Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 137: Mảnh ký ức buồn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137: Mảnh ký ức buồn


Vũ Ngưng thoáng nhíu mày. Cô không nghĩ một kẻ như Mộ Vân Thanh Sơn vẫn còn có thể đứng lên sau đòn vừa rồi.

Cho đến khi các Thiên Tà Thần nhúng tay vào thì mới có thể lật ngược tình thế, kết thúc cuộc chiến này.

Chỉ có thời gian mới có thể trả lời…

Thế giới trước mắt hắn bỗng nhiên đảo lộn. Cảm giác rơi tự do kéo đến.


Nữ quỷ không đáp ngay. Cô chỉ khẽ nâng tay, một thanh kiếm dài hiện ra trong lòng bàn tay, thân kiếm tỏa ra sắc đen u ám, kéo theo những luồng sát khí cuồn cuộn lan tràn.

Trong giấc mộng kỳ lạ vừa rồi, cô đã nhìn thấy số phận của Thanh Ưu, người được cho là kẻ có tiềm năng thay thế Thiên Thần Vương, thống lĩnh Thiên Thần Tộc, và đặt chân l·ên đ·ỉnh cao của thiên hà.


Nhưng hắn ta… hắn ta… thật sự đã bị g·iết, và kẻ g·iết hắn lại chính là Hàn Băng Quỷ - Hàn Tuyết Di, một cái tên mà cô chưa từng nghĩ đến.

Cô hướng về nơi mà cuộc chiến sắp xảy ra, nơi mà vận mệnh của Thanh Ưu có thể sẽ bị định đoạt. Cô cần phải xác nhận chân tướng, không chỉ vì Thanh Ưu mà còn vì sự cân bằng của thiên hà này.

Một nhát chém dứt khoát.

Hinh Hinh và Mộ Vân Thanh Sơn giao chiến, nhưng chưa đầy ba chiêu, sức lực của cô đã cạn kiệt. Mặc dù thực lực của cô không thua kém hắn, nhưng những trận đánh liên tiếp đã khiến thân thể cô bị suy nhược.

Lời khiêu khích vừa dứt, không khí bỗng trở nên căng thẳng. Vũ Ngưng nheo mắt, trong ánh nhìn lạnh lùng lóe lên một tia khó chịu.

Mộ Vân Thanh Sơn đưa mắt nhìn sang Miên Miên, trong lòng thầm tính toán. Hắn biết rõ thân phận của đứa bé này, nếu có được nó trong tay, hắn có thể khiến Quỷ Vương phải nhượng bộ trước Thiên Thần Tộc trong tương lai sau này.

"Quỷ Hậu, cô thực sự rất dũng mãnh như lời đồn." (đọc tại Qidian-VP.com)

Vậy mà giờ đây, lại để cho Hàn Tuyết Di g·iết c·hết một trong những chiến thần mạnh mẽ nhất của Thiên Thần Tộc.

Quỷ Âm Cốc sau hơn mấy mươi ngày xảy ra đại chiến, nơi đây bây giờ đã nồng nặc mùi tanh của máu và h·ôi t·hối của tử khí.

Những mùi này bốc lên từ hàng vạn t·hi t·hể của quỷ binh và thiên thần binh đã ngã xuống trong cuộc đại chiến này.

Nhưng ngay khoảnh khắc lưỡi kiếm sắp chạm vào Vũ Ngưng, một cơn đau buốt thấu truyền đến từ cổ của Mộ Vân Thanh Sơn.

Nhưng khi hắn định c·ướp lấy Miên Miên, thì bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại.

Ầm! Đầu Mộ Vân Thanh Sơn rơi xuống nền đất lạnh lẽo, đôi mắt hắn vẫn mở trừng trừng, đầy kinh hoàng và không cam lòng.

Những lời nói lạnh lùng ấy vang lên như tiếng chuông báo tử. Trong khoảnh khắc, cảm giác bất lực và lo âu tràn ngập tâm trí Hinh Hinh.

Người ta nói mỗi một Vệ Hồn Thượng Quỷ đều sở hữu sức mạnh sánh ngang Cổ Thần, nhưng bao năm nay, Thiên Thần Tộc vẫn luôn cho rằng đó chỉ là huyễn hoặc. Làm gì có ai sánh ngang được với Cổ Thần?

Dưới ánh sáng mờ mịt, đôi mắt cô sắc bén tựa lưỡi dao, quét qua Mộ Vân Thanh Sơn và tàn quân Thiên Thần Tộc. Mộ Vân Thanh Sơn nheo mắt, cảnh giác.

Sau khi xác định số lượng địch, cô vươn tay, rút một thanh kiếm cắm trên mặt đất. Giọng cô khẽ vang lên như một lời thì thầm với chính mình:

“Được thôi.” Giọng cô thản nhiên, nhưng ẩn chứa sát ý.

Xung quanh cô, khung cảnh hỗn độn ngập tràn mùi tanh tưởi của máu và xác c·hết. Thi thể thiên thần binh và quỷ binh chất chồng lên nhau, nhuộm đỏ mặt đất, vẽ nên một bức tranh bi thảm của cuộc chiến. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cuộc t·ruy s·át tuy thất bại, nhưng cuộc chiến ở Quỷ Âm Cốc vẫn chưa chấm dứt. Thiên Thần Tộc dựa vào lực lượng áp đảo đã dễ dàng đẩy lui Quỷ Tộc vào sâu trong Quỷ Âm Cốc.

Nhưng ngay sau đó, cô nắm chặt tay, giọng yếu ớt mà kiên quyết:

Hinh Hinh dùng chút hơi tàn vùng vẫy trong vô vọng. Đến khi sức cùng lực kiệt, một mũi kiếm sắc lạnh chĩa thẳng vào cô, kèm theo đó là một giọng đàn ông khàn khàn:

Tại sao? Rốt cuộc… điều gì đang diễn ra trong bóng tối mà cô chưa biết?

Tuy nhiên, Thiên Thần Tộc không chỉ muốn một chiến thắng nửa vời. Chúng khao khát thứ gì đó lớn lao hơn.

Một ngày nào đó…

Ngay khi câu nói dứt, Vũ Ngưng lao tới.


Hơi thở Vu Linh dồn dập, đôi mắt hiện rõ vẻ hoang mang.

Nhưng…

Hắn nhìn cô, trong mắt không chỉ có kinh ngạc mà còn là sự sợ hãi tột độ.

Trận chiến này đã khiến cả hai bên chịu tổn thất nặng nề, nguyên khí suy kiệt nghiêm trọng.

Hắn nhất định sẽ khiến Vũ Ngưng kia phải đền mạng. Lần đầu tiên Thanh Ưu và Vũ Ngưng chạm mặt là giữa bờ vực sinh tử.

Hinh Hinh cảm nhận được áp lực từ mũi kiếm đang kề sát bên cổ. Nhưng cô không thể để bản thân bị khuất phục. Cô biết rằng không còn đường lui, nhưng vì đứa con gái của mình, cô phải chiến đấu đến cùng.

“Roẹt! Roẹt! Roẹt!”

“Tàn Tâm Kiếm, lần này đến lượt ngươi.”

Mỗi vệt máu vương trên nền đất như tiếp thêm dầu vào ngọn lửa báo thù đang bùng cháy trong tim cậu.

Cô không nói gì, chỉ đưa tay ra. Một luồng khí đen chảy dọc theo đầu ngón tay cô, nhẹ nhàng bao phủ lấy Miên Miên.

Vũ Ngưng đứng yên, nhìn t·hi t·hể vô hồn của hắn với vẻ mặt điền nhiên, như thể đây là chuyện cô đã quen làm.

Đó chính là Nguyệt Quang Chiến Thần - Mộ Vân Thanh Sơn, tổng chỉ huy của Thiên Thần Tộc trong cuộc chiến lần này.

Chưa kịp đưa ra quyết định, Vũ Ngưng đã xoay người, ánh mắt quét qua đám binh lính thiên thần. Sát khí từ cô tỏa ra mạnh mẽ, khiến những kẻ kiêu ngạo trước đó bỗng chốc chùn bước.

Vừa hoàn hồn sau đợt t·ấn c·ông chớp nhoáng, hắn lập tức nhận ra mình đã rơi vào phục kích.

Nhưng ngay giờ phút này, đối diện với Vũ Ngưng, hắn mới hiểu ra, đó không phải truyền thuyết, mà là sự thật.

“Tôi biết… Xin cô… làm ơn giúp tôi đưa Miên Miên rời khỏi đây.”

Nhưng Vũ Ngưng không để ý đến hắn.

“Roẹt!”

Hắn siết chặt thanh kiếm, đôi mắt đầy quyết tâm. Hắn biết rõ Vũ Ngưng là kẻ tàn nhẫn. Một khi cô đã ra tay, tuyệt đối không để kẻ nào sống sót rời khỏi đây.

Không chỉ một lần.

Cô đáp xuống, tiến về phía Quỷ Hậu với ánh mắt lạnh lùng nhưng chất chứa sự quan tâm.

Vu Linh nhanh chóng rời khỏi Ma Thần điện, lòng tràn đầy lo lắng và quyết tâm.

“Giang Hinh Hinh, tôi đã khuyên cô đừng mạo hiểm đến đây rồi mà.”

Ma Tộc- Điện Thanh Ca

“Ngươi là ai?” Giọng hắn trầm thấp, mang theo sự đề phòng.

Hinh Hinh ngước mắt nhìn, thấy một hình bóng cao lớn đứng chễm chệ trước mặt, ánh mắt sắc lạnh và đầy tự tin.

“Roẹt!”

Cô gái đó không phải là một nữ quỷ thông thường, cô ta là một trong những Vệ Hồn Thượng Quỷ đáng sợ nhất của Diệc Thần, Luyện Kiếm Quỷ - Vũ Ngưng.

Giữa biển xác ấy, một thiếu niên đứng lặng, ánh mắt tràn ngập căm hận dõi theo bóng lưng Vũ Ngưng. Cậu ta chính là Mộ Vân Thanh Ưu, con trai của Mộ Vân Thanh Sơn. Tận mắt chứng kiến cảnh cha mình bị Luyện Kiếm Quỷ chém c·hết, Thanh Ưu khắc ghi hình ảnh đó vào tận đáy lòng.

Cộng hưởng với sát khí ấy, những thanh kiếm cắm rải rác trên chiến trường bắt đầu rung lên, như thể đang chờ đợi lệnh từ chủ nhân của mình.

Mộ Vân Thanh Sơn trầm mặt. Hắn không muốn để nữ quỷ này mang Miên Miên đi, nhưng đồng thời cũng không dám chắc mình có đủ sức đối đầu với cô.

Nhưng lần tái ngộ tiếp theo, sẽ không còn là một cuộc gặp gỡ đơn thuần.

Chưa kịp phản ứng, lưỡi kiếm của Vũ Ngưng đã lướt qua cơ thể hắn.

Hắn cắn răng, dồn hết công lực còn lại, cố gắng vung kiếm chém về phía Vũ Ngưng.

Vì lo sợ cho sự an toàn của Miên Miên, Hinh Hinh buộc phải hạ lệnh rút lui.

Mộ Vân Thanh Sơn lảo đảo, đôi mắt mở to, trong lòng chấn động.

Vũ Ngưng thu lại không gian Quỷ Vực của mình, khiến áp lực đè nén lên người Mộ Vân Thanh Sơn cũng biến mất. Vừa dứt lời, Quỷ Vực bao trùm chiến trường dần tan biến. Áp lực đè nén lên Mộ Vân Thanh Sơn cũng biến mất, cho hắn một cơ hội phản công.

Giọng nói khàn khàn vang lên, phá tan không khí ngột ngạt trong Quỷ Âm Cốc.

Bóng hình cô lướt đi nhẹ nhàng như gió, nhưng mỗi bước chân lại kéo theo c·ái c·hết. Chỉ trong ba lần chớp mắt, máu tươi đã bắn tung toé khắp mặt đất.

Đứa bé khẽ giật mình, đôi mắt trong veo ngây thơ mở to nhìn Vũ Ngưng, như thể cảm nhận được sự khác biệt giữa cô và những kẻ đã truy đuổi nó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Từ trên bầu trời, hàng vạn thanh kiếm từ trên cao giáng xuống, đâm xuyên qua đội quân thiên thần, khiến vô số binh lính của hắn gục ngã. Chỉ có Mộ Vân Thanh Sơn và vài Thiên Thần cấp cao là may mắn sống sót.

Nuốt xuống cơn đau đang h·ành h·ạ thân thể, Mộ Vân Thanh Sơn cố trấn tĩnh, nhìn thẳng vào cô và chậm rãi cất giọng:

Vu Linh cảm thấy nỗi hoài nghi dâng trào trong lòng.

“Tôi… không còn lựa chọn. Đây là trách nhiệm của tôi.”

Mười sáu thiên thần binh chưa kịp phản ứng đã lần lượt gục xuống, đầu lìa khỏi cổ. Trận chiến kết thúc trước khi họ kịp nhận ra mình đ·ã c·hết. Ngoại trừ Mộ Vân Thanh Sơn. Hắn may mắn thoát c·hết, nhưng cũng vì vậy mà nhận thức được sự chênh lệch khủng kh·iếp giữa mình và Vũ Ngưng.

Không khí thay đổi rõ rệt, nỗi sợ hãi len lỏi trong ánh mắt từng người.

Nhưng liệu, ngày đó có thực sự đến không?

Hắn nhanh chóng điều chỉnh hơi thở, lập tức chuyển sang thế phòng thủ, toàn bộ thần kinh căng chặt.

Chẳng phải, Diệc Thần đã từng tuyên bố sẽ không nhúng tay vào cuộc tranh đấu giữa các thế lực.

“Ta sẽ cho ngươi c·hết một cách tâm phục khẩu phục.”

Sau gần 300 năm kể từ khi đại chiến thiên hà lần thứ nhất kết thúc, tại Quỷ Âm Cốc, cuộc đại chiến đầu tiên giữa Thiên Thần và Ác Quỷ đã diễn ra, ghi dấu một trận chiến huyền thoại tàn khốc nhất trong lịch sử hai tộc.

Nếu còn sống…

Mộ Vân Thanh Sơn lạnh lùng vung kiếm. Nhát kiếm sắc bén đâm xuyên qua người Hinh Hinh.

Cảm giác bất an dâng tràn trong lòng. Hắn nhìn xuống v·ết t·hương của mình, hơi thở dồn dập, rồi gắng gượng đứng dậy.

Làm sao có thể?! Không có Quỷ Vực, cô ta vẫn mạnh đến mức này sao?

Vũ Ngưng lặng lẽ đếm thầm trong đầu. “Một, hai, ba… mười sáu, mười bảy.”

Chương 137: Mảnh ký ức buồn

Nhưng tổn thất lớn nhất, đau đớn nhất đối với Quỷ Tộc chính là c·ái c·hết của Quỷ Hậu. Cái c·hết của cô ta không chỉ làm lung lay quyền lực của Quỷ Vương, mà còn để lại một khoảng trống không gì có thể lấp đầy.

Dù kiệt sức, Hinh Hinh vẫn ngẩng cao đầu, giọng nói kiên định: (đọc tại Qidian-VP.com)


Tàn quân của Hinh Hinh chẳng mấy chốc đã rơi vào trận địa mai phục mà Thiên Thần Tộc đã chuẩn bị sẵn.

Hơn nửa số quỷ binh và quỷ thú mà Quỷ Hậu Giang Hinh Hinh mang đến đều đ·ã c·hết.

Những lời đồn đại về Vệ Hồn Thượng Quỷ mà hắn từng nghe giờ đây không còn là chuyện viễn vông.

Chiến thắng dường như đã hoàn toàn thuộc về Thiên Thần Tộc.

Mộ Vân Thanh Sơn cảm nhận rõ nguy hiểm. Bàn tay hắn siết chặt lại, hắn hình như đã nhận ra mình đang đối diện với thứ gì.


Thiên Thần Tộc ra quân với 50 vạn binh lực, nhưng khi trở về, chỉ còn lại chưa đến 5 vạn. Nhiều Thiên Thần cấp cao đã hy sinh, thậm chí là… Chiến Thần!

Vũ Ngưng nhìn Hinh Hinh, ánh mắt cô vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng sâu bên trong dường như có điều gì đó dao động. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vũ Ngưng im lặng, ánh mắt trầm xuống. Cô quỳ xuống bên Hinh Hinh, kiểm tra v·ết t·hương của cô. Sau một lượt đánh giá, cô khẽ thở dài:

Theo phản xạ, hắn nhìn lên một tảng đá cao, một bóng hình nữ quỷ xuất hiện, khí thế mạnh mẽ và uy nghi. Gió thổi qua, vạt áo nữ quỷ bay phấp phới, tôn lên dáng vẻ lạnh lùng và uy nghiêm.

Tổng chỉ huy của chúng, Mộ Vân Thanh Sơn, đã tiên liệu trước điều này và nhanh chóng phát động một cuộc t·ruy s·át không khoan nhượng.

Tốc độ của cô nhanh đến mức hắn thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ, mà thân thể đã b·ị c·hém hơn chục nhát. Mỗi vết cắt đều sâu, chuẩn xác và chí mạng. Máu tuôn ra ào ạt, nhuộm đỏ mặt đất.

Đó sẽ là một trận tử chiến không thể tránh khỏi.

Vũ Ngưng đỡ lấy Giang Hinh Hinh, lạnh lùng mang theo Giang Miên Miên rời khỏi chiến trường đẫm máu.

“Luyện Kiếm Quỷ, ta biết mình không phải đối thủ của ngươi lúc này. Sức mạnh của ngươi có thể áp đảo ta nhờ cái Quỷ Vực Luyện Kiếm kia; nếu không có nó, ngươi không phải là đối thủ của ta.”

Phía Quỷ Tộc cũng không khá hơn. Hơn 70 vạn quỷ binh bị tiêu diệt hoàn toàn, họ mất đi 10 hành tinh lớn nhỏ vào tay Thiên Thần Tộc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137: Mảnh ký ức buồn