩy ra.
Một t·iếng n·ổ nhỏ vang lên từ phía nhà kho sau vườn. Khói bốc lên mù mịt.
Là cô gái ấy? Cô gái từng bị hắn cứu, rồi ngượng ngùng đến nhà tỏ tình, giọng run như sắp khóc.
Cũng ngay đêm hôm đó, Trần phu nhân bất ngờ phát bệnh.
Hắn… không nhận cô. Mà cô cũng chẳng dám chắc có nên nhận ra hắn.
Tất cả đèn trong biệt thự vụt tắt. Phập phồng… Một vài bóng đèn hành lang chớp nháy rồi nổ tung.
Không ai nói gì. Mọi ánh nhìn dồn hết về phía bàn tiệc chính.
Ngọc Huyền ngước lên, thoáng bất ngờ vì sự quan tâm đó. Rồi cô khẽ cười, nụ cười chua xót pha chút gượng gạo:
Bà nghiêng người nhìn Lang Quân, giọng điềm tĩnh:
“Anh đi dạo chút.” “Đi đâu vậy ca?” Kiều Trang hỏi theo bản năng.
Kiều Trang khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu liếc nhìn Khả Hân, giọng điệu cố ý khiêu khích:
Hắn không để ý quá nhiều, chỉ đi thẳng tới đó và ngồi xuống đối diện. Vừa ngồi, hắn giơ tay gọi:
Diệc Thần nhướn mày một chút, dù không phải là vấn đề của hắn, nhưng ánh mắt hắn trở nên trầm hơn một chút.
Biệt phủ Trần gia hôm nay đèn hoa rực rỡ, người ra kẻ vào tấp nập không ngớt. Trong đại sảnh rộng lớn, từng hàng bàn ghế được sắp xếp ngay ngắn, khách khứa ngồi đông kín.
Đêm thứ ba.
...
Ngọc Huyền cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh như sắp khóc:
Và rồi, tim cô bỗng khựng lại. Là hắn. Diệc Thần ngồi ngay đối diện, vẻ mặt bình thản đến vô tình, ánh mắt lãnh đạm lướt qua cô như thể chẳng mảy may nhận ra.
...
...
“Các….các em có ý gì ?”
Ngọc Huyền vội quay mặt sang một bên, bàn tay run nhẹ lấy chiếc gương nhỏ trong túi ra, chỉnh lại vài sợi tóc rối, rồi lặng lẽ thoa chút son hồng nhạt cho khuôn mặt bớt nhợt nhạt.
Cô rời khỏi nhà, không một lời từ biệt, không thông báo cho ai. Chỉ đơn giản là ra ngoài, chạy trốn khỏi cảm giác bức bối này.
“Lang Quân, hôm nay là tiệc mừng thọ của ta. Nếu cháu không đến để chúc thọ, thì cũng đừng khiến nơi này mất vui.”
Lang Quân nhìn bà, rồi nhìn Ngọc Huyền. Ánh mắt tối sầm, nhưng hắn không nói thêm một lời. Bất ngờ, hắn rút ra một con dao mảnh từ trong áo vest. Không ai kịp phản ứng.
Nhưng bà thì… yếu đi từng giờ.
Người của Từ gia vẫn im lặng, nhưng im lặng ấy như một tín hiệu cho cơn bão lớn sắp ập tới Trần Gia.
Ngọc Huyền khẽ lắc đầu, môi mím chặt. Bởi lẽ cô biết, chuyện này Diệc Thần không thể giúp được.
Diệc Thần đặt cuốn tạp chí xuống bàn, rồi đứng dậy:
“Cô mà đi riêng với anh ấy, lỡ có chuyện gì thì sao?”
“Rắc!”
Cô uống đến mức gần như không còn cảm giác gì nữa.
Khả Hân lập tức không đồng ý, giọng điệu không hề muốn thua kém:
Cảnh sát được gọi tới. Khi chiếc hộp được mở ra… Bên trong là một con búp bê mặc váy trắng, nằm gọn gàng, với đầu bị vặn ngược 180 độ.
“Nếu ca ca cần…thì em…”
Hắn đảo mắt một vòng, rồi khẽ cau mày:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.